54.
-
Dặm Đường Xanh
- Stephen King
- 2676 chữ
- 2020-05-09 02:27:41
Số từ: 2664
Dịch giả: Khắc Vinh
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Không có nhiều nhân chứng - có lẽ là 14 người tất cả, bằng nửa số người đã vào căn nhà kho chứng kiến xử tử Delacroix. Homer Cribus có mặt ở đó, tràn ngập trên ghế của lão như thường lệ, nhưng tôi không thấy Cảnh sát phó McGee. Giống như Giám thị Moores, rõ ràng anh ta quyết định bỏ qua lần này.
Ngồi ở hàng ghế đầu là một đôi vợ chồng già mà thoạt tiên tôi không nhận ra, mặc dù tôi đã nhìn thấy ảnh họ trên nhiều bài báo vào ngày đó trong tuần lễ thứ ba của tháng mười một. Rồi khi chúng tôi đến gần bục gỗ nơi Già Sparky đang chờ, người phụ nữ nhổ nước bọt:
Mày hãy từ tốn mà chết, đồ chó đẻ!
và tôi nhận ra vợ chồng Detterick, Klaus và Marjorie. Tôi không nhận ra họ vì ta không thường thấy người già nào chưa quá tuổi 30.
John co rúm trước tiếng nói của người phụ nữ và Cảnh sát trưởng Cribus càu nhàu tán thưởng. Hank Bitterman, người đứng gác trước đám khán giả lèo tèo, không giây phút nào rời mắt khỏi Klaus Detterick. Anh ta tuân lệnh của tôi nhưng đêm ấy Detterick không phát cử chỉ nào hướng về John. Dường như Detterick đang ở trên một hành tinh nào khác.
Brutal đứng bên Già Sparky khẽ ngoắc ngón tay khi chúng tôi bước lên bục. Anh ta nhét súng vào bao và nắm lấy cổ tay John, áp giải gã tiến lại ghế điện, dịu dàng như một chàng trai đưa bạn gái ra sàn nhảy lần đầu.
- Mọi việc đều suôn sẻ chứ, John? - Anh ta hạ giọng hỏi.
- Vâng, thưa sếp, nhưng... - Mắt gã láo liên và lần đầu tiên nét mặt cùng giọng nói của gã tỏ vẻ sợ hãi. - Nhưng có nhiều người căm ghét tôi. Rất nhiều. Tôi cảm thấy điều đó. Đau quá. Nó xuyên vào người như ong chích và gây đau đớn.
- Vậy hãy cảm nhận như chúng tôi cảm nhận. - Brutal đáp lại, cũng bằng giọng khẽ khàng đó. - Chúng tôi không ghét anh - anh có thể cảm nhận được không?
- Được, sếp ạ. - Nhưng lúc này giọng gã run rẩy tệ hại hơn nữa, mắt gã lại bắt đầu ứa đôi dòng lệ chậm chạp.
- Giết nó hai lần đi các anh - Marjorie Detterick đột nhiên gào lên. Cái giọng the thé ngắc ngứ của cô ta nghe giống như tiếng tát tai. John co rúm vào người tôi và rên rỉ. - Các anh hãy giết thằng cưỡng dâm trẻ em đó hai lần, thế mới là tốt! - Klaus vẫn có vẻ như người nằm mơ sực tỉnh, kéo cô ta sát vào vai. Cô ta bắt đầu bật khóc.
Tôi mất tinh thần khi nhìn thấy Harry Terwilliger cũng đang khóc. Đến lúc này chưa nhân chứng nào nhìn thấy nước mắt của anh ta - anh ta quay lưng về phía họ - nhưng anh ta đang khóc, đúng vậy. Thế nhưng chúng tôi làm gì được? Ý tôi nói là ngoài việc tiếp tục?
Brutal và tôi xoay John quay lại. Brutal ấn vào một bên vai gã đàn ông đồ sộ và John ngồi xuống. Gã bấu chặt vào tay ghế rộng bằng gỗ sồi của Sparky, đảo mắt qua lại, lưỡi thè ra liếm ướt một góc môi, rồi góc bên kia.
