Chương 100: Lần viếng thăm tiếp theo


Vương Phong Long mau chóng sửa soạn, dứt khoát chào tạm biệt ba mẹ.
Bên ngoài, bên ngoài là ai vậy con trai, có phải con vay nóng không? Con muốn đi đâu? Mới có năm giờ sáng con làm gì vậy?



Phong... Phong Long, con nói cho ba biết, có phải con phạm tội rồi không?

Không phải đâu, ba mẹ, con đi đây.
Vương Phong Long nhấc hành lí, nhảy lên xe:
Đến nơi rồi con gọi điện về cho ba mẹ.
Dự kiến mười một giờ sáng ngày mai, Vương Phong Long sẽ đến Điển Thị.

Hạ Diệu Diệu vừa quay đầu lại, đã thấy Du Văn Bác và Hạ Vũ đang đi lại gần.

Hạ Diệu Diệu cười tít mắt nhìn Hạ Vũ, miệng nở một nụ cười đắc ý, em trai cô là nổi bật nhất trong đám người, khí chất thư sinh, đeo một cặp kính cận trí thức, mặc chiếc áo sơ mi cũ của Hà An đã sửa lại, bỗng cảm thấy có gu lên bao nhiêu.

Đúng là người đẹp vì lụa.

Hạ Diệu Diệu đang bày bánh xe, giỏ xe, hàng dệt lên sạp hàng, cũng phải đắm đuối nhìn cậu em trai một mét tám của mình, đắc ý hỏi Du Văn Bác:
Thế nào, có đẹp trai không?
Ông Hạ mừng rỡ nhìn con trai, ừ, có khí chất. Cậu bắt con nhà ông sắp lên đại học rồi, nghĩ đến tiền học đều do con gái lo liệu, ông lại than thở, đúng là ông đã nợ con gái nhiều rồi.


Đẹp trai, Hạ Vũ lúc nào chẳng đẹp trai, bây giờ sửa soạn một chút lại càng đẹp trai hơn.


Hạ Vũ bị trêu đỏ cả mặt;
Anh Dư, anh đừng nói bừa, hùa theo chị em nữa.



Anh có nói bừa đâu, tự mình nhìn đấy chứ.



Xe điện ba bánh có sửa không!


Hạ Diệu Diệu vội vàng đáp:
Sửa! Sửa!
Chủ xe phàn nàn:
Không biết ai thất đức thể, tôi vừa định rẽ thì đâm phải một chiếc đinh, xe hết hơi ngay được!
Hạ Diệu Diệu hối hả, thầm nhủ, không biết điều này có liên quan gì đến thất đức với không thất đức.

Rất nhanh, lại có một chiếc xe máy điện dừng lại:
Có sửa không?



sửa.
Hạ Vũ đã sẵn sàng tiếp đón.

Du Văn Bác đã nhận việc:
Chị gái, xe làm sao vậy?

Không biết, tự nhiên hoàng một tiếng, chắc là nổ lốp rồi.
Vị khách hàng đến trước lại được đà:
Xem đấy, xem đây, tôi đã bảo có người thất đức vứt định chỗ ngã tư, không thì sao con đường này lại có nhiều người sửa xe vậy.



Bây giờ làm ăn đúng là không ra thể thống gì, cũng không sợ nhỡ đầu người lái xe bị làm sao!


Hạ Diệu Diệu lén nhìn Du Văn Bác: Là cậu vứt ra?

Du Văn Bác nhìn vẻ vô tội: Tớ vừa mới về! Còn chưa kịp mở hộp đinh ra, hơn nữa cậu ta vứt ra ngã tư làm gì, bọn họ đều là những người có quy củ cả.

Hạ Diệu Diệu nghĩ cũng đúng, nhưng cũng không phải cô vứt, Hạ Diệu Diệu cúi đầu, cố gắng bứt một chiếc đinh rất dài ra khỏi lốp xe, nhìn xong bỗng nhiên hiểu ra, chiếc xe ba bánh vốn không phải là đối tượng mà chiếc định kia nhắm đến.

Chủ xe nhìn thấy
hung khí, lại càng bực bội hơn, ngay lập tức lên giọng bất bình:
Nhìn xem, nhìn xem, định dài hế kia, nếu có mệnh hệ gì, thì các người có đền được không, chúng tôi hiểu các người làm ăn không dễ dàng gì, nhưng cũng không thể làm việc thất đức thế này chứ, chỗ này chỉ có mỗi nhà các người sửa xe, còn dám nói không phải là các người vứt ra đường không?


Hạ Diệu Diệu bình tĩnh đưa lại chiếc đinh dài cho ông ta:
Ông nhìn mà xem, định thế này chắc chắn phải chọc thủng cả bánh xe tải, để đối phó với mấy chiếc xe ba bánh, chẳng cần dùng đến thứ này, anh trai ơi, là anh đang cản đường làm ăn của người ta đấy.
Nói rồi, cô thành thục thay lốp xe khác.


