Chương 3 : Đụng Độ


Vô Kỵ đứng trước một sạp bán hàng để trống, nhìn vào thẻ bài thì đúng là số thứ tự trên sạp, hắn gắn thẻ vào ô nhỏ trên thanh gỗ, sạp hàng sáng lên rồi hắn tiến vào, bày ra những món hàng hắn sắp giao dịch, bắt đầu một ngày buôn bán tại thế giới này.

- Này tiểu tử, viên Hoả châu này bán giá ra sao thế

Một tráng hán nhắm hướng viên ngọc màu đỏ trong quầy hàng của hắn, lúc này hắn bắt đầu trổ tài nghệ miệng lưỡi.

- Quý khách rất có thẩm mỹ đấy, viên ngọc này là Xích Hoả Châu, nếu là các hạ là hoả sư đeo vào có khả năng tăng tốc độ tu luyện, còn có thể nhờ Luyện Khí Sư mà rèn vào vũ khí tăng khả năng chiến đấu... bla...bla...

Nghe Vô Kỵ giới thiệu tráng hán rất thích thú, liền mua vung tiền mua Xích Hoả Châu gì gì đó... Sau vài giờ buôn bán, túi tiền hắn cũng đã bắt đầu rủng rỉnh, cảm giác hôm nay đã kiếm đủ thì hắn ngừng lại, thu dọn sạp hàng. Đang dọn dẹp hàng hoá thì từ đâu một nam nhân khoác áo choàng đen che kính mặt đi đến, khuôn mặt nam nhân được che đi bởi chiếc áo choàng nhưng có thể nhận ra đã tuổi khoản trung niên, hắn cao khoản mét tám, sau lưng vác một thứ gì đó đen kịt trong rất nặng nề , được bọc trong lớp vải thô quấn dang dở.

Nam nhân áo đen tiến tới trước sạp của Vô Kỵ, chăm chú nhìn vào sạp hàng, một hồi lâu rồi chỉ tay về nơi cổ Vô Kỵ nói " Ngươi có thể trao đổi cho ta viên ngọc ngươi đang đeo không "

Vô Kỵ sờ sờ chiếc vòng hình giọt lệ trên cổ mình, lắc đầu cười một cái " Đây là di vật mẹ ta trao cho ta lúc sinh thời, không thể bán, khách quan thông cảm "

Âm thanh của nam nhân áo đen trầm xuống " Ta chỉ cần ngươi đưa ra một cái giá phù hợp "

...

Hai người trao đổi một hồi, kẻ không muốn mua người không muốn bán, tình càng lúc càng căng thẳng. Nam nhân kia dường như mất đi sự kiên nhẫn khó chịu nói " Bây giờ ngươi muốn hai ta vui vẻ trao đổi hay vừa khóc vừa trao đổi "

Vô Kỵ nghe đến đây thì vô cùng tức giận, tên áo đen lại dám cuồng ngôn với mình như vậy, khu buôn bán phòng vệ nghiêm ngặt này, kẻ nào dám làm loạn chẳng khác nào xem bộ mặt Thương Hội không còn ra gì

Ý mỉa mai " Nếu ngươi đủ khả năng "

Vô Kỵ chưa kịp dứt lời thì nam nhân kia xuất thủ, cầm thứ to dài sau lưng mà quất về phía hắn, chưa kịp đề phòng, Vô Kỵ bị đánh bay ra phía sau tông vào vách tường. Người đi đường bắt đầu tụ họp lại thành từng nhóm đứng xem.

Kiến trúc quanh đây toàn được khắc pháp văn trận, mỗi vách tường, cây cột đều làm bằng chất liệu vô cùng kiên cố, như tường đồng vách sắt, một con cự tượng thú muốn đạp đổ củng phải khó khăn, thế  mà giờ đây khi Vô Kỵ bị đánh bay, va đập vào tường thì lại in một hố sau hình người, các minh văn trận pháp trên vách từ từ tan vỡ, một chiêu kia uy lực thập phần khủng bố. Hắn bò dậy, miệng ho ra một ít máu lỏng, vẻ mặt vô cùng tức giận. Tên gia khốn nạn áo đen này củng quá ngang tàng đi, nói động thủ là động thủ, xuất chiêu lại không bảo toàn lực lượng, cứ như muốn giết người thâm thù đại hận, khiến Vô Kỵ bị ăn trái đắng không nhỏ.