Harry và tôi quỳ xuống. Ngày hôm trước chúng tôi đã cho một tù nhân tin cẩn hàn tạm thời những mối nối cơ động vào ổ khóa kẹp ở ghế, vì cổ chân của John Coffey to gần bằng bắp chân một người bình thường. Tuy nhiên tôi đã có một thoáng ác mộng khi nghĩ rằng chúng vẫn còn hẹp, và chúng tôi sẽ phải áp giải gã trở về xà lim trong khi Sam Broderick, trưởng xưởng sản xuất thời đó, được đi tìm để hàn thêm mối nối. Tôi hết sức đẩy mạnh một cú cuối cùng bằng cườm tay và ổ khóa bên phía tôi đóng vào. Chân John co giật, gã thở hổn hển. Tôi đã làm chân gã bị kẹp.
- Xin lỗi John. - Tôi thì thào và liếc nhìn Harry. Anh ta đã dễ dàng đóng khóa (hoặc vì phần nối bên anh ta hơi rộng hơn hoặc bắp chân phải John hơi nhỏ hơn) nhưng đang nhìn kết quả của mình với nét biểu hiện nghi ngờ. Tôi nghĩ tôi có thể hiểu lý do: những khóa kẹp cải tiến có nét đói ăn, hàm của chúng dường như há ra giống hàm cá sấu.
- Sẽ ổn thỏa thôi. - Tôi trấn an, hy vọng giọng nói có sức thuyết phục... và tôi đang nói sự thật. - Lau mặt đi, Harry.
Anh ta quẹt tay qua mặt, lau nước mắt trên má và mồ hôi trên trán. Chúng tôi quay lại. Homer Cribus, nãy giờ mải to tiếng nói chuyện với người ngồi bên cạnh, nín lặng. Đã gần đến giờ.
Brutal đã kẹp được một cổ tay John, Dean kẹp tay kia. Nhìn qua vai Dean, tôi thấy vị bác sĩ, vẫn kín đáo như bao giờ, đứng dựa vào tường với cái túi đen bỏ giữa hai bàn chân. Thời buổi hiện nay tôi nghĩ các bác sĩ chỉ lo giành giật những vụ béo bở như thế, đặc biệt với những vụ tiêm tĩnh mạch, nhưng vào thời đó gần như bạn phải lôi kéo nếu muốn có họ. Dường như thời đó họ có ý tưởng rõ ràng hơn về những gì đúng đắn mà bác sĩ được làm, những gì ngược ngạo với lời tuyên thệ mà họ đã nói, lời tuyên thệ trong đó họ thề trước hết là không làm hại.
Dean gật đầu với Brutal. Brutal quay đầu lại, dường như liếc nhìn chiếc điện thoại không bao giờ reo lên vì những loại như John Coffey và gọi Jack Van Hay:
- Xoay lên một.
Có tiếng rì rào như tủ lạnh cũ khởi động và ánh đèn sáng lên một chút. Bóng chúng tôi nổi lên sắc nét hơn, những hình thù đen tối bò lên tường, lượn lờ quanh cái bóng ghế điện như loài kên kên. John hít một hơi mạnh. Khớp ngón tay gã trắng bệch.
- Đau chưa? - Bà Detterick rít lên đứt quãng từ vai người chồng. - Tao hy vọng nó làm mày đau đớn tột cùng - Chồng bà ta siết chặt vợ. Tôi thấy một lỗ mũi của anh ta đang chảy máu, một dòng đỏ len lỏi xuống làn râu mép hẹp. Tháng Ba năm sau khi mở tờ báo và đọc được tin anh ta chết vì đau tim, tôi là người ít ngạc nhiên nhất trên đời.
Brutal bước vào tầm nhìn của John. Anh ta chạm tay vào vai John trong khi phát biểu. Điều đó vi phạm nguyên tắc, trong số nhân chứng chỉ có Curtis Anderson biết nhưng dường như anh ta lại không để ý. Tôi nghĩ anh ta giống như một người muốn kết thúc với nghề nghiệp hiện tại. Tuyệt vọng mong muốn chia tay với nó. Anh ta gia nhập vào Quân đội sau trận Trân Châu cảng nhưng không bao giờ đi viễn chinh; anh ta chết ở Đồn Bragg trong một tai nạn xe tải.
Trong lúc đó, John thư giãn dưới những ngón tay của Brutal. Tôi không nghĩ gã hiểu được nhiều, nếu có, những gì Brutal đang nói với gã nhưng nhận được an ủi từ bàn tay Brutal đặt trên vai. Brutal, 25 năm sau đó chết vì lên cơn đau tim (anh ta đang ăn sandwich cá và xem đấu vật trên TV, cô em gái kể lại), là một người tốt. Bạn tôi. Có lẽ là người giỏi nhất trong số chúng tôi. Anh ta dễ dàng hiểu tại sao một con người đồng thời vừa muốn ra đi lại vừa sợ chuyến du hành.
