Q.4 - Chương 227: Cho Phép


Số từ: 4073
Nguồn: Vip Văn Đàn
Bá hành lễ rồi nói tiếp:

Thần không dám, không dám, ý của thần là, người Ngô cũng không biết tăm tích của Khánh Kỵ, bọn chúng đã lùng sục khắp Ngô quốc mà cũng không tìm thấy hắn, tình thế này có thể thậm chí hắn đang ở trong lãnh thổ của nước Việt ta, đúng là bọn chúng không chịu từ bỏ, có bệnh loạn, thì trong lòng phải cố gắng chạy chữa. Nếu như vậy, thì tại sao chúng ta không tiêu diệt tên Anh Đào cùng đám cô quân kia? Nước Việt ta và nước Ngô sớm muộn gì cũng xảy ra đại chiến, hiện tại lực lượng của bọn chúng cũng đã suy yếu đi rất nhiều, đây chính là thời cơ lớn mạnh của đại Việt, làm suy yếu đại quân của quân Ngô của chúng ta.

Doãn Thường ngạc nhiên nói:

Bá tướng nói là…, Quả nhân còn chưa tìm được một Ngô vương thay thế cho tên Phù Sai kia, bây giờ mà phát binh gây chiến với tên Anh Đào kia? Việc này…có quá gấp gáp không?

Bá nói tới nói lui, thực ra cũng xem cái ý kiến của Câu Tiễn kia là chuyện nhỏ, mà hắn dự liệu việc của hắn mới là chuyện lớn, hiện tại Việt vương và quần thần không thể lí giả được thâm ý của hắn, nên trong lòng có vẻ đắc ý, hắn cười thầm một cái rồi chắp tay nói:

Không đúng, ý của thần là, chúng ta tại sao lại không lợi dụng cái tin tức tăm tích bất minh của Khánh Kỵ, rồi dụ dỗ đại quân của tên Anh Đào kia tự đem mạng đến?

Hắn nhìn Câu Tiễn một lúc, lại tiếp tục bổ sung một câu:

Đương nhiên,trước mắt chúng ta hiện tại là Khánh Kỵ xác thực không phải ở trong doanh trại, ngay cả người của hắn cũng không biết tăm tích của hắn.

Câu Tiễn cười nhẹ, hắn biết rằng cái việc này hắn khởi xướng ra, lúc đầu hắn cho rằng sai lầm, nhưng bây giờ không phải mình hắn cảm thấy mất mặt. Câu Tiễn cũng không nói rõ, hắn bước lên vài bước nói:

Phụ vương, nhi thần đã hiểu rõ ý tứ của Bá tướng quốc rồi. Bá tướng nói là, Anh Đào đã đi khắp nơi nhưng đều không thể tìm được Khánh Kỵ, nhưng lại không chịu tin rằng hắn đã chết, thậm chí còn hoang tưởng rằng hắn đã lọt vào nước Việt ta, vậy thì chúng ta cứ làm ra vẻ, cho rằng Khánh Kỵ men theo dòng sông, rồi chạy đến lãnh thổ của nước Việt.

Hắn cúi đầu, để yên cho quần thần cùng với Doãn Thường suy ngẫm ý kiến của hắn, rồi tiếp tục nói:

Anh Đào dấy binh gây rối vào biên giới nước Việt ta, tất sẽ sai thám mã xâm nhập vào nước Việt nghe ngóng tình hình. Chúng ta không ngần ngại mở cửa thành để hắn vào kiếm tìm tung tích Khánh Kỵ, rồi tung tin đi, nói rằng có người nhìn thấy một người giống Khánh Kỵ mang trọng thương lạc nhập vào nước Việt, Anh Đào nếu nhận được tin này, tất sẽ lo lắng, mà không tính toán lợi hại, tăng cường dẫn binh tìm kiếm trong lãnh thổ nước Việt, lúc đó…chúng ta bốn hướng mai phục, tiêu diệt tên Anh Đào này cùng đại quân của hắn thật dễ dàng như trở bàn tay thôi?

