Q.4 - Chương 226: Mưu Đồ Thôn Tính Nước Ngô (Thượng Hạ)


Số từ: 3953
Nguồn: Vip Văn Đàn
Yểm Dư tiến lại gần hắn, Chúc Dung vội vàng thối lui vài bước, nghe những lời nói này tử Yểm Dư khiến hắn mồ hôi ra lạnh toát cả người, hắn vội vàng quỳ xuống, cúi đầu chắp tay nói:

Đại ca nói như vậy là trách oan cho đệ rồi. Huynh là đại ca ruột thịt của đệ, Khánh Kỵ là cháu của đệ, lúc hắn xưng vương, mặc dù đệ không phục, nhưng cũng không hề phản đối hắn. Nhưng lúc này lại có cơ hội tốt như vậy, đệ đương nhiên hi vọng đại ca có thể xưng vương, đệ tự biết rằng bản thân minh uy vọng không đủ, lại là người lỗ mãng, không đủ tư cách làm đại vương. Nếu huynh trưởng đồng ý, Chúc Dung xin được đi thuyết phục chúng tướng trong đại quân đề cử đại ca, huống hồ gì, đệ còn có thủ quân Vũ Nguyên, đối với đệ hết sức trung thành, cũng sẽ tận lực giúp đỡ huynh, cơ hội không thể bỏ lỡ, nếu mất đi sẽ không có cơ hội thứ hai đâu, khẩn cầu ý kiến của huynh trưởng!

Yểm Dư đứng lại, khuôn mặt giận giữ của hắn từ từ dịu lại, Chúc Dung lén nhìn hắn, nhưng không dám đứng dậy.
Yểm Dư lui lại vài bước, từ từ ngồi xuống ghế, nhấp nháy ánh mắt, tâm thần đang trầm tư suy nghĩ.
Vua và công tử, khác nhau một bậc, nhưng ngược lại là cách biệt một trời một vực. Đó là khác biệt giữa quân vương và thần tử, là khác biệt giữa trời và đất, nếu có cơ hội, kẻ nào mà không xao động chứ? Khánh Kỵ hiện tại sống chết còn chưa biết, cho dù hắn chưa chết, xem ra lúc này cũng chưa thể quay về được, trong tay Chúc Dung hiện nay có binh mã của Vũ Nguyên, hắn hiện tại cũng thu nạp được không ít tàn quân của Hạp Lư, lại có thêm Xích Trung là phụ tá thân tín của Khánh Kỵ, mặc dầu hắn một mực trung thành với Khánh Kỵ, nhưng là người tất phải có tư tâm, nên hắn không tin Xích Trung không màng đến vinh hoa phú quý, hắn cũng không phải là có mưu đồ lật đổ ngôi vị của Khánh Kỵ để soán ngôi, mà là bất đắc dĩ phải làm việc này. Hiện tại chỉ nói Khánh Kỵ trọng thương, nhưng chưa nói hắn sống chết không rõ, trong đại quân đã có người hoang mang, nếu sớm có vua mới, tất sẽ ổn định lòng quân, nếu đánh nước cờ này, bọn họ cho dù không phục, thì cũng không thể phản đối, nếu thật sự ta xưng vương…
Nghĩ đến đây, tim của Yểm Dư bỗng đập thình thịch, máu trong người hắn cứ sôi sùng sục, cảm giác lúc này giống như lúc hắn uống nhiều rượu bị say vậy, hắn cố định thần lại, vội vàng nghĩ tới những hành động gần đây của Tôn Vũ, bất giác hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên…
Đại quân của Khánh Kỵ bởi vì không lo lắng Phù Sai bỏ thành mà chạy, do đó cũng không thiết lập chiến trận vây thành nữa, đại quân chỉ tập trung trước cửa Xương Môn. Binh tướng chia làm 6 hướng đóng quân, tạo nên trận pháp hoa mai, năm doanh trại giống như năm ngôi sao bảo vệ mặt trăng là cánh quân chính giữa. Nhưng với Tôn Vũ hiện tại thì Phù Khái đã chết, nên chỉ còn duy nhất một mối lo trong thành kia là Phù Sai, do đó hắn có điều chỉnh đối với ngũ doanh trại, hiện tại hắn đang lãnh đạo cánh quân trung tâm, Lương Hổ Tử chiếm lĩnh cánh tả, Kinh Lâm đóng tại cánh hữu, đại quân của Chúc Dung đóng tại bên phải của Kinh Lâm, dựa vào một đập nước. Đại quân của Yểm Dư đóng ở bên trái của đại quân Lương Hổ Tử, phía bên ngoài hắn là đại quân của Nhâm gia. 6 cánh quân sắp xếp như vậy, đã cắt đứt liên hệ giữa cánh quân của hắn và đại quân của Chúc Dung, ngay từ đầu hắn nghĩ đó không có vấn đề gì cả, nhưng hiện tại hắn cảm thấy điều này có dụng ý, lúc này hắn cảm thấy điều đó có chút kỳ quái. Tôn Vũ…, hắn đang đề phòng chuyện gì?

