Chương 101: Ngắm nhìn em


Hạ Diệu Diệu cười tinh nghịch, cúi đầu tỏ vẻ thẹn thùng, nũng nịu nói:
Đi loanh quanh, rồi nhớ ra em đúng không...
Ông Hạ lạnh lùng nhìn con gái mình, kéo mạnh:
Ra chỗ khác, giẫm hết lên dây mây rồi.
Hạ Diệu Diệu vội vàng nhảy ra:
Ba ơi, con ngã thì ngượng lắm...
Bây giờ cô cũng chẳng đẹp mặt gì!
Đừng đứng đây nói chuyện, trời nắng thể này, để cảm nắng thì không tốt, cậu ấy chẳng mấy khi mới đến, con đi chợ mua đồ ăn, trưa nay nấu cơm ăn ở nhà, đưa cậu ấy về nhà nghỉ ngơi đã.
Đúng là đem quà đến có khác, coi như chính thức ra mắt, dù ông không thích cũng phải để ý đến cảm giác của con gái. Hạ Diệu Diệu nghe vậy thì di di chân trên nền đất, khẽ nói:
Anh ấy chỉ đi chơi loanh quanh rồi tiện ghé qua chơi thôi, không phải như mọi người nghĩ đâu...


Ông Hạ không muốn nhìn thấy con gái mình như vậy nữa:
Hạ Vũ, bảo chị con về nhà đi.
Hạ Vũ vội vàng nói:
Đúng rồi, chị đưa anh An về nhà nghỉ ngơi, ở đây có em và ba rồi, tí nữa ba và em dọn hàng rồi về sau.
Ông Hạ bỗng nhiên nghĩ ra một điều, bọn chúng đều đã gặp
anh An
rồi? Vậy mà thằng nhỏ này về nhà cũng chẳng nói gì, trong mắt chúng rốt cuộc còn người cha này không!
Thế nào là không ổn chứ...
Hạ Diệu Diệu nói rồi quay người đi ra hiệu cho Hà An. Hà An cau mày, không hiểu lắm. Hạ Diệu Diệu ra sức chỉ xuống đất. Hà An cũng nhìn xuống theo, rồi sao nữa... Đồ ngốc! Hà An bỗng nhiên hiểu ra, rồi lên tiếng với biểu cảm hết sức phức tạp, nửa muốn nửa không muốn:
Không cần đâu ạ, ở đây cũng được, cháu cũng giúp mọi người sắp xếp đồ đạc.
Nói rồi, anh cúi người thu xếp đồ đạc còn vương vãi trên nền đất.

Hạ Diệu Diệu cười tít mắt, ngăn lại:
Không cần, không cần, có Tiểu Vũ ở đây, sao bắt anh làm được... Tiểu Vũ, mau đi thu dọn.
Du Văn Bác nhìn thấy hết, cậu ta hừ một tiếng, rồi lại tiếp tục chuyển đồ lên xe. Ông Hạ cũng nói:
Cứ để đấy, để đấy, đừng làm bẩn quần áo, để Tiểu Vũ làm, Diệu Diệu, mau đưa bạn về nhà nghỉ, hôm nay trời nắng lắm, đừng để bạn dãi nắng nữa.


Lời nói của ông Hạ lần này có vẻ thật lòng hơn nhiều rồi, con người ta đã muốn giúp mình làm việc, cũng đủ thấy có thành ý rồi. Hơn nữa lần trước đến đây cũng chẳng làm gì con gái mình, chắc là tình cảm vừa mới bắt đầu, đến nhà bạn gái còn dè dặt, ông có thể thông cảm được, bây giờ cũng biết điều ra phết còn gì.
Đi thôi, đi thôi, đừng đứng đây làm phiền Tiểu Vũ nữa, Tiểu Vũ ngày nào chẳng làm những việc này.
Nói rồi, cô nhìn về phía Du Văn Bác, vẻ nịnh nọt:
Vất vả cho cậu rồi.


Du Văn Bác làm điệu bộ bảo cô phắn ngay đi.

Hà An nhìn lướt qua cậu ta, không nói gì. Hạ Diệu Diệu phấn khởi hơn nhiều rồi:
Em đưa anh đi chơi xung quanh, anh đừng thấy chỗ em chẳng có gì, đã lâu năm lắm rồi, đây là trung tâm phát triển của vùng này thế kỉ trước, là nơi giao thương, người dân vùng này cần mẫn chăm chỉ, không thì sao có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ, ba nói có phải không.


Ông Hạ không buồn trả lời con gái, nhẹ nhàng nói với Hà An:
Đừng đi xa nhé, trưa về ăn cơm.

Vâng ạ, thưa chú.



Đi đi.


Ông Hạ nhìn con gái quấn quýt quanh người ta, liến thoắng không thôi, ông cúi gằm mặt xuống, chẳng ra thể thống gì cả, chẳng có chút kiêu hãnh nào cả:
Tiểu Vũ! Lại đây.



Ba...



Chị con và cậu kia bắt đầu từ khi nào?