Linh Cô Phù vỗ tay tán thành:

Diệu kế, đánh ra ngoài không bằng dụ vào trong, đây đúng là diệu kế, chỉ có vấn đề là Khánh Kỵ phải thật sự tăm tích bất minh thì mới trúng kế này thôi.

Câu Tiễn cười nói:

Vậy thì như thế nào? Việc chúng ta cần làm, chỉ là tung tin đồn nhảm, rồi mở cửa đón địch mà thôi, đại quân ta vì phòng ngừa quân Ngô xâm nhập mà ngay từ đầu đã tập kết ở biên giới hai nước, như thế thì chúng ta có mất mát gì đâu

Doãn Thường cùng quần thần, nhìn thấy tất thảy sắc mặt đều kì dị, rồi mới thì thầm trong miệng, không ai có thể nói rõ chủ ý của mình ra, hắn vỗ đùi một cái rồi nói:

Chúng ta làm theo cách này, Bá tướng quốc gấp rút tìm một người trong vương thất nước Ngô để làm Ngô vương, gây loạn cho nước Ngô. Vương nhi sẽ thực hiện kế sách dụ binh, rồi dụ dỗ tên Anh Đào kia đến, tiêu diệt đại quân của chúng!

Câu Tiễn cùng với đám quần thần nhất tề chắp tay hành lễ, đồng thanh nói:

Thần, tuân chỉ.

…………………….
Bên bờ hồ trong rừng, có một túp lều.
Phía trước lều có đặt một chiếc nồi trên bếp từ những viên đá xếp lại thành, bên trên bếp treo một chiếc giá, phía dưới khói tỏa ra nghi ngút.
Xung quanh là rừng cây xanh tốt, trong rừng rất ẩm ướt, không khí trong lành, thoang thoảng đâu đó mùi hương thơm của cỏ lá xanh tốt.
Một vị đại hán cao lớn thân hình vạm vỡ ngồi trên một phiến đá bên cạnh, đối diện hắn là một vị tiểu cô nương xinh đẹp lanh lợi, hai người trong tay cầm một chiếc bát bằng gốm.

Ài!

Khánh Kỵ nhẹ thở một hơi
Đậu trộn cám nấu, hương vị đó, cảm giác đó, Khánh Kỵ nuốt ừng ừng một hơi giống như con vịt tìm mồi, hắn nổ lực nuốt bát thức ăn còn nóng hổi, khiến cho cổ họng hắn nóng rát hừng hực, hơn nữa vị của bát canh này quả là khó nuốt trôi với hắn. Nhưng đây là món ăn tốt nhất mà Thi đại ca có thể đem ra cho hắn dùng, Khánh Kỵ vì thế mà có thể khỏe mạnh không hề hấn gì, hắn chỉ sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của vị chủ nhân rất nhiệt tình cùng với cô bé dễ thương rất có lòng tự tôn này.

Ài!

Tiểu Quang cô nương cũng thở một hơi dài, cô bé hớp một hớp cơm rồi đưa mắt nhìn Khánh Kỵ, sau đó cô bé lại nhăn nhăn đôi mi dài giống như một vị tiểu đại nhân húp sột soạt.
Hai người thi nhau thở một tràng dài, cuối cùng Khánh Kỵ chịu không được nói:

Này! Tiểu Nhã đầu, cháu nhỏ như vậy, có chuyện buồn gì mà cứ thở dài hoài vậy?