Điều hòa lại khí tức, hắn mặt biến sắc, tên này quả là lợi hại, dù bản thân khi trúng chiêu có vận Càn Khôn Đại Na Di và Cửu Dương Thần Công nhưng vẫn thụ thương không nhẹ. Nén nỗi đau từ ngực truyền tới, Vô Kỵ định thần quan sát  vật trên tay của nam nhân áo đen mới biết nó là một miếng sắt to lớn, sử dụng như kiếm mà lại không giống kiếm.  Nhìn sơ qua như một cục sắt màu đen vậy, dài gần bằng người cầm, lưỡi kiếm và mũi kiếm cùn không thể cùn hơn, thân kiếm to, từ chuôi kiếm đến mũi kiếm được tạo tác vô cùng thô sơ, cứ như kẻ rèn ra thanh kiếm là một tên tập sự trong một lò rèn không tiếng tăm nhắm mắt làm đại một thứ gì đó rồi khoác lác đây là món vũ khí vậy.

Nam nhân áo đen dường như đoán được suy nghĩ của Vô Kỵ

" Đây là Huyền Thiết Trọng Kiếm, ta thường gọi là Đại Hắc , được rèn từ Huyền Thiết dưới dòng chảy nham tương nơi cõi chết, chuyên cướp đi linh hồn của kẻ không biết điều như ngươi, nếu thông minh thì nên giao ra viên ngọc đó cho ta, bằng không ta không chắc ngươi sẽ lành lặng mà về với phụ mẫu ngươi đâu "

Vô Kỵ nộ hỏa bốc lên, từ trước đến nay trong cuộc đời hắn chưa thấy ai ngang ngược như tên trước mặt, mua không được lại định cướp à. Từ không gian trữ vật triệu hồi ra thanh đại kiếm lúc trước hắn dùng để phi hành, tay nắm chặt chuôi kiếm, vận khí xông tới.

Nam nhân áo đen tay cầm Trọng Kiếm bổ xuống đỉnh đầu Vô Kỵ, Vô Kỵ đưa kiếm lên gạt, không ngờ lại bị đập cho chân lún xuống đất hai tấc, tay không ngừng bị chấn động tạo ra làm run rẩy. Vô Kỵ cảm giác không ổn liền nghiêng người, lộn qua một bên, chân đạp Bát Quái Âm Dương bộ tránh né chiêu kiếm tiếp theo của thanh niên áo đen.

Dao động trong không khí càng lúc càng dữ dội, phải biết kiếm trong tay nam nhân áo đen từng chiêu từng chiêu xuất ra đều mang một cổ lực lượng kinh hồn, chiêu thức đơn giản không hoa mỹ nhưng lực lượng vô cùng vô tận trong đó làm cho Vô Kỵ không có đường phản kháng, chật vật chống đỡ.

Vô Kỵ bản tính tình hiền lành, khi giao thủ củng không muốn sát hại đối phương, lúc gặp địch nhân bất quá hắn chỉ đánh cho địch nhân trọng thương rồi ngưng lại. Lần này có kẻ ép hắn tới bước này, khiến hắn tức muốn điên lên, quyết sống chết với nam nhân áo đen một mới thôi.

Giao đấu một lúc, kiếm trong tay Vô Kỵ khi va chạm trực tiếp với kiếm của nam nhân áo đen thì bị một luồng kình lực từ Trọng Kiếm xuyên thấu, chém vào vai, nhận một kiếm này có thể khiến xương vai hắn rạn nứt, ngoại thương nghiêm trọng, ấy vậy mà nam nhân áo đen đang chiếm ưu thế lại bị đẩy lùi về sau, trên vai Vô Kỵ không xuất hiện vết thương nào, còn bao phủ một vầng sáng mày vàng, phản lại kình lực vừa rồi ngược lại nam nhân áo đen.

Nam nhân áo đen hơi kinh ngạc " Cửu Dương Càn Khôn Chuyển,  tiểu tử ngươi coi ra không đơn giản "

Trên người Vô Kỵ từ từ xuất hiện chín mặt trời nhỏ liên tục xoay quanh hắn, ổn định lại hơi thở, Vô Kỵ đứng im chờ nam nam nhân áo đen tấn công trước, làn này hắn muốn dùng Thái Cực Kiếm đối phó nam nhân áo đen, nhưng nghĩ lại thôi. Phải biết là Thái Cực Kiếm tuy biến hóa liên miên bất tuyệt, lấy nhu chế cương, là môn kiếm pháp phòng ngự vô địch nhưng lại có cảm giác không hữu dụng với tên này.

