47.


Số từ: 1551
Dịch giả: Khắc Vinh
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Tôi trở về với Harry trên xe và quá đỗi vui mừng được ra ngoài. Máy sưởi đã hỏng nhưng ít nhất chúng tôi cũng được hưởng khí trời. Chúng tôi đi được khoảng 10 dặm thì Harry nhìn thấy một khúc quanh và rẽ vào trong đấy.
- Gì thế? - Tôi hỏi. - Một phương hướng sao? - Trong tâm trí tôi, vấn đề có thể là điều đó hoặc bất cứ điều gì; từng bộ phận của đầu máy và thanh chuyền động của chiếc Farmall nghe như ở trên bờ vực của sai lầm chết người hoặc hoàn toàn đầu hàng con ma.
- Không. - Harry trả lời, giọng nghe như biết lỗi. - Tôi phải đi xả, vậy thôi. Mắc tè quá.
Hóa ra tất cả chúng tôi đều làm thế, trừ John. Khi Brutal hỏi gã muốn xuống xe giúp chúng tôi tưới cây không, gã chỉ lắc đầu mà không ngước nhìn. Gã đang dựa vào thành xe, đắp một tấm chăn Quân đội lên vai như loại khăn choàng của dân Mễ. Tôi không đọc được gì trên nước da của gã nhưng có thể nghe tiếng thở - khô khốc và thô nhám, giống như gió thổi qua đụn rơm. Tôi không thích điều đó.
Tôi chui vào một bụi liễu, cởi nút quần và để mặc. Tôi vẫn còn đủ gần gũi với chứng nhiễm trùng đường tiểu để hội chứng lãng quên chưa hoàn toàn làm chủ và đơn giản là tôi khoan khoái được tè mà không cần phải gào thét. Tôi đứng đó, xả sạch nước thải và nhìn lên mặt trăng; hầu như không nhận ra Brutal đang đứng bên cạnh và cũng làm việc như tôi, cho đến khi anh ta khẽ nói:
- Gã sẽ không bao giờ ngồi vào già Sparky.
Tôi nhìn Brutal, ngạc nhiên và hơi sợ giọng nói khẳng định khẽ khàng của anh ta.
- Ý cậu là gì?
- Ý tôi nói vì lý do nào đó, gã đã nuốt thứ sâu bọ kia thay vì nhả ra ngoài như đã làm trước kia. Có thể mất một tuần - gã quá sức to lớn và mạnh mẽ - nhưng tôi cá là nhanh hơn. Một trong số chúng ta đi tuần và sẽ thấy gã nằm chết cứng như đá trên sạp ngủ thôi.
Tôi nghĩ mình đã tè xong nhưng khi nghe câu nói đó, một chút rùng mình nẩy lên trong lưng tôi, một chút khác thì phun ra ngoài. Trong khi gài lại nút quần, tôi nghĩ điều Brutal nói quả có ý nghĩa hoàn hảo. Xét cho cùng, tôi hy vọng anh ta nói đúng. John Coffey không đáng chết, nếu tôi lý luận đúng về vụ các bé gái nhà Detterick, nhưng nếu gã phải chết, tôi không muốn do bàn tay tôi. Tôi không biết có đủ can đảm nhấc tay lên thi hành không, nếu sự việc diễn tiến đến mức đó.
- Đi nào. - Harry lẩm bẩm từ trong bóng tối. - Muộn rồi. Giải quyết chuyện này cho xong đi.
Khi trở lại xe, tôi nhận ra chúng tôi đã bỏ John ở lại hoàn toàn một mình - mức độ ngu dốt ngang với Percy Wetmore. Tôi nghĩ rằng gã đã bỏ trốn, rằng gã đã nhổ đám sâu bọ ra ngay khi thấy mình không bị canh chừng, rồi chỉ việc chuồn đến các lãnh thổ; như Huck và Jim trên chuyến tàu Big Muddy. Tất cả những gì chúng tôi sẽ tìm thấy là tấm chăn mà gã đã khoác quanh vai.
Nhưng gã còn đó, vẫn ngồi bó gối, dựa lưng vào thành xe. Gã ngước nhìn lên khi tiếng chân chúng tôi đến gần và cố nở nụ cười với chúng tôi. Nụ cười lơ lửng một thoáng trên gương mặt hốc hác rồi trôi đi.
- Thế nào, John Bự? - Brutal hỏi, leo vào sau xe tải và lấy lại chăn của anh ta.
- Khỏe, sếp ạ. - John bơ phờ trả lời. - Tôi khỏe.
Brutal vỗ đầu gối gã.
- Chúng ta sẽ sớm trở về. Và khi xong việc, anh biết gì không? Tôi sẽ lo cho anh một ly cà phê nóng thật to. Cả đường và kem nữa.
Hẳn rồi, tôi vừa nghĩ vừa đi vòng qua xe, đến chỗ ghế dành cho hành khách, leo vào. Nếu bản thân chúng ta không bị bắt vào tù trước đã.