Hầy! Cháu không thể buồn được sao? Đồ ăn của nhà cháu thực tại rất ít, thúc lại to lớn như vậy, ăn nhiều như vậy, bắp ngô này, vốn đủ ăn trong ba ngày, nhưng thúc một loáng đã…, vậy cháu không buồn được sao, vậy phải làm sao cho được đây…?
Khánh Kỵ:


Tiểu Quang đưa mắt nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cô bé giương mặt cười:

Được rồi, được rồi, không buồn nữa, đợi hai ngày nữa cha đưa thúc quay về, lúc đó thúc sẽ không ăn hết thức ăn của gia đình cháu rồi.

Khánh Kỵ áy náy nói:

Việc này…thực khó xử quá, đợi thúc quay về, thúc chắc chắn sẽ sai người tặng cho gia đình cháu một số lễ vật lớn để tạ ơn cứu mạng.

Tiểu Quang lại nhìn hắn, đáp:

Tùy tâm của thúc thôi.

Cô bé linh động nhìn trái phải hai hướng, rồi nói nhỏ:

Này, đợi tí nữa, cháu sẽ cho thúc đồ ăn ngon.


Đồ ăn gì ngon?

Tiểu Quang cười thần bí:

Một lát nữa thúc sẽ biết, nhưng…thúc phải giữ bí mật đấy nhé, không được nói cho bố cháu biết.

Khánh Kỵ bị điệu bộ chân thành của cô bé khiến hắn phì cười:

Ha ha, được rồi, có cần ngoéo tay không?


Ngoéo tay là sao?


À…không có gì, một câu tục ngữ. ha ha…

Tiểu Quang hoài nghi đưa mắt nhìn hắn, cô bé cúi đầu húp cơm. Rồi đưa mắt liếc nhìn hắn, cô bé húp một húp cơm, rồi mới khẽ nói:

Thúc thúc xấu, nhất định không phải là người tốt.

Khánh Kỵ mặt mũi không vui nói:

Không có căn cứ gì cả, ta có vẻ gì mà giống người xấu lắm sao?


Người xấu thì nhất định phải có chữ ‘xấu’ viết trên mặt hắn sao?

Tiểu Quang vui vẻ cười tươi, sau đó lại vội vàng ngậm miệng lại. Cô bé đang trong giai đoạn thay răng, nên hiện tại răng mọc không đều. Thiếu nữ Giang Nam dậy thì sớm, mười ba mười bốn tuổi đã có thể sinh con được rồi, Tiểu Nhã đầu này mặc dầu mới khoảng 6, 7 tuổi, nhưng so với những người phụ nữ đã xuất giá thì không hơn nhau bao nhiêu, ngày thường tiếp xúc với nhau, cô bé giờ đây đã biết làm đẹp, trang điểm nữa kia.
Thi đại ca vốn là người Việt, trong chiến tranh bị gãy một chân, lúc này mới quay trở về quê hương làm một ngư dân bình thường. Do ở đây giáp ranh với nước Ngô, nên vợ hắn là người Ngô. Do địa bàn hai nước tiếp giáp, nên cư dân hai nước sống lẫn lộn, lại thường phải sống trong cảnh chiến loạn, nên điều kiện gia đình ai nấy cũng nghèo hèn cả. Thi đại ca sớm đã muốn chuyển nhà đến vùng phụ cận Chư Ký, nơi đó tương đối phì nhiêu. Ở đó nếu đánh cá thì cũng bán được với giá tốt, nhưng vợ hắn lúc này lại mang trọng bệnh, bệnh kéo dài đến lúc này chưa khỏi.
Thi đại ca vốn là người thật thà nhân hậu, vả lại con người lúc đó ít có khái niệm quốc gia, quốc, đó là quốc nhân và chỉ những tầng lớp quý tộc mới xem quốc là chuyện đại sự, còn những người nhà quê thì chỉ cần người thống trị tương đối hiểu rõ nhân tình thế thái là được rồi, họ hoàn toàn không để ý vua họ Cơ hay là họ Tự. Khánh Kỵ được người này cứu mạng, nhưng hắn không thể gọi người đến trọng thưởng người này được, hơn nữa Khánh Kỵ ở đây đã nhận được sự giúp đỡ rất lớn của từ hắn, hắn đã đáp ứng rằng hai ngày nữa sẽ đưa Khánh Kỵ quay về nước Ngô.
Hai ngày nay, hắn mang một số tài sản đã tích cóp bấy lâu nay vào thành, để dễ dàng chữa bệnh, vợ của hắn tạm thời trú ngụ tại nhà một người quen, đợi cho mọi việc sắp xếp ổn thoải, hắn sẽ đem cô con gái gởi vào trong thành, rồi sau đó dẫn Khánh Kỵ quay về. Do thôn trang này rất nhỏ, sợ trong nhà chứa một người lạ sẽ dễ bị người khác phát hiện, nên Thi đại ca dẫn hắn vào một khu rừng ít người qua lại trú ngụ, rồi sai con gái chăm lo thức ăn nước uống cho hắn.
Ăn cơm xong, Tiểu Quang cô nương bỏ thức ăn, chén bát vào giỏ trúc, đem xuống hồ nước bên cạnh rửa sạch, sau đó vội vã quay lại, đặt những thứ đó vào trong lều, sau đó cô bé nói với Khánh Kỵ:

Cháu đỡ thúc vào trong lều nghỉ ngơi nhé.


Ah…cháu chẳng phải bảo cho thúc đồ ăn ngon sao?

Tiểu Quang nhíu mày bỡn cợt hắn một cái, rồi nói:

Cháu bảo thúc, thúc đã giúp được cho cháu chưa? Thúc cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã, đợi tới bữa cơm tối, cháu nhất định có đồ ăn ngon cho thúc.

Khánh Kỵ cười một lúc, cô nương này còn nhỏ tuổi như vậy, có thể làm được gì, đi săn chắc chắn không được rồi, hắn đoán rằng có thể cô bé này hái được một số rau rừng có mùi vị rất dễ ăn mà thôi. Chắc nó cũng giống như đậu nấu, trái cây có mùi vị không kì dị thì có thể dễ ăn hơn, tóm lại đây là ý kiến của Tiểu Nhã đầu này, Khánh Kỵ cũng không nói rõ ra, chỉ đợi cho cô bé mang cho hắn sự ngạc nhiên vui sướng gì thôi.
Khánh Kỵ quay về lều rồi nằm xuống dưới manh chiếu bằng cỏ, trò chuyện cùng cô nương bé nhỏ, hắn kể cho cô bé nghe một câu chuyện cười, cô bé chăm chú, ngồi bên cạnh lắng nghe, trò chuyện được một lúc, Khánh Kỵ mệt mỏi rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Này!

Tiểu Quang nhẹ nhàng lay động gọi hắn một tí, Khánh Kỵ phát một tiếng ngáy nhẹ nhẹ, Tiểu Quang cười vui, rồi rón ra rón rén bước ra ngoài.

Tiểu Quang…
.
Khánh Kỵ tỉnh dậy gọi một tiếng, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Vài ngày nay hắn nằm trên giường nghỉ ngơi, lúc tỉnh lúc mê, nhưng ngủ thì ngủ rất lâu. Do lúc bị thương hắn mất máu quá nhiều, nên hắn không hẳn là buồn ngủ, nên cũng rất nhanh tỉnh dậy.
Hắn thở một hơi dài, rồi từ từ ngồi dậy. Trong rừng vắng vẻ, gió thổi hiu hiu, nhưng hắn không thấy Tiểu Quang đâu.

Tiểu Quang…

Khánh Kỵ lại kêu một tiếng, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng, nơi đây mặc dầu cách trong thôn không quá xa, nên chắc không có mãnh thú, nhưng nó chỉ là một đứa trẻ….