Nam nhân áo đen lúc này mới thu kiếm về, giọng có phần hoà nhã hơn " Xem ra tiểu tử ngươi lai lịch củng không tệ, vậy đi ngươi chịu được một chưởng của ta ta liền tha ngươi lần này "

Vô Kỵ nghe thế thì tức giận, kiếm trong tay liền tấn công, Dùng Liệt Diệm Kiếm trong Võ Đang kiếm pháp mà đánh tới. Nam nhân áo đen vẫn không dùng kiếm, tay trái xuất chưởng đánh về phía Vô Kỵ.

Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng

Hỏa diễm bị đánh bật, buông kiếm Vô Kỵ chưởng đối chưởng với nam nhân áo đen, dù sao hắn củng là một quân tử, ngươi dùng chưởng ta củng dùng chưởng đối lại, hắn tự tinh mình có thể đón đở chưởng pháp của nam tử kia.

Hai luồng kình lực va chạm, Vô Kỵ bị bắn ngược ra sau, trong khi nam nhân kia chỉ lùi lại vài bước. Tay Vô Kỵ truyền đến cảm giác đau nhức, kèm theo một luồng khí băng lãnh, đau thương, lan toả vào kinh mạch, vận Cửu Dương đẩy luồng khí kì lạ đó từ từ ra khỏi cơ thể, mặt hắn toát hết cả mồ hôi

Đúng là quái vật, Vô Kỵ cảm giác đối phương sâu không lường được, lần này coi như tính vật của mẹ hắn giữ củng không được. Cắn chặt răng, cố rắng đứng vững, chờ hộ vệ của khu giao dịch mau mau đến, bằng không thì hắn nguy mất. Miệng Vô Kỵ thầm chửi, nếu không phải chiêu đầu tiên hắn bị đánh cho thụ thương, thì củng không chật vật như vầy rồi.

Nam nhân áo đen đi đến bên cạnh Vô Kỵ, tưởng rằng sẽ lấy đi kỷ vật của mẹ hắn thì lại nhẹ nhàng lấy ra một viên đan dược, vỗ lên vai Vô Kỵ, ý cười nói " Hậu sinh khả quý, không ngờ ngươi tiếp chưởng lại khiến ta lùi về sau vài bước, củng không mấy ai tuổi trẻ có thể làm được đâu. Ngươi nhớ lấy ta họ Dương, lần sau ta nhất định sẽ trả một cái giá xứng đáng để đổi lấy vật đó "

Rồi hắn vận khí đẩy lùi tất cả mọi người người đang đứng gần đó, tạo ra một khoản trống. Lưng hắn mọc ra đôi Hắc Dực, hai cánh trên thân vừa đập thân ảnh liền bay vút lên trời, chỉ để lại gió bụi mịt mù. Đám đông vây quanh từ nãy đến giờ im lặng đến giờ mới xì xầm, bàn tán.

" Thì ra là Dương đại hiệp, Thần Điêu Đại Hiệp trong truyền thuyết, hèn chi thiếu niên kia không đở được vài chiêu, còn bị đánh đến trọng thương, hộ vệ canh phòng cũng không dám ra mặt giải quyết "

" Ta lại thấy không chắc, thiếu niên kia vẫn đứng vững, mặc dù yếu thế trước Dương đại hiệp, nhưng để đối kháng với Dương đại hiệp như thế, ta nghĩ trong top 10 Đại Thế Chiến lần này chắc chắn có tên hắn "

" Đúng thế đúng thế, lúc nãy ta nghe Dương đại hiệp về thứ đó có vẻ như ngài muốn dùng nó cứu sống một người thân thiết của ngài "

...

Tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu xuất hiện, Vô Kỵ nghe cũng biết ra ít nhiều lai lịch của nam nhân áo đen, hắn thở dài, không muốn nghe nữa, đi về phía sạp bán hàng, thu dọn các món đồ trên sạp, đạp Bát Quái Bộ len lỏi trong đám đông mà lẩn đi.

Về đến nơi hắn được sắp xếp tạm thời cư trú thì thấy một thân ảnh nam nhân đứng trước cổng. Nam nhân đó vừa gặp Vô Kỵ liền hô to

" Ngươi gặp tến đó mà dám trực tiếp kiếm tiếp kiếm với hắn, khiến Lệnh Hồ ta bái phục, đúng là danh sư xuất cao đồ "
 
Quang Minh Thánh Thổ
Hệ Thống xây dựng Giáo Đình, Thần cản, sát Thần, Tiên ngăn, diệt Tiên! Thánh Thổ do người tạo
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đăng Phong Thành Thần.