48.
-
Dặm Đường Xanh
- Stephen King
- 2639 chữ
- 2020-05-09 02:27:38
Số từ: 2627
Dịch giả: Khắc Vinh
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Tôi ngồi trong phòng sưởi nắng của Georgia Pines, cây bút của bố tôi trong tay và mất ý niệm thời gian khi nhớ lại cái đêm mà Harry, Brutal và tôi đưa Coffey ra ngoài Dặm Đường, đến với Melinda Moores trong một nỗ lực cứu sống bà ấy. Tôi viết về chuyện đầu độc William Wharton, kẻ tưởng tượng mình là Billy the Kid tái thế; tôi viết về cách thức chúng tôi nhét Percy vào áo đai và bỏ tù hắn trong phòng kỷ luật ở cuối Dặm Đường Xanh; tôi viết về chuyến du hành đêm kỳ lạ - vừa kinh hoàng vừa vui thích - và phép lạ trời ban vào cuối câu chuyện. Chúng tôi nhìn thấy Coffey kéo một phụ nữ ra khỏi cõi chết, không chỉ từ trên miệng, mà theo những gì chúng tôi thấy, còn là từ đáy huyệt mộ.
Tôi viết và nhận thức rất lờ mờ về phiên bản cuộc sống Georgia Pines đang diễn ra quanh tôi. Người già xuống nhà dưới dùng bữa rồi lũ lượt đến Trung Tâm Giải Trí (vâng, bạn - được phép tặc lưỡi một cái) để uống liều thuốc kịch tình huống truyền hình buổi tối. Tôi nhớ dường như bà bạn Elaine của tôi có đem cho một chiếc bánh sandwich, nói lời cảm ơn và ăn bánh, nhưng không thể kể bạn nghe bà ấy đem bánh đến lúc mấy giờ, hoặc trong đó có gì. Phần lớn cái tôi đã quay về năm 1932, khi những khoanh sandwich của chúng tôi thường được mua từ chiếc xe đẩy bán quà vặt, đậy bằng những trang kinh thánh của lão Toot Toot, thịt heo nguội giá 5 xu, thịt bò 10 xu.
Tôi nhớ lại khu dưỡng lão lắng xuống khi những di tích sống ở đấy chuẩn bị cho một đêm nữa với một giấc ngủ mỏngmanh, đầy bất an; tôi nghe thấy Mickey - có thể không phải là hộ lý giỏi nhất nhưng chắc chắn là người tốt bụng nhất - đang hát
Red River Valley
bằng giọng kim hay ho trong lúc anh ta đi lòng vòng phát cử thuốc tối:
Trong thung lủng người ta đồn em sẽ ra đi... chúng tôi sẽ nhớ tiếc đôi mắt sáng và nụ cười ngọt ngào...
Bài hát làm tôi lại nghĩ đến Melinda và điều bà ấy đã nói với John sau khi phép lạ xảy ra. Tôi mơ thấy anh. Tôi mơ thấy anh lang thang trong bóng tối và tôi cũng thế. Chúng ta đã gặp nhau.
Georgia Pines trở nên yên lặng, nửa đêm đến rồi đi và tôi vẫn còn viết. Tôi viết đến chi tiết Harry nhắc nhở chúng tôi rằng, mặc dù đã đưa được John quay về trại giam mà không bị phát hiện, vẫn còn Percy đang chờ chúng tôi.
Buổi tối chưa kết thúc chừng nào còn phải đấu đá với hắn
dù ít dù nhiều, là những gì Harry đã nói.
Chi tiết đó là nơi mà cả một ngày dài lái cây bút của bố tôi, sau cùng đã bắt kịp tôi. Tôi đặt bút xuống - chỉ vài giây thôi, tôi nghĩ, để có thể co giãn ngón tay lấy lại sức sống - rồi tựa trán vào tay, nhắm mắt lại, thư giãn. Khi mở mắt ra và ngẩng đầu lên, nắng sáng đã trừng trừng nhìn tôi qua cửa sổ. Tôi nhìn đồng hồ thấy đã hơn 8 giờ. Tôi đã ngủ, đầu gục lên cánh tay như một lão già say rượu, trong cái hẳn là 6 tiếng đồng hồ. Tôi đứng lên, nhăn mặt, gắng gượng vươn người lấy sức. Tôi nghĩ đến việc xuống nhà bếp, lấy một khoanh bánh mì nướng và đi dạo, nhưng rồi tôi nhìn xuống mớ trang giấy nguệch ngoạc, vương vãi khắp mặt bàn. Đột nhiên tôi quyết định hoãn cuộc đi dạo. Tôi có việc vặt phải làm, vâng, nhưng nó có thể đợi, và sáng hôm ấy tôi không thích thú chơi trò trốn-tìm với Brad Dolan.