Tiểu Quang, Tiểu Quang…

Khánh Kỵ vội gọi lớn, nhưng vẫn không có tiếng ai trả lời, bất đắc dĩ, Khánh Kỵ đành phải chống cây gậy, cố gắng chịu đau, đi vào trong rừng tìm kiếm:

Tiểu…

Hắn còn chưa nói xong. Đột nhiên dưới mặt hồ bình lặng kia một âm thanh bập bõm, Khánh Kỵ đưa mắt nhìn xuống, chỉ nhìn thấy một mỹ nhân ngư đang bơi dưới hồ, sau đó lại lặn xuống dưới nước, Khánh Kỵ chỉ có thể nhìn thấy nàng trong chớp mắt đã lặn xuống dưới dòng nước, chỉ thấy một vệt nước dài, cảm thấy có gì đó óng ánh lung linh dưới dòng nước kia.
Khánh Kỵ đứng bên hồ, nước hồ trong xanh lấp lánh có thể nhìn thấy đáy, nó giống một miếng mĩ ngọc dịu dàng. Mặt trời chiếu sáng xuống dòng nước, lấp lánh lấp lánh những gợn sóng mê li lòng người.
Bỗng nhiên, hắn căng mắt nhìn thấy mỹ nhân ngư kia bơi qua. Trong dòng nước trong xanh kia, cái thân thể kia linh hoạt vô cùng, hình bóng đó bơi nhanh vào bờ. Do người chỉ cách bờ chỉ khoảng một trượng, hơn nữa tốc độ bơi lại rất nhanh, trên dòng nước bình lặng như tờ kia hắn nhìn thấy một vệt nước vụt qua.
Thật đẹp! Đúng là một mĩ nhân rất nguyên thủy, rất tự nhiên. Gió nhẹ bay qua, rừng cây khẽ dao động, dòng nước tĩnh lặng, cô gái dưới dòng nước bơi qua để lại một vệt dài, tự nhiên để lại những gợn sóng lăn tăn. Cảnh tượng đó cấu thành một bức tranh tĩnh động kết hợp tuyệt vời, khung cảnh đẹp đẽ này, cho dù nàng có là một nữ tử trưởng thành xinh đẹp xao động lòng người, cũng tuyệt không khiến người khác chứng kiến khung cảnh này mà có dã tâm khác, đó là một cô gái xinh đẹp thuần khiết, một thân hình tràn trề nhựa sống.
Hơn nữa nàng khuất vào dòng nước rất nhanh, Khánh Kỵ như đang chứng kiến một khung cảnh thần tiên vội vàng tỉnh lại, hắn gấp rút quay người, trong đầu hắn định quay về lều trại, nhưng vết thương trên người khiến hắn không thể đi nhanh được. Hắn càng nóng lòng, nên quay đầu nhìn về cánh rừng phía sau túp lều, cất tiếng gọi lớn:

Tiểu Quang, cháu ở đâu?


Rào!

Phía sau lưng hắn vọng đến một âm thanh lạ. Khánh Kỵ cũng không quay đầu lại, tiếp tục gọi:

Tiểu Quang, trong rừng rất nguy hiểm, cháu đi đâu rồi?