Tôi chặn đường làm ăn của người ta? Sao lại là tôi chặn! Không phải là các người đó sao?
Du Văn Bác lên tiếng:
Người ta muốn dụ xe ô tô bốn bánh, chứ xe của các anh chưa đủ tầm, đúng ra thì anh nên đến họ tiến định

Người chủ xe ba bánh nghe vậy, nhìn đi nhìn lại chiếc đinh trong tay, nét mặt thay đổi phức tạp, ông ta đã hiểu ra ý cậu nhỏ kia vừa nói, còn thể nào được nữa, chỉ có thể tự nhận mình đen đủi, đành lên tiếng:
Bao nhiêu tiền?



Không bắt nạt người già trẻ nhỏ, không mặc cả, bốn mươi lăm, không thay thì thôi, không lấy tiền công, có điều ông anh thương tình chúng tôi vất vả dãi nắng với Cuối cùng cũng có một câu dễ nghe, vấn đề là ông ta không thay thì cũng chẳng còn cách nào khác, bánh xe đã rách cả ra rồi, đi kiểu gì! Cuối cùng ông ta cũng trả tiền rồi đi luôn. Còn chị kia cũng chẳng nói thêm gì, thay chiếc lốp hai mươi lăm tệ, rồi cũng đi ngay. Hạ Diệu Diệu nghịch chiếc cờ lê, tay nắn bóp chiếc đinh dài:
To gan, dám ra tay



Không phải đường cao tốc, chiếc đinh dài thế này không đe dọa được xe ô tô, đâm vào chỉ giảm tốc độ mà thôi.



Thể cũng rất nguy hiểm.


Du Văn Bác cười:
Nguy hiểm thể, vậy chị Hạ đây có cần làm người tốt, giúp đỡ họ nhặt những chiếc đinh còn lại vào không?



Hehe.
Hạ Diệu Diệu lắc đầu lia lịa:
Tôi sẽ túc trực ở đây, chăm chỉ giúp bọn họ nhổ đinh bánh xe.



Vậy vất vả cho chị Hạ quá.

Không khách khí, không khách khí, tiện tay mà thôi.

Hai đứa đừng liến thoắng nữa, mau dọn dọn dẹp đi, không có cả chỗ đứng xuống nữa đây này.
Hạ Diệu Diệu nhìn ba mình: Ba có cần đứng xuống không?
Diệu Diệu, đừng suốt ngày đùa giỡn nữa! Con gái lớn sắp đi làm đến nơi rồi.

Con biết rồi, con biết rồi, con là con gái lớn, con lớn đi chơi ngoài đồng, trèo lên gò đồi cao, bơi qua khe suối nhỏ, con bướm nhỏ đậu trên áo cô...


Hạ Vũ là người đầu tiên nhìn thấy Hà An đứng bên kia đường. Cậu đã gặp anh tất cả hai lần nên nhớ rất rõ, hơn nữa Hà An không phải là người có thể khiến người ta dễ dàng quên đi được, giống như lúc này, anh đang đứng bên kia đường, Hạ Vũ chỉ cần nhìn qua đã phát hiện ra người đứng đó là ai, giữa đám người qua lại, dù không nói rõ được Hà An có gì nổi bật hơn họ.


Chị ơi, kia có phải là anh An không?
Nói lung tung, ai biết được anh ấy đang ở xó xỉnh nào.


Thật đấy, chị nhìn xem.


Hạ Diệu Diệu đứng lên:
Đâu nào?
Rồi đôi mắt hờ hững bỗng nhiên mở lớn, mồm suýt nữa hô to, cô đưa tay lên, ra sức vẫy! Đúng là Hà An nhà cô rồi, Hà An nhà cô đấy! Mới mấy hôm không gặp, lại đẹp trai hơn rồi! Thật là vô lí quá đi!

Ở đây! Ở đây! Hạ Vũ bỗng nhiên sầm mặt: Cẩn thận tay chị đấy, vẫy gãy tay rồi là không ai để ý đến chị nữa đâu! Hà An mỉm cười, cuối cùng cũng yên lòng, anh mặc chiếc quần đen, áo sơ mi caro xanh da trời, bất giác cũng đưa tay lên vẫy cô, nhưng chưa vẫy được mấy cái, đã thẹn thùng bỏ tay xuống. Nhưng giờ khắc đó, trong mắt Hạ Diệu Diệu, vẻ đẹp của Hà An lúc này đủ để khắc ghi trong lòng cô, trở thành một báu vật mãi mãi. Ông Hạ nhận ngay ra anh, biết sao được, cậu chàng quá nổi bật, cái cảm giác khác người không biết toát ra từ đâu, khiến người ta khó lòng mà quên được.

Lần này nhìn có khá hơn một chút, mặt còn có chút cảm xúc, nhưng, ông Hạ ngay lập tức trở nên cảnh giác, cậu ta lại đến làm gì! Đi ngang qua? Ông Hạ khó chịu nhìn con gái.

Hạ Diệu Diệu không lo lắng, cô đã là sinh viên năm thứ tư rồi, yêu đương có gì sai đâu.