Đại ca…đại ca…

Chúc Dung nhìn thấy khuôn mặt hắn trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, chịu không được cất tiếng gọi nhỏ.
Giọng nói nhỏ nhẹ của hắn ngược lại giống như tiếng sấm rền vang, khiến cho Yểm Dư giật thót, lúc này bên tai hắn chợt nghĩ đến một câu nói mà Khánh Kỵ đã từng nói qua:

Không giấu gì các ngươi, ta ở trên dòng sông cách bờ rất xa, một đao bén ngọt đâm vào người ta, vết thương quá nghiêm trọng, khiến ta khó mà có thể sống sót được. Lúc đó ta có cảm giác rằng mình bay lên không trung, ta còn nhìn thấy Kinh Lâm và Lương Hổ Tử ôm nhau khóc lớn, rồi phóng hỏa đốt thuyền, sau đó trước mắt ta xuất hiện một cái động sáng chói, một tia sáng trắng toát phát ra từ đó, luồng ánh sáng đó hút ta bay vào trong động, ta bắt gặp một thế giới hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài, ta nhận ra đó là nơi mà thần tiên trú ngụ…


Đại ca, huynh quyết định chưa?

Yểm Dư cảm thấy rùng mình ớn lạnh, hắn cảm thấy trong lòng có gì đó sợ hãi.

Ta…quyết định rồi…

Chúc Dung nghe thấy vậy lập tức xắn tay áo lên, Yểm Dư thì ngược lại quay đầu qua, hướng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, lạnh lùng nói:

Chúc Dung, ngươi nghe ta nói rõ đây, đại vương Khánh Kỵ, hiện tại đang dưỡng thương trong doanh trại, chỉ chờ cho đại vương lành bệnh, lúc đó lục quân nhất tề tấn công, công chiếm thành Cô Tô, bình định giang sơn nước Ngô.


Một ngày còn chưa biết tin đại vương tử trận, thì ngày đó cũng không được có suy nghĩ bậy bạ. Chúc Dung, ngươi hãy an phận trấn giữ bản doanh này, không được làm loạn tại đây, nếu không thì…đừng trách Yểm Dư không niệm tình huynh đệ!

……………………..
Tại thành Chư Ký của nước Việt, Việt vương Doãn Thường ngồi trên điện, hắn có vẻ hưng phấn dị thường.
Lần này thái tử của hắn Câu Tiễn không những lập được đại công, thành công trong việc tạo nên địa vị và uy vọng của người kế thừa ngai vàng trong lòng của chúng thần, lại còn khiến cho vương thất vốn đã thất thế giờ đây gây được tiếng vang lớn, với lại hắn đã mượn đao giết người, khiến cho Khánh Kỵ và Phù Khái giao đấu với nhau mà tử trận, trận chiến này đã làm tiêu hao rất nhiều thực lực của nước Ngô, nên đối với sự phát triển của nước Việt vạn lần có lợi. Nhưng trong cái vui này còn có điều tiếc nuối, mặc dầu Phù Khái đã chết, nhưng tiếc là Khánh Kỵ chỉ bị trọng thương, nếu hắn tử vong ngay tại chiến trường lúc đó thì cục diện bây giờ lại càng thêm hoàn mĩ rồi. Nhưng thành quả hiện tại cũng rất hiếm có, Khánh Kỵ đến nay vẫn chưa lộ diện công khai, có thể thấy rằng vết thương của hắn vô cùng nghiêm trọng, nếu hắn mà chết đi, thì nước Ngô vì thế có thể hoàn toàn sụp đổ, điều này sẽ tạo cơ hội rất lớn cho nước Việt.