Nói xong hắn loạng choạng bước đi, từng bước từng bước hướng vào trong rừng mà đi.
Phía sau, Tiểu Nhã đầu ngạc nhiêu trân mắt đứng nhìn, một tay che miệng, còn tay kia cầm một con cá, ngón tay cầm ngay lấy cái mang của con cá, nửa thân hình cô bé chìm dưới nước. Cô bé không chạm chân tới đáy hồ, nhưng đôi chân nhỏ kia đạp đạp liên tục nên vì thế mà cô bé nổi lên trên mặt nước, bờ vai cô bé cũng không hề cử động, khả năng bơi đứng của cô bé này cũng không phải là tầm thường.
Khánh Kỵ mang điệu bộ giống như một lão thái thái đứng chống gậy rồng, từ từ bước vào trong rừng, nhìn thấy Khánh Kỵ đã khuất bóng, Tiểu Quang mới nhẹ nhàng thở một hơi dài, lúc này cô bé mới phát hiện mình toàn thân không mảnh vải che thân, trong lòng hoảng hốt, cô bé vội vàng ngập xuống nước, trong lúc vội vàng như thế khó tránh khỏi uống một bụng no nước…
Lúc Khánh Kỵ quay lại, thì Tiểu Quang đã mặc áo quần rồi, hiện cô bé đang bận bịu phía ngoài lều, một chiếc nồi nghi ngút treo trên giá, phía dưới lửa cháy bập bùng, bên cạnh là một chiếc bát lớn, bên trong vài con cá tươi đã làm sạch thơm phức, ngoài ra còn có một ít rau rừng phía trên.
Nhìn thấy Khánh Kỵ quay về, Tiểu Quang nhìn hắn cười hồn nhiên, cô bé sau khi tắm xong, khuôn mặt trắng bỗng trở nên hồng hào, cặp mắt đen như hai quả hồng đào ướt lệ nhìn hắn, cô bé ôm ngực cười đắc ý, điệu bộ lúc này giống như một đứa trẻ được người lớn khen ngợi vậy.
Khánh Kỵ lúc này đã hiểu rõ cô bé nói tối nay cho hắn ăn thức ăn ngon là ý gì rồi, nhưng hắn vẫn cố làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi:

Tiểu Quang, cháu đi đâu về vậy, trong rừng này nói không chừng có ác thú đó, làm cho ta lo lắng…, cá này từ đâu ra vậy, cha cháu quay về rồi sao?

Khánh Kỵ vừa nói vừa nhìn đông nhìn tây, Tiểu Quang cười lên một tiếng nói:

Đừng tìm nữa, cha cháu vẫn chưa về, cá này do cháu bắt đó.


Cháu…

Khánh Kỵ biết, nhưng giả vờ không tin, cô bé càng tỏ vẻ đắc ý, càng vui vẻ, hơn nữa mặc dầu còn nhỏ, nhưng thân thể cũng không thể tùy tiện để người khác nhìn được, trong lòng hổ thẹn, hắn cố gắng phối hợp lời nói với cử nhỉ, nét mặt hắn trầm ngâm, rồi nghiêm mặt nói:

Cháu bé như vậy, làm sao có thể chèo thuyền, thả lưới bắt cá được chứ? Tiểu Quang, cháu bắt trộm cá của nhà ai, mau đem trả lại cho họ mau, ta không ăn cá này đâu.


Cái này…

Tiểu Quang hai tay ôm bụng, cười hả hê, cô bé vui vẻ nói tiếp:

Cá này thật do chính tay cháu dùng tay bắt được, thúc xem, tóc của cháu còn ướt đây này, khả năng bơi lội của cháu thì bọn trẻ con trong thôn này không đứa nào bì được đâu, tài năng bắt cá của cháu cũng thuộc hàng nhất của thôn này.


Thật vậy sao, lợi hại vậy sao!

Khánh Kỵ tỏ vẻ ngạc nhiên nói, khen cô bé một hồi, khiến cho cô bé trong lòng rất hỉ hả, cô bé vui sướng, khuôn mặt nở ra giống như hoa đào, vui vẻ một hồi lâu, cô bé bỗng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó rồi nói:

À, thúc phải hứa với cháu, không được nói cho cha cháu biết đấy nhé.


Cháu biết bắt cá, việc này quả lợi hại, tại sao lại sợ cha cháu biết?


Không được

Tiểu Quang cong môi nói:

Cha cháu nói, con gái không thể học những công việc trèo cây bắt cá, còn nói, dưới nước có lúc còn gặp giao long, rất nguy hiểm, nên càng không cho phép cháu xuống nước, cháu biết bơi thế này cũng do trốn cha cháu mà tự học đó, thúc không được nói cho cha cháu biết, nếu không cha sẽ cho cháu một trận đó.