Đèn xanh bật lên, Hạ Diệu Diệu chạy ngay sang bên kia đường, nhiệt tình vô tư đón tiếp người yêu, rồi dắt anh cùng đi:
Sao anh lại đến đây? Còn phải mang quà cáp làm gì, khách khí quá! Em giúp anh xách đồ.
Nói rồi, cô đưa tay ra cầm lấy.

Hà An thản nhiên đẩy tay cô ra, mắt nhìn chằm chằm vào người yêu mình, cố gắng kìm nén niềm xúc động muốn ôm chầm lấy cô, cũng cố tỏ vẻ bình tĩnh:
Nhà Vương Phong Long ở gần đây, cậu ta mời anh đến chơi.

Vương Phong Long? Nhà cậu ấy không phải ở tỉnh khác à?
Hà An vẫn rất bình thản:
Không biết, chắc có mua một căn nhà khác ở gần đây.
Hạ Diệu Diệu than thở:
Nhà giàu có tốt, con cái ở đâu, liền mua nhà ở đó.
Nhưng cô còn tò mò hơn về những thứ Hà An đang cầm trong tay, chỉ muốn nghiêng người sang cướp lấy luôn:
Anh đưa em xem nào, xem nào, xem anh mang gì đến nhà em.

Đừng nghịch ngợm.
Hà An nghiêm túc hết sức, anh còn chưa nguôi ngoai chuyện lần trước. Hạ Diệu Diệu bĩu môi, có gì ghê gớm chứ.

Hà An chỉ muốn véo mũi có một cái, nhưng vì chỗ này không tiện, nên kìm nén không ra tay.

Du Văn Bác quay người đi, sắc mặt có chút biến đổi, nhưng vẫn giữ nụ cười mỉm lịch sự.

Hà An đi qua chỗ cậu ta, lần đầu tiên anh không có thời gian đếm xỉa đến tình địch, rụt rè đi đến trước mặt ông Hạ, đem quà biếu đến. Sau khi đã cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình, anh lên tiếng:
Chào chú ạ, con lại đến thăm chú lần nữa, làm phiền chú rồi.


Hạ Diệu Diệu từ sau lưng Hà An nhảy ra, cười nhắc nhở ba mình:
Ba ơi, anh ấy chào ba kìa. Ba mau trả lời đi!
Nói rồi cô vội vàng chạy qua, lắc lắc ba mình, ánh mắt vui vẻ không giấu nổi, chẳng có ý muốn giấu giếm quan hệ giữa cô và Hà An.

Ông Hạ lườm con gái một cái, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Hà An cẩn thận đặt mấy thứ đồ xuống bên cạnh ông Hạ:
Lần trước cháu đến đây còn chưa hiểu chuyện, mong chú bỏ qua.

Lần trước tôi cũng nhìn thấy rồi.

Ai dà, ba ơi, ba thật là, lần trước là người ta đi ngang qua, lần này là mới là đến thăm thực sự.
Ông Hạ nói xong cũng thấy hơi khó xử, nhưng bị con gái phản bác lại thì không vui, nhưng khi thấy con gái mình vui vẻ, ông lại mềm lòng:
Đến chơi là được rồi, còn quà cáp làm gì.
Hạ Diệu Diệu vui mừng lên tiếng:
Đúng đấy.
Rồi cô vội vàng xách đồ lên. Hạ Diệu Diệu nhìn thấy một bình rượu vang, còn có một chiếc hộp vuông, trên hộp có dòng chữ Omega? Omega là cái gì? Cô nhận ra đây là tiếng Anh, nhưng không nhận ra là nhãn hiệu nào. Cái chính là cô lo Hà An chọn đồ bừa bãi. Ông Hạ nhìn vẻ vô tư của con gái mình, theo kinh nghiệm của người lớn tuổi, ông biết con gái mình với cậu chàng này không phải mới ngày một ngày hai, sợ rằng lần trước đến cũng không phải chỉ là qua đường mà thôi!
Chú nói đúng ạ, lần trước cháu sơ ý quá.


Ông Hạ đưa mắt nhìn về phía Du Văn Bác, chuyện lớn thế này mà cũng không nói cho ông biết:
Đi đường xa chắc khát rồi đúng không, Tiểu Vũ, rót nước mời anh đi.

Ba! Ba thật là tốt!
Thơm một cái.

Hà An thấy vậy thở phào nhẹ nhõm. Hạ Diệu Diệu ngấm ngầm ra dấu ok, nhận quà của người ta là đồng ý rồi nhé, rồi cô quay người đi lắc lư tay Hà An:
Bọn họ đâu? Một mình anh chạy đến đây, họ có ý kiến gì không?
Anh vốn dĩ đã khiến người ta không ưa mấy, cùng nhóm đi chơi còn tách ra đi một mình, lại càng khiến người ta không ưa thì sao? Ông Hạ lườm con gái một cái, nhưng trong lòng lại phức tạp một cách khó nói, lần đầu tiên ông thấy con gái mình cười vô tư như vậy, dường như phúc chốc cô bỗng trở nên thoải mái hơn, không còn nét mặt căng thẳng vì phải lo lắng cho cả gia đình, phải gánh vác những trách nhiệm vốn dĩ không phải dành cho cô.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đám Cưới Hào Môn.