Hạ Vũ lập tức trở nên căng thẳng:
Con... con... con cũng không rõ, con mới gặp có một lần.


Đồ vô dụng! Sắp vào đại học rồi còn như vậy:
Văn Bác! Cháu lại đây, cháu với nó học cùng trường, cháu nói xem.



Chú ơi, bọn con không học cùng khoa, bình thường một học kì cũng chỉ gặp nhau một hai lần.
Ông Hạ nhìn Hạ Vũ, rồi lại nhìn Du Văn Bác, thở dài:
Được rồi, đi làm việc đi, trưa nay về nhà ăn cơm.



Vâng ạ, cảm ơn chú.
Du Văn Bác chỉ nói vậy thôi, chứ cậu ta mà đi thật thì thái độ của Hà An cũng chẳng tốt đẹp gì. Cậu ta đứng trước chiếc xe ba bánh, nghĩ đến vẻ mặt mừng rỡ của Hạ Diệu Diệu lúc nãy, có chút không chắc chắn, bọn họ thực sự sẽ chia tay sao?

Ông Hạ lén nhìn con trai, bàn tay chai sạn, dày và đen, lục lọi một hồi trong túi quần, rút ra một chiếc khăn tay được cuộn tròn lại, rồi ông giở từng lớp khăn ra, lấy ra hai trăm tệ đã nhàu nát, nhét vào tay con trai: Đưa cho chị con, bảo chị trưa mua ít đồ ăn.


Hạ Vũ vội vàng trả lại:
Ba ơi, ba lo làm gì, tiền chị đưa cho con còn chưa tiêu hết.
Nói rồi, Hạ Vũ lại vội vàng thu đô, cậu biết rằng ba dành dụm được ít tiền không dễ dàng gì, nếu cậu và chị gái không ở nhà, thì cửa hiệu chỉ sửa vài chiếc xe đạp cỏn con, sao cậu có thể cầm tiền của ba mình được.

Ông Hạ nhìn con trai mình, ông lại lặng lẽ gấp những đồng tiền nhàu nhĩ lại, đút vào túi, giấu những điều muốn nói vào trong lòng.

Hà An nắm chặt lấy tay Hạ Diệu Diệu, đi trên con đường đông đúc chật chội, mười ngón tay đan vào nhau, không muốn rời ra, cho dù hoàn cảnh xung quanh không mấy dễ chịu, nhưng lúc này, tất cả đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là anh đang nắm tay cô, đi ở đâu cũng giống nhau cả.

Hạ Diệu Diệu ngượng ngùng muốn rút tay ra vài lần không được, đành phải mặt dày cười nói với người quen gặp phải trên đường:
Cháu chào bà.



Về sớm thể, ba cháu dọn hàng rồi à?
Bà lão tóc bạc trắng đứng bên vệ đường, hai mắt nhìn chằm chằm vào người bên cạnh Diệu Diệu.


Sắp rồi, sắp rồi ạ.
Thật khó xử.
Diệu Diệu à! Nghỉ hè không thấy cháu đâu, sao giờ mới về?
Bác hàng xóm xách rổ rau đi lại gần, mắt sáng lên nhìn cậu con trai bên cạnh cô, ánh mắt ánh lên sự tò mò mà ai cũng hiểu. Hạ Diệu Diệu ngượng ngùng vuốt tóc:
Vâng ạ, cháu đi thực tập.

Thực tập à, đúng là con gái lớn lắm rồi.
Hạ Diệu Diệu thầm nghĩ, đúng vậy ạ, thế nên, con gái lớn có người yêu là rất bình thường, đừng nhìn như vật thể lạ vậy. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Hạ Diệu Diệu vẫn ra sức rút tay lại, để người khác nhìn thấy thì xấu hổ lắm. Hạ Diệu Diệu có thể tưởng tượng ra, những người ấy sau đó gặp ai cũng sẽ nói: Tôi nhìn thấy con gái nhà ai đó, đem theo một chàng trai về nhà, hai đứa còn nắm tay nhau tình tứ có phải là bạn trai con bé không? Người kia chắc cũng nói: Tôi cũng nhìn thấy rồi, tôi cũng nhìn thấy rồi, nhất định là vậy, nắm tay nhau chặt lắm.

Hạ Diệu Diệu tưởng tượng ra cảnh đó, cảm thấy thật suy sụp. Hà An không hiểu chuyện gì, càng nắm tay cô chặt hơn. Hạ Diệu Diệu chỉ muốn cắn anh một cái, không chịu được nữa, khẽ nhắc nhở:
Anh đừng làm vậy, mọi người đang nhìn kìa, khi không có ai, mình lại nắm tay nhau, chứ sức sát thương của mấy bà cô này anh không hiểu được đâu.