Giao long mà cô bé nói chính là cá sấu, đương thời có rất nhiều cá sấu xuất hiện tại các dòng sông ở Giang Nam, trẻ nhỏ thì không biết được việc này, trong mắt phụ mẫu lại là việc rất nghiêm trọng, nhưng trẻ con thì cứ nghịch ngợm và không biết được lợi hại, khiến cho bố mẹ chúng tâm trạng bất yên, nên thường hay bắt phạt chúng. Khánh Kỵ lúc này mới hiểu rõ được cô bé sợ gì, vì vậy hắn gật gật đầu đồng ý, Tiểu Quang vì thế mà vui vẻ trở lại nói tiếp:

Nếu không vì thúc thèm ăn, ăn nhiều nhiều để uống thuốc, cháu mới phải xuống nước bắt cá đem về, ha ha, thúc về lều nghỉ ngơi đi, một lát nữa canh cá chín, cháu sẽ gọi thúc ra ăn.

Bát canh cá thơm ngon, khói tỏa ra nghi ngút, Khánh Kỵ thổi thổi khói nóng, ngửi ngửi hương vị thơm ngon của nó, lại tiếp tục vỗ đùi nói:

Tài nấu nướng của Tiểu Quang thật giỏi, bát canh cá này mùi vị ngon quá, dựa vào tài nghệ của Tiểu Quang, tương lai, nhất định sẽ trở thành một bà nội trợ thật giỏi đây.

Tiểu Quang cười vui vẻ húp bát canh, vừa định nói gì, nhưng bỗng nhiên cặp chân mày chao đảo, rồi từ từ đưa tay ôm ngực.

Sao vậy?

Khánh Kỵ vội vàng để bát canh xuống bước qua:

Cháu bị hóc xương cá rồi phải không?

Cô bé nhăn mày nhẹ lắc đầu, khuôn mặt biểu hiện điệu bộ đau khổ, qua một lát, cô bé mới ho một tràng dài, rồi nói:

Không sao rồi, từ khi cháu hiểu biết mọi việc thì đã bị thế này rồi, mẹ cháu nói, lúc cháu còn nhỏ, mẹ đã bị bệnh rồi, nên không có sữa cho cháu bú, nên phổi cháu đau, giờ không sao rồi, đau một lúc rồi khỏi ah.

Nội tâm Khánh Kỵ cảm thất trầm xuống, hắn từ từ ngồi xổm dậy, chăm chú nghi vấn nhìn cô bé mới có sáu, bảy tuổi này, nhưng ngược lại là một cô nương rất hiểu sự đời.

Thúc nhìn gì chứ, cháu thật sự không sao mà, thúc lại không phải là thầy thuốc, lại còn đang đau đớn, vết thương của thúc, sợ rằng còn đau hơn cháu nữa ấy chứ.

Tiểu Quang che miệng cười một hồi.

Tiểu nha đầu

Khánh Kỵ vuốt vuốt mũi cô bé, rồi từ từ nói:

Cháu yên tâm, chỉ cần thúc thúc sống khỏe mạnh rời khỏi đây, thì cháu cả đời này, đều không cần phải ăn cám nữa đâu.


Xạo

Tiểu cô nương trợn trắng cặp mắt nhìn hắn:

Thúc có thể cho gia đình cháu bao nhiêu tiền, mẹ cháu trị bệnh cần rất nhiều tiền, thúc có thể nuôi cháu cả một đời được không?

Khánh Kỵ cười nhẹ đáp:

Gia trang của thúc thúc..có rất nhiều rất nhiều người, đừng nói là nuôi cháu, mà cả gia đình của cháu, ta đều có thể lo liệu được, ta bảo đảm, sau này cháu sẽ không còn sống những ngày khổ cực như vậy nữa đâu, vĩnh viễn…

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại Tranh Chi Thế.