- John Coffey, anh đã bị tuyên án tử hình trên ghế điện, bản án được thông qua bởi hội thẩm đoàn gồm những người đồng đẳng với anh và ban hành bởi một Thẩm phán uy tín của Tiểu bang. Cầu Chúa cứu giúp người dân Tiểu bang. Anh có gì nói trước khi bản án được thi hành không?
John liếm ướt môi lần nữa, rồi cất tiếng nói rõ ràng. Sáu từ.
- Tồi ân hận cho bản thân.
- Mày phải thế! - Người mẹ của hai bé gái đã chết gào lên. - Hỡi thằng quái vật, mày phải thế! Nhất Định Mày Phải Ân Hận!
Ánh mắt John quay sang tôi. Tôi không thấy trong đó có nỗi cam chịu, không thấy hy vọng vào Thiên đường, không thấy vẻ bình an ló dạng. Tôi sẽ vui thích dường nào nếu có thể nói với bạn là tôi đã thấy. Tôi sẽ vui thích biết bao nếu có thể nói với bản thân điều đó. Cái tôi thấy là nỗi sợ hãi, đau khổ, dở dang và không hiểu. Chúng là đôi mắt của một con thú mắc bẫy và kinh hoàng. Tôi nghĩ đến lời gã nói về lý do tại sao Wharton bắt cóc được Cora và Kathe Detterick trên bậc thềm mà không làm cả nhà thức giấc. Hắn giết chúng bằng tình yêu của chúng. Đời bây giờ là thế. Khắp thế giới.
Brutal lấy mặt nạ mới trên móc treo bằng thau ở lưng ghế, nhưng vừa thấy và hiểu nó là gì, mắt John đã mở to hãi hùng. Gã nhìn tôi và lúc này tôi thấy những giọt mồ hôi to lộ ra trên đỉnh sọ trọc. Nhìn chúng to như trứng chim cổ đỏ.
- Xin đừng, thưa sếp, đừng chụp cái đó vào mặt tôi. - Gã thì thào nói bằng giọng rên rỉ. - Xin đừng bỏ tôi trong bóng tối, đừng buộc tôi đi vào bóng tối, tôi sợ bóng tối.
Brutal nhướng cao lông mày nhìn tôi, chết đứng tại chỗ với mặt nạ trong tay. Mắt anh ta ngầm nói rằng đây là quyền hạn của tôi, anh ta sẽ tuân theo. Tôi suy nghĩ nhanh hết khả năng - điều thật khó làm khi đầu đang đập mạnh như vậy. Mặt nạ là truyền thống, không phải luật ấn định. Thực chất để miễn trừ cho nhân chứng. Và đột nhiên tôi quyết định lần này họ không cần được miễn trừ. Xét cho cùng, John đã không làm điều gì xấu xa trong đời để phải chịu chết dưới một chiếc mặt nạ. Họ không biết nhưng chúng tôi biết và tôi quyết định chấp nhận yêu cầu cuối cùng đó. Về phần Marjorie Detterick, có lẽ cô ta sẽ gửi cho tôi một lời cảm ơn.
- Đồng ý, John. - Tôi thì thào.
Brutal treo mặt nạ vào móc. Từ sau lưng chúng tôi, Homer Cribus bất mãn kêu lên bằng giọng dân miền Nam:
- Nè chú! Đeo cái mặt nạ cho thằng cha đó đi chớ! Bộ chú nghĩ tụi tôi muốn coi nó nổ tròng con mắt sao?
- Yên lặng, thưa ông. - Tôi nói mà không quay lại. - Đây là cuộc thi hành án và ông không có trách nhiệm.
- Không hơn gì trách nhiệm bắt giữ gã của lão, đồ bị thịt. - Harry thầm thì. Harry chết năm 1982, gần tròn 80 tuổi. Một người sống thọ. Không bằng tôi, nhưng dĩ nhiên ít người như thế. Chết vì một thứ ung thư ruột nào đó.