Nhưng ý nghĩ này vốn đeo đẳng tôi từ lúc tống Percy vào phòng kỷ luật và nó không khiến tôi đủ lo lắng để phải tỉnh táo. Tôi ngủ thiếp đi và mơ thấy Đồi Cavalry. Sấm sét vang lên ở hướng Tây, một thứ mùi có thể là mùi quả bách xù. Brutal, Harry, Dean và tôi đứng vòng quanh, mặc áo thụng và đội nón cao như trong một bộ phim của Cecil B. DeMille. Chúng tôi là những sĩ quan, tôi đoán thế. Có 3 cây thánh giá - Percy Wetmore và Delacroix nằm bên cạnh John Coffey. Tôi nhìn xuống bàn tay và thấy mình đang cầm một cái búa dính đầy máu.
- Chúng ta phải lôi gã từ chỗ đó xuống, Paul! - Brutal hét lên. - Chúng ta phải lôi gã xuống!
Có điều chúng tôi không làm được. Người ta đã lấy thang đi. Tôi sắp nói cho Brutal biết thì xe nẩy một cú rất mạnh khiến tôi tỉnh giấc. Chúng tôi đã trở lại nơi Harry dấu xe vào sáng sớm cái ngày dường như trải dài ngược về thời Hồng Hoang.
Hai chúng tôi ra khỏi xe và đi vòng ra sau. Brutal nhảy ngay xuống đất nhưng đầu gối John Coffey sụm xuống, suýt ngã. Cả ba chúng tôi phải đỡ lấy gã, gã chỉ vừa đứng vững đã phát ho rũ rượi trở lại, lần này là lần tệ hại nhất. Gã gập người, tiếng ho nghèn nghẹt vì gã lấy cườm tay chặn lên miệng.
Khi cơn ho dịu xuống, chúng tôi lại che đậy bằng các cành thông rồi đi bộ ngược về lối chúng tôi đã đến. Phần tồi tệ nhất của chuyến nghỉ phép siêu thực này - ít nhất đối với tôi - là hai trăm yard cuối cùng khi chúng tôi hối hả ngược về hướng Nam dọc theo rìa xa lộ. Tôi thấy ánh sáng mờ nhạt đầu tiên trên bầu trời phía Đông và cảm nhận chắc chắn có một nông dân nào đó dậy sớm, ra đồng thu hoạch bí ngô hoặc đào những luống khoai mài cuối cùng, sẽ đến và bắt gặp chúng tôi. Thậm chí nếu điều đó không xảy ra, chúng tôi sẽ nghe thấy ai đó la lớn (trong trí tưởng tượng của tôi nghe như giọng của Curtis Anderson)
Dừng lại đó!

trong lúc tôi sử dụng chìa khóa Aladdin để mở hàng rào bao quanh vách ngăn dẫn vào đường hầm. Rồi hai tá lính gác trang bị súng carbine sẽ bước ra khỏi rừng và cuộc phiêu lưu nho nhỏ của chúng tôi sẽ kết thúc.
Khi thực sự đến bên hàng rào, tim tôi đập mạnh đến mức chỉ nhìn thấy những chấm trắng nhỏ xíu bùng nổ trước mắt theo từng nhịp đập. Tay tôi lạnh ngắt, tê dại và xa vắng và trong khoảng thời gian dài nhất tôi đã không đút nổi chìa khóa vào ổ.
- Ôi, lạy Chúa, đèn xe! - Harry rên lên.
Tôi nhìn lên và thấy những quầng sáng trên đường. Vòng chìa khóa suýt rơi khỏi tay, tôi cố chụp lại được vào giây cuối cùng.
- Đưa cho tôi. - Brutal nói. - Tôi làm cho.
- Không, tôi chụp được rồi. - Tôi đáp. Sau cùng chìa khóa cũng lọt vào ổ, xoay một vòng. Một thoáng sau chúng tôi đã vào trong. Chúng tôi nấp sau tấm vách ngăn, quan sát một chiếc xe tải chở bánh mì hiệu Sunshine lang thang chạy qua trại giam. Tôi nghe được hơi thở bị hành hạ của John Coffey ở bên cạnh. Nghe gã như một cỗ máy gần cạn dầu. Gã đã giở tấm vách ngăn lên mà không tốn chút sức lực trên đường ra, nhưng lần này thậm chí chúng tôi không yêu cầu gã giúp đỡ; không thể được. Brutal và tôi nâng cánh cửa lên, Harry dẫn John leo xuống các bậc thang. Gã to xác bước khập khễnh nhưng xuống được. Brutal và tôi theo sau hết sức nhanh, hạ tấm ván xuống và khóa lại.
- Lạy Chúa, tôi nghĩ chúng ta sẽ... - Brutal dợm nói nhưng tôi cắt lời anh ta bằng một cú thúc khuỷu tay vào sườn.
- Đừng nói. - Tôi can. - Thậm chí đừng nghĩ đến, trước khi gã an toàn trong xà lim.
- Vả lại còn có Percy để tính đến nữa. - Harry bổ sung. Giọng chúng tôi nhạt nhẽo, vang vọng trong đường hầm bằng gạch. - Buổi tối vẫn chưa kết thúc chừng nào chúng ta còn phải đấu đá với hắn.
Hóa ra buổi tối của chúng tôi còn lâu mới kết thúc.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dặm Đường Xanh.