Thay vì đi dạo, tôi sẽ hoàn tất tập truyện. Đôi khi thúc đẩy cho xong việc vẫn tốt hơn, dù tâm trí và thể xác của bạncó phản đối. Đôi khi đấy là cách duy nhất để vợt qua, Và điều tôi nhớ đến nhất vào sáng hôm ấy, là tôi thèm muốn thoát khỏi bóng ma đeo đẳng John Coffey biết bao.
-Được rồi. - Tôi nói. - Một dặm nữa. Nhưng trước hết...
Tôi đi đến phòng vệ sinh ở cuối hành lang tầng hai. Trong lúc đứng tè ở đấy, tôi vô tình nhìn lên máy dò khói gắn trên trần. Nó làm tôi nghĩ đến Elaine và cách bà ấy đã đánh lạc hướng Dolan, để tôi có thể đi dạo và làm việc vặt của mình vào ngày hôm kia. Tôi hoàn tất công việc bài viết của mình với một nụ cười trên gương mặt.
Tôi bước trở về phòng sưởi nắng, cảm thấy khỏe khoắn hơn. Người nào đó, Elaine, không nghi ngờ gì nữa, đã đặt một bình trà bên những trang viết của tôi. Tôi tham lam uống một tách, rồi một tách nữa, thậm chí chưa kịp ngồi xuống. Rồi khôi phục lại chỗ ngồi, rút nắp bút ra và một lần nữa bắt đầu viết.
Tôi chỉ vừa đắm mình vào trong câu chuyện của mình thì một bóng đen trùm lấy tôi. Tôi ngước lên và cảm thấy dạ dày hụt hẫng. Gã Dolan đang đứng giữa tôi và cửa sổ. Gã toét miệng cười.
-Không thấy ông di dạo buổi sáng, Paulie à. - Gã lên tiếng. - Vì vậy tôi nghĩ mình sẽ đến xem ông làm gì. Để biết chắc ông không bệnh, ông biết mà.
-Anh rộng lượng quá đấy. - Tôi nói. Giọng tôi nói nghe bình thường - tuy xa vắng - nhưng tim tôi đập mạnh. Tôi sợ gã và tôi nghĩ nhận thức đó không hoàn toàn mới. Gã khiến tôi nhớ lại Percy Wetmore, gã này thì tôi chưa bao giờ sợ... nhưng khi biết Percy tôi còn trẻ.
Nụ cười của Brad nở toác ra nhưng không kém phần khó chịu.
T Paulie, người ta bảo ông đã ở đây suốt đêm để viết báocáo. Nào, điều đó là không tốt. Bọn già các ông cần nghỉ ngơi để giữ sắc đẹp.
-Percy... tôi dợm nói nhưng nhìn thấy một nét nhăn nhó lấn át nụ cười và chợt nhận ra sai lầm. Tôi hít một hơi dài, bắt đầu nói lại. - Brad, anh có điều gì chống lại tôi?
Gã có vẻ bối rối trong một thoáng, có lẽ hơi do dự. Rồi nụ cười lại xuất hiện
-Lão làng ạ. - Gã nói. - Có thể tôi không ưa bộ mặt của ông. Dù sao thì ông viết gì vậy? Di chúc ư?
Gã bước tới trước, vươn cổ ra. Tôi chặn tay lên trang giấy đang viết, tay kia gom góp phần còn lại. Trong lúc vội vã nhét vào dưới cánh tay và tờ bìa, tôi đã làm nhàu một số trang.
-Nào... - Gã nói như thể với một đứa trẻ. - Làm vậy không ăn thua gì đâu, lão già cưng ơi. Nếu Brad này muốn xem thì Brad này sẽ xem. Và lão có thể đem nó đến bờ sông chết tiệt.
Bàn tay gã, trẻ trung và mạnh mẽ đáng sợ, quặp lấy cổ tay tôi và bóp mạnh. Cơn đau tràn vào tay tôi như đau răng khiến tôi rên lên.
-Bỏ tay tôi ra. - Tôi cố gắng lên tiếng.