Bá tướng quốc

Doãn Thường hào hứng nâng li:

Đến nay tình thế nước Ngô bất định, thân phận của ngài không tiện công khai, khiến cho quả nhân thập phần hổ thẹn. Nhưng thượng khanh nước Việt ta, tất cả đều biết quả nhân đã xưng người là tướng, nên ngài cứ yên tâm. Thời gian này, ngài nên tìm một người thích hợp có dòng dõi vương thất từ nước Ngô, cất nhắc hắn lên làm Ngô vương, với tình thế nước Ngô ngày càng phức tạp thế này, chúng ta vì thế có thể từ đó mà ngư ông đắc lợi, chỉ cần điều đó xảy ra, ngài không những là tướng quốc của nước Việt ta, đồng thời cũng là tướng quốc của nước Ngô, hơn nữa lúc đó ngài lại là chủ nhân đích thực của nước Ngô nữa, tới lúc đó có thể nâng li chúc mừng đại công của ngài rồi.


Đại vương quá tin tưởng, thần hổ thẹn không dám đảm nhận việc này, Bá thần xin hết sức mình tận lực giúp đỡ đại vương.

Bá nhận được sủng ái mà trong lòng vô cùng lo lắng, hắn vội vàng đưa tay nâng ly. Doãn Thường nói như vậy, nghe thấy điều này làm cho hắn như mở cờ trong bụng, hắn biết nước Việt hiện tại không đủ thực lực để thôn tính nước Ngô, do vậy mới có ý lập một tên vua bù nhìn. Bởi vì là một tên vua bù nhìn, nên đương nhiên sẽ không yên tâm mà đem quyền lực giao cho hắn, mà bọn chúng là người Việt, chỉ có thể điều khiển từ xa, đợi cho đến khi thực lực đã đủ mạnh, lúc đó mới dám công khai làm chủ nước Ngô. Lúc đó họ tất cần một người thay mặt, mà tên này, hắn cũng chẳng coi ra gì, đến lúc đó, hắn mặc dầu không phải là Ngô vương, nhưng lại chính là Ngô vương, đó chẳng phải là chuyện hoan hỉ vô cùng hay sao.
Đến nỗi hắn cũng muốn thâu tóm cả nước Việt, hắn cũng không cảm thấy thấm thía vào đâu, chư hầu thiên hạ mọc lên như nấm, tiểu quốc chư hầu chịu khuất phục đại quốc chư hầu, lúc Lỗ vương triều kiến Tấn quốc, lấy cớ là hai quốc gia đồng đẳng chức vị, vẫn không chịu hành lễ thần tử với nhau. Huống hồ gì là hắn. Nhưng, chỉ một thân mà lại lãnh tướng ấn của hai nước, điều này quả thật là tự cổ chí kim chưa hề có. Nghĩ đến đây Bá bất giác cảm thấy trong lòng phơi phới.

Vương nhi, con cần chú ý lắng nghe tin tức từ nước Ngô, Khánh Kỵ mặc dầu chưa chết, nhưng cũng cần cử đi nhiều trinh thám, đến đó truyền bá tin nhảm, tung tin rằng Khánh Kỵ đã chết rồi, điều này sẽ làm tăng thêm sự khủng hoảng cho người Ngô, chỉ cần người Ngô tin tưởng Phù Khái, Khánh Kỵ tất cả đã tử trận, toàn nước Ngô lúc đó lại không có người nào có đủ uy vọng như hai người ấy đủ để thống lĩnh toàn diện, tình hình loạn lạc trong nội bộ nước Ngô sẽ kéo dài rất lâu, lúc đó…chỉ cần Bá tướng quốc cất nhắc một tân vương đăng cơ, và mượn sự giúp đỡ của đại quân nước Việt ta, đồng thời sẽ hạ bệ tên Phù Sai hữu danh vô thực kia, thống nhất toàn bộ giang sơn xã tắc nước Ngô, ha ha…

Doãn Thường cười lớn, cầm lấy cốc rượu uống cạn. Câu Tiễn nghe xong lời đó, bất động chắp tay:

Nhi thần tuân mệnh.