Hà An vẫn nắm lấy tay cô, chẳng dễ gì gặp được cô, tại sao phải để ý đến người khác? Hạ Diệu Diệu ngượng ngùng vô cùng:
Người đầu làng cuối ngõ gặp nhau suốt, khó xử lắm.
Hà An ngỡ ngàng nhìn cô đỏ mặt thẹn thùng, đây là lần đầu tiên anh thấy cô như vậy, cứ muốn nhìn cô suốt, càng nhìn càng ngạc nhiên, ánh mắt ngại ngùng, hai tai ửng đỏ, bẽn lẽn thẹn thùng khiến anh chỉ muốn ôm chầm lấy, nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm túc:
Hồi trước em vẫn ngang nhiên ôm anh trên đường.
Anh còn chẳng từ chối, chỉ là mới đầu, anh sẽ giả vở đẩy tay cô ra.


Đây là buổi tối, không có ai nhìn thấy, ai dà, mau bỏ tay em ra, không mấy hôm nữa em chẳng còn mặt mũi đâu mà nhìn ai!



Không có mặt mũi đâu để gặp ai thật?
Hà An sợ cô lo lắng, liền nắm tay cô thật chặt, rồi bỏ ra, bỏ tay vào túi, trong tay vẫn còn lại dư vị mềm mại ấm áp của bàn tay bạn gái.

Hạ Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tự do rồi, có thể thẳng lưng lên mà gặp người quen rồi. Cô có thể vô tư cất giọng to hơn khi nãy, đi một đoạn nữa, cô đã bắt đầu hứng khởi, lại tiếp tục liến thoắng:
Nhìn thấy con đường nhỏ kia chưa, đi tiếp ba trăm mét nữa là tới đường đất, rồi lại đi tiếp, là đến một đoạn tường thành còn sót lại, bằng chứng khảo cổ nói là di chỉ từ thời Tam Quốc, có điều nhìn bên ngoài thì giống như một đống đất, nếu không có ghi chép gì, em còn tưởng nó chuyên dùng để trồng cỏ. Em và bọn Tiểu Vũ hồi nhỏ suốt ngày lên đó chơi, đào hố, đắp đất, trò gì cũng từng chơi.


Nhưng hiện giờ lại rất phiền phức, vì là di tích, cần được bảo vệ, nghe nói có người muốn xây khu di tích cổ gì đó, thế nên đoạn đường này không được thông với đường lớn ở phía trước, khiến cho bọn em muốn đi lên thành phố lớn phải đi vòng rất xa cực kì phiền phức.



Mấy di tích đó đôi khi thật phiền hà, không phải chỉ là một đống đất thôi sao? Đống đất nào chẳng có câu chuyện riêng của mình, sao lại chỉ có mình nó đáng được bảo vệ, hức.
Gần nhà anh có di tích lịch sử không? Chắc chắn là không có, thế nên anh mới thấy khu này cũ kĩ, ở đây bọn em gọi là
sâu sắc
.

Hà An hoàn toàn không lĩnh hội được màn
giới thiệu
hàm súc này của cô, chỉ cảm thấy tiếng cô đang vang bên tai mình, chỉ thế thôi anh đã thấy vui mừng lắm rồi.


Trưa nay ăn cơm ở nhà em nhé.


Hạ Diệu Diệu nghe vậy thì nhìn anh ngạc nhiên, chắc chắn rằng vừa nghe thấy anh đồng ý rồi, lại càng ngạc nhiên hơn:
Anh còn ở lại ăn thật à?
Nhà bọn họ chỉ khách khí chút thôi, anh không lo mất tự nhiên sao? Cho dù ăn thật, cũng không phải nên... nên từ chối một hai câu sao.

Hà An không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ anh chỉ muốn ở bên cạnh cô, ở bên cạnh cô, ở bên cạnh cô, còn về việc ở bên cạnh làm gì, anh hoàn toàn không để ý.

Hạ Diệu Diệu hốt hoảng đi vòng qua một bãi phân chó, cô cảm thấy Hà An nhà mình nhất định dính phải cái gì đó rồi! Có điều khoan hẵng nói Hà An, thứ đó' đúng là đã hạ thấp hình ảnh khu này, phải lập tức thanh minh:
Hehe, bình thường thổi, ở chỗ này người ta thích chó lắm, thế nên thỉnh thoảng cũng khó tránh được những thứ thiểu văn minh thế này.
Thực ra cô gặp suốt, nhưng cũng phải nói cho hay một chút:
Chủ yếu là có những nhà hồng quân công nông cũ, không có con, cô đơn, nên nuôi một hai con chó.
Anh thấy chưa, nói thế cao cả hơn hẳn.

Hà An đứng bên cạnh cô, đừng nói một bãi, cả một dãy anh cũng không nhìn thấy.

Hạ Diệu Diệu thấy sắc mặt anh chẳng có gì thay đổi, mới thở phào nhẹ nhõm:
Đây là khu tập thể đằng sau nhà em, đã ba bốn mươi năm rồi, hồi đó là nơi ở cũ của gia đình những người làm trong công xưởng gang thép, nơi sinh ra những tấm gương lao động của những năm bảy mươi, tám mươi đó! Có điều, sao chỗ này còn chưa được giải phóng mặt bằng nhỉ?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đám Cưới Hào Môn.