-Chỉ khi nào lão cho tôi xem. - Gã đáp lại, không cười nữa. Thế nhưng bộ mặt gã lại vui vẻ, thứ vui vẻ mà bạn chỉ thấy được trên bộ mặt những kẻ thích sự độc ác. - Đưa tôi xem, Paulie. Tôi muốn biết lão viết gì. - Bàn tay tôi bắt đầu rời khỏi trang giấy đầu. Từ chuyên về của chúng tôi với John qua đường hầm dưới mặt lộ. - Tôi muốn biết có liên can gì đến nơi lão…
-Để cho ông ấy yên.
Giọng nói như tiếng roi quất đanh gọn vào một ngày khô ráo, nóng bức... và với kiểu cách nhảy dựng lẽn của Brad Dolan, bạn sẽ nghi cái mông gã chính là mực tiêu của ngọn roi. Gãbuông tay tôi rơi phịch xuống tập giấy viết và cả hai cùng nhìn ra cửa.
Elaine Connelly đang đứng ở đấy, dáng vẻ tươi mát và mạnh mẽ hơn bao giờ. Bà ấy mặc quần jean làm nổi bật cặp hông thon và đôi chân dài, tóc buộc dải xanh. Bà bưng một cái khay trên đôi bàn tay bị viêm khớp - nước quả, trứng, bánh mì nướng, nước trà. Mắt bà tóe lửa.
-Bà nghĩ bà đang làm gì vậy? - Brad hỏi. - Ông ta không được ăn uống ở đây.
-Ông ấy có thể và ông ấy sẽ ăn. - Bà trả lời cũng với âm sắc khô khan đầy uy quyền. Tôi chưa bao giờ nghe như thế nhưng giờ đây tôi rất hoan nghênh. Tôi tìm kiếm sự sợ hãi trong mắt bà và không mảy may thấy - chỉ có cơn phẫn nộ. - Và điều cậu sẽ làm là ra khỏi đây trước khi mức độ gây phiền hà của một con gián như cậu vượt lên mức của một thứ ký sinh hơi to hơn - Rattus Americanus chẳng hạn.
Gã tiến về phía bà một bước, nhìn cả hai chúng tôi, vẻ mất tự tin và hoàn toàn giận dữ. Tôi nghĩ đấy là một sự kết hợp đầy nguy hiểm nhung Elaine không nao núng một ly khi gã đến gần.
Chắc chắn tôi biết kẻ nào đã kích hoạt máy dò khói. - Dolan dọa. - Có thể là một con chó cái già có móng vuốt thay cho bàn tay. Bây giờ bà cút ra khỏi đây. Tôi và Paulie nói chuyện chưa xong.
-Tên ông ấy là ông Edgecombe. - Bà nói. - Và nếu còn nghe cậu gọi ông ấy là Paulie nữa, tôi nghĩ có thể hứa với cậu là những ngày làm việc ở Georgia Pines này sẽ chấm dứt, cậu Dolan ạ.
-Bà nghĩ bà là ai? - Gã hỏiElaine.Gã đang áp đảo bà, gắng gượng cười nhưng cười không nổi.
-Tôi nghĩ... Bà bình thản trả lời. - Tôi là bà nội của người là Phát ngôn viên Hạ viện Georgia. Một con người biết yêu thương những người họ hàng, cậu Dolan ạ. Đặc biệt là những họ hàng cao tuổi.
Nụ cười gượng rơi tuột khỏi bộ mặt gã theo cách chữ viết rơi ra khỏi tấm bảng đen vì một miếng giẻ ướt. Tôi thấy vẻ do dự, khả năng gã bị bịp, nỗi sợ gã không mắc bẫy, và một giả thiết hợp lý hình thành: bà ấy phải biết rằng việc kiểm chứng lời hù dọa rất dễ dàng, vậy có nghĩa bà ấy đang nói sự thật.
Đột nhiên tôi bật cười và mặc dù tiếng cười bị khàn nhưng đúng lúc. Tôi đang nhớ lại bao nhiêu lần Percy Wetmore đã hù dọa chúng tôi bằng thế lực của hắn, vào những ngày xa xưa. Bây giờ, lần đầu tiên trong cuộc đời dài, dài lê thê của tôi, một lời hù dọa như thếlại được tung ra., nhưng lần này là để bênh vực tôi.
Brad Dolan nhìn tôi, trừng mắt, rồi nhìn lại bà.