Hắn thở dài một tiếng, đưa tay vỗ vỗ liên tiếp vào đùi:

Tới lúc đó, hợp binh hai nước Ngô,Việt lại. Chúng ta trước mặt chư hầu thiên hạ sẽ có chỗ đứng vững chắc, lại sau đó nữa…, Ha ha!

Doãn Thường cười một hồi, yếu ớt nói:

Ta sau khi kế thừa cơ nghiệp của Hạ Vũ, đã chịu sự áp bức của chư hầu Trung Nguyên, từ đó đến nay, ta vẫn chỉ trấn giữ vùng đất nhỏ bé hoang vu phía Đông Nam, còn vùng đất màu mỡ phì nhiêu do tổ tiên để lại thì phải cung kính giao nộp cho chư hầu Tống châu, một ngàn năm qua vẫn đều như vậy, đến nay cuối cùng cũng đã thắp lên một tia hi vọng, có lẽ…dựa vào thời cơ tình hình trong nội bộ nước Ngô đang đại loạn, chúng ta khổ tâm sắp xếp một trận, rồi có thể dùng con đường này mà tiêu diệt chư hầu họ Cơ, đưa quân tiến lên phía bắc, từ từ thu phục lại được giang sơn của tổ tông. Những việc này, nếu lúc quả nhân còn sống mà không thực hiện được, quả nhân hi vọng các con sẽ thay ta hoàn thành.


Phụ Vương…

Khuôn mặt Câu Tiễn bất giác thoáng một nét kích động.
Nước Việt là hậu nhân của Đại Vũ, tiên tổ là con của thứ phi của Hạ Hậu đế Thiếu Khang, Vũ được phong núi Thái Sơn, Hội Khế vốn gần với Thái Sơn nên chọn Hội Khế là nơi cử hành đại lễ ngồi thiền. Vào đời nhà Thương, thái ấp của nước Việt cũng ở khu vực sông Cổ Lôi, cũng chính là khu vực Hà Trạch Sơn Đông hiện nay. Về sau lại tiếp tục dời xuống phía nam, bị các chư hầu Chu triều gạt bỏ sang phía nam, tứ châu sơ biến đến nay liền một dải với Tô Châu của nước Ngô, cùng với sự lớn mạnh và nổi lên của nước Ngô tiếp tục mở rộng ranh giới nước Ngô về hướng nam mới hình thành hình dạng hiện tại, quá trình hình thành lịch sử này rất lâu đời rồi, nhưng bọn họ vẫn còn lưu truyền rất nhiều kí ức của tiên tổ, trong đó có vùng Hội Khế, rồi sứ mệnh thiêng liêng của việc thờ cúng đại Vũ. Là một cổ quốc có lịch sử lâu đời, bọn họ cũng hi vọng có thể đủ lực để gầy dựng lại cơ nghiệp vững mạnh của tổ quốc, trở thành chư hầu trong thiên hạ.
Lúc này, đại phu Cao Như bước lên phía trước tấu:

Đại vương, hiện tại Khánh Kỵ sống chết thế nào còn chưa biết, Phù Sai bên trong thành Cô Tô cũng không thấy có động tĩnh gì, hình như hắn đang nghe ngóng thông tin Khánh Kỵ tử trận, hai bên vì thế mà cầm cự không giao chiến. Thời gian này kéo dài càng lâu, thì đối với đại doanh của Khánh Kỵ mà nói thì càng bất lợi, nếu như vậy, thì Khánh Kỵ sẽ hận nước Việt chúng ta thấu xương, hắn vì thế mà không để yên cho chúng ta, mà sẽ tiếp tục gây chiến. Nhưng mà, Khánh Kỵ đã phái thân tướng của hắn là đại tướng Anh Đào, dẫn binh men theo dòng sông, không ngừng xâm lấn vào biên giới nước Việt ta, theo thần được biết, thì người của Anh Đào giao chiến không kiên quyết, hắn chỉ dẫn binh xuôi theo dòng sông mà đi, mục đích của hắn thật không rõ rãng, đại vương vì thế cần phải chú ý đề phòng.

