55.
-
Dặm Đường Xanh
- Stephen King
- 307 chữ
- 2020-05-09 02:27:41
Số từ: 295
Dịch giả: Khắc Vinh
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Tôi được yên ổn cho đến khi về nhà. Bình minh đã ló dạng, chim chóc hót vang. Tôi dừng chiếc xe rẻ tiền lại, ra ngoài, bước lên bậc thềm, và rồi cơn đau buồn thứ hai to tát nhất phủ lên người tôi. Vì tôi nghĩ đến nỗi sợ bóng tối của gã. Tôi nhớ lại lần đầu chúng tôi gặp nhau, gã đã hỏi chúng tôi ban đêm có để đèn sáng không và chân tôi mềm nhũn đi. Tôi ngồi xuống bậc thềm, gục đầu vào đầu gối và khóc. Cũng không hẳn chỉ khóc cho John mà cho tất cả chúng ta.
Janice bước ra và ngồi xuống bên tôi. Nàng quàng tay qua vai tôi.
- Anh đã hết sức không làm cho anh ta đau đớn chứ?
Tôi lắc đầu tỏ ý không.
- Và anh ta muốn ra đi.
Tôi gật đầu.
- Vào nhà đi. - Nàng nói và giúp tôi đứng lên. Nàng làm tôi nghĩ đến cách John giúp tôi đứng lên sau khi chúng tôi cùng nhau cầu nguyện. - Vào nhà uống cà phê.
Tôi làm theo. Buổi sáng đầu tiên trôi qua, buổi chiều đầu tiên, rồi ca trực trở lại đầu tiên. Thời gian chiếm hữu tất cả, dù chúng ta muốn hay không muốn. Thời gian chiếm hữu tất cả, thời gian cướp đi tất cả, sau cùng chỉ còn bóng tối. Đôi khi chúng ta tìm thấy nhau trong bóng tối và đôi khi chúng ta mất họ lần nữa, cũng ở trong đó. Đây là tất cả những gì tôi biết, có điều câu chuyện này xảy ra năm 1932, khi nhà tù Tiểu bang vẫn còn ở Cold Mountain.
Cả cái ghế điện nữa, tất nhiên..