-Tôi nói thật đấy. - Elaine bảo gã. - Lúc đầu tôi nghĩ sẽ bỏ qua cho cậu - tôi già rồi, như thế có vẻ dễ dàng nhất. Nhưng khi bạn bè tôi bị đe dọa và ngược đãi, tôi không bỏ qua. Giờ thì cậu ra khỏi đây ngay. Và chớ nói thêm lời nào nữa.
Môi gã nhúc nhích như môi cá - ô, gã khao khát được nói thêm một lời nữa biết bao (có lẽ một từ vần với phù thủy). Thế nhưng gã không nói. Gã ném cho tôi một cú nhìn cuối cùng rồi sải chân bước qua bà ấy, ra ngoài hành lang.
Tôi thở ra một hơi dài, rời rạc khi Elaine đặt khay xuống trước mặt tôi, tự ngồi xuống đối diện.
-Cháu của cô thật sự là Phát ngôn viên Hạ viện chứ?
-Thật.
-Vậy cô làm gì ở đây?
-Phát ngôn viên Hạ viện khiến nó có đủ quyền lực để trị một con gián như Brad Dolan nhưng không làm cho nó giàu có,bà tươi cười nói. - Vả lại, tôi thích ở đây. Tôi thích có bạn bè.
-Tôi xem đấy là một lời khen. - Tôi thực lòng đáp lại.
-Paul, anh ổn không? Trông anh quá mệt mỏi. - Bà vươn tay qua bàn, gạt lọn tóc rũ xuống trán và lông mày. Những ngón tay của bà đã méo mó nhưng làn da thì tươi mát, tuyệt vời. Trong thoáng chốc tôi nhắm mắt lại. Khi mở ra, tôi đã có một quyết định.
-Tôi không sao. - Tôi nói. - Và hầu như sắp viết xong. Elaine, cô sẽ đọc chứ? - Tôi đưa cho bà những trang giấy mà tôi đã gom góp một cách vụng về. Chúng không còn theo đúng thứ tự - Dolan thật sự đã làm tôi sợ - nhưng đã được đánh số và bà nhanh chóng sắp lại cho đúng.
Elaine nhìn tôi cân nhắc, không cầm lấy vật tôi đưa. Bà nhìn tôi:
Anh mệt rồi?
-Cô sẽ mất thời gian đến tận buổi trưa để đọc những gì đã có. - Tôi nói. - Nghĩa là nếu cô có thể nhận ra mặt chữ.
Bây giờ bà mới thật sự cầm lấy những trang giấy và nhìn xuống.
-Chữ anh rất đẹp, mặc dù thấy rõ là tay anh đã mệt mỏi
-Bà nhận xét. - Em sẽ đọc không khó.
-Khi cô đọc xong thì tôi cùng sẽ viết xong. - Tôi nói. - Cô có thể đọc phần cồn lại sau nửa giờ nữa. Sau đó... nếu cô còn sẵn lòng... tôi muốn cho cô xem một thứ.
-Có liên quan đến việc anh ra ngoài hầu hết các buổi sáng và chiều không?
Tôi gật đầu.
Bà ấy ngồi suy nghĩ trong một khoảng thời gian dài rồi gật đầu, đứng lên với những trang giấy trong tay.
-Em trở ra ngoài. - Bà nói. - Sáng nay có nắng ấm.
-Và con rồng đã bị khuất phục. - Tôi đùa. - Lần này bởi giai nhân xinh đẹp.
Bà mỉm cười, cúi xuống hôn tôi vào phía trên lông mày, nơi nhạy cảm vốn luôn luôn khiến tôi rùng mình.
-Chúng ta hy vọng thế. - Bà đáp lời. - Nhưng theo kinh nghiệm của em, những con rồng như Brad Dolan thật khó mà loại trừ. - Bà ngập ngừng. - Paul, chúc may mắn. Em hy vọng anh sẽ khuất phục được bất cứ điều gì đang gây ung nhọt trong anh.
-Tôi cũng hy vọng thế. - Tôi đáp và nghĩ đến John Coffey. Tôi không làm gì được, John đã nói. Tôi cố gắng nhưng đã quá muộn.
Tôi ăn món trứng bà mang đến cho tôi, uống nước quả, bỏ bánh mì nướng sang một bên để ăn sau. Rồi tôi cầm bút lên và bắt đầu viết lại cho điều mà tôi hy vọng sẽ là lần cuối cùng.
Một dặm đường cuối cùng.
Một dặm đường xanh.