Thượng tướng quân Linh Cô Phù trong trận chiến với Khánh Kỵ đã bị Tái Cừu chém một nhát ngay ngực, đã có công lớn trên chiến trường, chi vị của thượng tướng quân đã do Cao Như tiếp nhận, quan mới nhậm chức, hắn tất phải biểu hiện tốt.
Bá nhăn mày, trầm ngâm nói:

Đại vương, Khánh Kỵ là người hiểu đạo lý, trọng đại cục, lúc này chỉ cẩn thận phòng thủ chúng ta viện trợ cho Phù Sai, vạn lần không lo hạ thành Cô Tô, an định giang sơn Ngô quốc trước tiên, đằng này lại phái một cánh cô quân không nhừng gây rối biên giới nước Việt. Đại quân của Anh Đào cũng không thể xâm nhập được vào nước Việt ta, vậy mục đích của bọn họ…thật sự là rất kỳ lạ

Lúc Câu Tiễn nghe xong những lời của Cao Như, trong lòng chìm vào dòng suy nghĩ trầm tư, lúc này mới nhẹ giao động thần sắc, từ từ nói:

Bá tướng quốc nói có lý, Khánh Kỵ lúc này chính là đang dùng người uy hiếp biên giới, hơn nữa việc gấp rút của hắn bây giờ là nhân cơ hội Phù Khái đã chết, mà hạ thành Cô Tô, bình định nước Ngô. Vậy thì cớ gì lại phái một đại quân không quá mạnh đến uy hiếp biên giới nước Việt ta? Việc này thực sự khiến người khác suy nghĩ trăm bề cũng không tìm được lời giải đáp. Nhi thần suy nghĩ rất nhiều, nhưng chỉ tìm ra được một lí do, nhưng nghĩ rằng nó không hợp lí với thực tại, không biết…

Doãn Thường chỉ có đứa con này là tuyệt đối sủng ái, nghe xong hắn cười nói:

Con trai ta chớ có băn khoăn, hôm nay nghị sự, quần thần chúng tướng đều tự do phát ngôn, hợp mưu hợp sức lại, bất kể là có lí hay vô lí, cứ nói rõ ra xem, nói không chừng ta có thể gợi ý điều gì.

Câu Tiễn khom khom người nói:

Vâng. Phụ vương, nhi thần cho rằng, Khánh Kỵ nên tập trung toàn bộ binh lực, nhanh chóng công phá chiếm đóng thành Cô Tô, chỉ phái chưa tới năm ngàn quân không thể đánh bại được nước Việt chúng ta, liên tiếp gây rối, mưu kế này thật không thể giải thích được, trừ phi…bọn họ có một lí do không thể nói ra được. Vậy thì lí do gì mà bọn họ lại gấp gáp an định bản quân, thời khắc cần thiết để công phá thành Cô Tô có nhất thiết phải băn khoăn về nước Việt chúng ta mà gây rối như vậy không?

Câu Tiễn hướng mắt từ từ nhìn lên, hắn thấy phụ thân và chúng thần đang nghi vấn chăm chú lắng nghe, hắn tiếp tục nói:

Nhi thần suy nghĩ rất nhiều, chỉ nghĩ ra một lí do, đó là…Khánh Kỵ có thể không có ở trong doanh trại của hắn, người Ngô có thể vẫn chưa tìm ra tung tích của hắn!

Lời nói này khiến mọi người kinh động, mọi người trong đại điện ồ lên một tiếng, một hồi bàn tán xôn xao phát ra từ trong đại điện.
Doãn Thường khẽ nhăn mày, cảm giác những lời nói của Câu Tiễn có vẻ hoang đường, hắn có ý ngăn cản, nhưng không biết bằng cách nào có thể gỡ gạc được thể diện cho nhi tử của mình, hắn nhếch mép lên vài lần định nói, nhưng cũng không biết nói như thế nào. Câu Tiễn cúi đầu, lấy hết dũng khí nói tiếp:

Chỉ có duy nhất tình huống này, thì Yểm Dư, Tôn Vũ những người đó mới sợ chúng ta nhân cơ hội này mà khởi binh, lại sợ trong thành Cô Tô cũng nhân cơ hội này mà tái khởi phong vân, như thế mới không thể không thu binh mã lại, truyền tin ra bên ngoài nói là Khánh Kỵ trọng thương, hiện đang ở trong doanh trại dưỡng bệnh, như thế, một là có thể làm kinh hãi Phù Sai bên trong thành Cô Tô. Hai là có thể an định quân tâm, ba là có thể khiến cho nước Việt chúng ta không có cơ hội tấn công. Nhưng thực tế Khánh Kỵ sống chết còn chưa biết được, tăm tích cũng không biết, bọn họ tất phải tìm kiếm hắn, vậy nên phái đại quân, lấy lí do tấn công báo thù, nhưng kỳ thật hắn không chủ động giao chiến với nước Việt chúng ta, mà chỉ xuôi theo dòng sông mà đi, với tình hình như vậy, thì bọn họ chỉ có một mục đích duy nhất, đó là tìm kiếm Khánh Kỵ, chứ không phải nước Việt ta.

Tiếng xì xầm trên đại điện càng to hơn, một vị đại phu không chịu được bước lên phía trước chất vấn:

Điện hạ cho rằng, tên Khánh Kỵ kia trọng thương cô thân một mình xâm nhập vào nước Việt ta sao?

Câu Tiễn cười đáp:

Không phải, ý của ta là…, Khánh Kỵ đến nay sống chết còn chưa biết, hơn nữa tăm tích không biết rõ, ngay cả quân Ngô cũng không biết tăm tích của hắn, vì vậy bọn họ mới tung tin như vậy để gây mê cảm các phương, rồi lại bí mật cử người đi tìm hắn.

Nói đến đây, ánh mắt Câu Tiễn bỗng nhiên hướng về phía xa xa, rồi từ từ nói tiếp:

Theo phán đoán của ta, Khánh Kỵ trọng thương như vậy, hiện tại cũng đã sớm bỏ mạng nơi hoang dã nào đó rồi, chỉ là chưa có người tìm thấy thi thể của hắn mà thôi. Hoặc nếu, hắn thực sự chưa chết, trong lúc loạn lạc đó khó tìm được người của hắn, lúc đó hắn tiện thể trú ẩn ở một nơi nào đó. Việc hắn bị thương rồi lạc vào địa phận nước Việt ta, chuyện này là chính xác là hoang đường, hơn nữa nếu ta là người Ngô, cũng như bọn họ không dễ dàng gì từ bỏ, men theo dòng sông mà tìm kiếm, sống không thấy người, chết không thấy xác, nên hắn phái người nghi binh quấy rối nước Việt ta, nhưng thực tế là tìm kiếm tin tức của Khánh Kỵ, đó cũng là một lí do hợp lí.

Doãn Thường vẫn cảm thấy cách nghĩ của hắn quá xa rời thực tế, nghe hắn nói đến đây, lập tức cười một tràng:

Ha ha, con trai ta nói cũng có lý, nếu là như vậy, Khánh Kỵ e rằng đã nằm dưới đống cát kia rồi, đã lâu như vậy mà sống không thấy người, chết không thấy xác, vậy thì xác nó phơi trên hoang dã, bị thú vật xơi mất rồi cũng nên. Nếu hắn thật sự mang trọng thương rời khỏi chiến trường, cũng không thể tìm đến địa phận nước Việt được, hắn ở trong địa phận nước Ngô đã lâu như vậy không liên hệ với đại quân của hắn, ta e rằng hắn đã chết ở nơi nào đó rồi, quả nhân chỉ cần yên phận quan sát mọi biến động, ngồi mát mà hưởng bát vàng là tốt rồi.

Bá nhấp nháy đôi mắt, vội vàng bước tới vài bước, nói:

Đại vương, thần cho rằng những lời của thái tử rất có lí, không cần biết hiện tại Khánh Kỵ ra sao, hắn đang ẩn náu ở đâu, nhưng người của hắn phản ứng như vậy, thì rất có khả năng ngay cả người của hắn cũng chưa nắm được thông tin gì về hắn cả. Khánh Kỵ hiện tại sống chết hay mất tích ở đâu, chúng ta cũng không thể biết được, nhưng chúng ta có thể lợi dụng việc này…


Là sao?

Nhìn thấy Bá tán thành ý kiến của Câu Tiễn, Doãn Thường rất vui sướng, vội vàng hỏi:

Bá tướng có cao kiến gì?

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại Tranh Chi Thế.