Brutal cúi xuống nhặt vòng chất xốp ra khỏi xô nước. Anh ta ấn vào rồi liếm đầu ngón tay nhưng không cần phải thế, tôi thấy cái vật màu mâu xấu xí đang nhỏ nước. Anh ta nhét nó vào trong nón sắt, rồi chụp nón lên đầu John. Lần đầu tiên tôi thấy Brutal cũng tái xanh - nhợt nhạt, sắp bất tỉnh. Tôi nghĩ đến hình ảnh anh ta nói rằng lần đầu tiên trong đời, anh ta cảm nhận có nguy cơ sa vào hỏa ngục vì chúng tôi cương quyết hủy diệt một món quà của Chúa. Đột nhiên tôi cảm thấy muốn nôn mửa. Nước từ chiếc vòng xốp đang nhỏ giọt xuống hai bên mặt John.
Dean Stanton thắt đai - lần này được xả dài tối đa - ngang lồng ngực John rồi đưa cho tôi. Chúng tôi đã chịu đựng những nỗi đau như thế để bảo vệ Dean vào cái đêm chúng tôi xuất hành, vì con cái của anh ta, không biết rằng anh ta chỉ còn chưa đầy 4 tháng nữa để sống. Sau vụ John Coffey, Dean yêu cầu và được thuyên chuyển từ Già sparky đến Khu C, ở đấy anh ta bị một gã tù nhân đâm cán dao vào cổ họng, dòng máu tươi của sự sống trào ra nền nhà bằng ván dơ bẩn. Tôi không bao giờ hiểu tại sao. Tôi nghĩ không ai có thể hiểu tại sao. Già Sparky dường như là một thứ ngược ngạo khi tôi nhìn lại những năm tháng đó, một thứ điên rồ chết người. Chúng ta mỏng manh như thủy tinh thổi, ngay cả trong những điều kiện tốt đẹp nhất. Giết hại nhau bằng hơi ngạt và điện một cách lạnh lùng? Sự điên rồ. Nỗi kinh hoàng.
Brutal kiểm tra đai thắt, rồi lùi lại. Tôi chờ anh ta lên tiếng nhưng anh ta không nói gì. Thấy anh ta bắt chéo tay sau lưng, đứng ở tư thế nghỉ, tôi biết anh ta sẽ không nói. Có lẽ không nói được. Tôi cũng nghĩ tôi không thể, nhưng khi nhìn đôi mắt sợ hãi trào lệ của John, tôi biết mình phải nói. Thậm chí có bị vĩnh viễn nguyền rủa, tôi cũng phải nói.
- Xoay lên hai. - Tôi ra lệnh bằng một giọng mơ hồ, đứt quãng mà chính tôi cũng không nhận ra.
Chiếc nón sắt kêu rì rào. Tám ngón tay và hai ngón cái dựng đứng lên trên đầu tay ghế bằng gỗ sồi, căng ra 10 hướng khác nhau, đầu ngón tay co giật. Hai đầu gối to của gã đạp liên hồi như piston nhưng các ổ khóa kẹp ở cổ chân đã kềm chặt. Phía trên đầu, 3 ngọn đèn treo nổ tung - Pow!Pow!Pow! Marjorie Detterick thét lên khi nghe tiếng vỡ, ngất đi trong tay chồng. Mười tám năm sau cô ta chết ở Memphis. Harry gửi cáo phó cho tôi. Một tai nạn xe điện.
John ngã vật ra trước, vướng vào đai thắt trên ngực. Trong một thoáng, mắt gã gặp mắt tôi. Chúng vẫn còn ý thức, tôi là vật cuối cùng gã nhìn thấy khi chúng tôi xô gã ra khỏi bờ vực thế giới. Rồi gã ngã ngửa vào lưng ghế, nón sắt nghiêng đi một chút trên đầu, khói - một thứ sương mù như khói than - tỏa ra từ bên dưới. Nhưng nói chung, bạn biết đấy, sự việc kết thúc nhanh chóng. Tôi nghi ngờ chuyện không gây đau đớn theo quan điểm của những người ủng hộ hình phạt ghế điện (một quan điểm mà thậm chí kẻ hung hăng nhất trong số họ dường như cũng không bao giờ dám tự mình kiểm chứng). Bàn tay gã lại rũ xuống lần nữa, những vành hình trăng ở gốc móng tay trước đó trắng xanh giờ đã thành màu cà tím, một sợi khói từ đôi má bốc lên còn ướt nước muối từ vòng xốp... và nước mát của gã.
Những giọt nước mắt cuối cùng của John Coffey.