Chương 4: Triệu Mẫn

Chương 4: Ta Biết Người
Trời tuy đã tối Vô Kỵ vẫn nhận ra được người phía trước chính là gã say rựu ban sáng, lúc này gã ăn mặc sạch sẽ, khoác bộ đồ màu xanh ngọc, tóc chải chuốt rọn ràng, nhìn cũng rất anh tuấn.

Gã bước tới trước mặt Vô Kỵ cười cười

" Giao thủ với Dương Quá ngươi thấy thế nào "

Vô Kỵ ngạc nhiên, tại sao gia hoả này lại biết hắn vừa giao thủ với họ Dương ấy nhỉ, hắn lắc đầu, cười khổ một cái

" Thâm bất khả trắc "

Lệnh Hồ Xung cười lớn, mặt Vô Kỵ đỏ lên , dáng vẻ tiêu soái của gã kia trong mắt hắn biến mất, trở về lại là tên sâu rựu ban hôm, vô cùng đáng ghét. Hắn bực mình, định bỏ đi vào dinh phủ cho rãnh nợ, thì bị níu lại, Lệnh Hồ Xung lúc này mới thôi cười nói

" Không mời ta vào chơi à "

Vô Kỵ băng lãnh

" Không quen không biết, mắc gì ta phải mời người vào "

" Không quen củng tốt, coi như một số chuyện ta về người ta biết cũng như không biết vậy "

Vô Kỵ nhìn hắn, vẻ hiếu kỳ

"  Ngươi biết gì "

Lệnh Hồ Xung mỉm chi cười một cái

" Đương nhiên biết rất nhiều điều, ta lại gạt tên tiểu tử như ngươi ư "

Vô Kỵ bán tính bán nghi, lấy chìa khoá mở cổng bước vào, đập vào mắt hắn là khung cảnh nguy nga tráng lệ, có đầy đủ mọi vật dụng cần thiết, nào là phòng luyện đan, hồ tắm,... Vô cùng bất ngờ, hắn thầm nghĩ có phải đây là đãi ngộ của Ngân Sắc thí sinh, nơi tu luyện và nghĩ ngơi cũng rất là hoa lệ a, còn hơn nơi ở hắn trên núi Võ Đang , đúng là đối lập như đất và trời vậy.

Lệnh Hồ Xung đứng sau lưng, nhìn Vô Kỵ chưa đi vào mà cứ đứng nhìn khung cảnh xung quanh, tằng hắng mà noid

" Ta được biết ngươi là truyền nhân của Trương Lão tiên sinh, còn là người đứng đầu Minh Giáo ở Võ Đạo thế giới, sao lại ngỡ ngàng với khung cảnh như vậy "

Nói đến đây Hồ Xung ngừng lại, vẻ ngây ngô nhìn Vô Kỵ, quay mặt về phía Lệnh Hồ Xung, Vô Kỵ khinh thường hắn một cái, ra vẻ tiên phong đạo cốt

" Người tu đạo không màng những thứ phàm tục, một lòng hướng đến võ đạo đỉnh cao mới là đạo chân chính "

Lệnh Hồ Xung cười lớn, vỗ vai hắn một cái

" Hay cho câu không màng những thứ phàm tục, ngươi nếu cạo đầu có khi ta còn tưởng là một nhà sư ấy "

Vô Kỵ từ bé rất gét ai châm chọc mình, nhất là vấn đề tu hành của hắn, tức giận nói

" Ngươi là một con sâu rựu làm sao biết được thứ gì gọi là con đường của đạo, phàm phu mãi chỉ là phàm phu "

Vô Kỵ nói hết câu thì cảm giác thấy một lực lượng tinh thần truyền vào trí não, khiến cho hắn nổi lên sát tâm. Miệng liền niệm tịnh tâm chú, chân đạp Bát Quái, tay múa Thái Cực, một lúc thấy tâm tình tốt lên hắn mới dừng lại. Trên trán đổ đầy mồ hôi, không ngờ trận chiến vừa rồi với họ Dương lại khiến sản sinh ra tâm ma.

Lệnh Hồ Xung thấy những việc xảy ra liền lắc đầu, không còn muốn trêu chọc nữa, cất bước vào trong sân, vừa đi vừa nói

" Tâm ma do tâm mà ra, tuy rằng Ám Nhiên của họ Dương tác động nhưng bản thân người một phần ý niệm không vững, chỉ mới vài câu khích tướng đã không chịu được sau này ắc sẽ là mầm họa "

" Ta tự hiểu ý, coi như đa tạ ngươi nhắc nhở "

Lệnh Hồ Xung dừng bước quay mặt nhìn về phía bên phải Vô Kỵ

" Cô thấy hắn chút nữa sinh tâm ma, có hay không nên dạy hắn một chút về việc kìm chế "

Người thường nhìn vào có khi nghĩ Lệnh Hồ Xung là một kẻ đầu óc bất thường, khi không lại nói chuyện với khoảng không. Nhưng đổi lại là Vô Kỵ thì rất ngạc nhiên, như là một đứa trẻ bị phát hiện bí mật, ngác nhiên nói "

" Ngươi... ngươi thấy nàng "

Lệnh Hồ Xung vẫn không quan tâm đến lời Vô Kỵ nói, vẫn hướng về phía đó

" Mẫn Mẫn cô còn không hiện hình, có tin mấy chuyện đáng xấu hổ của cô liền nói hết cho tên ngốc này không "

Vừa dứt câu, không khí dao động, một thân ảnh nhỏ nhắn từ từ xuất hiện, một cô gái độ trăng rằm, làn da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóc đen như mun, dáng người đầy đặn, cong lõm cần thiết, vô cùng xinh đẹp, nam nhân vừa nhìn liền muốn đem nàng về nhà mà làm lão bà của mình. Nàng xuaatd hiện, mặt khó chịu

" Lệnh Hồ Xung ta nhớ khi xưa ngươi là một tên sâu rựu ngu ngốc, đến bây giờ củng ra dáng nam tử thối rồi đấy, không những sâu rựu còn dám trêu chọc tỷ tỷ nha "

Nữ tử mỉa mai, chế giễu Lệnh Hồ Xung, ấy mà hắn củng không tức giận, nhìn nữ tử cười

" Coi như cũng có cố rắng đôi chút, còn không bằng Mẫn Mẫn từ một cái hầu hạ lại muốn chòi mâm son "

Nàng ta nghe Lệnh Hồ Xung dứt hết câu thì vô cùng tức giận, dù sao thân phận lúc trước của nàng cũng cực kỳ cao quý, há chăng lại để tên gia hoả này sỉ nhục, không khí ba động dữ dội, phát ra từng tiếng nổ lách tách

" Lệnh Hồ Xung ta nghe đồn ngươi luyện thành kiếm pháp ấy đến thức thứ chín, nay muốn thử xem uy lực của nó có bằng Kiếm Thần khi xưa không "

Lệnh Hồ Xung nghe vậy không đáp, xuất ra một thanh sắt màu đen đâm tới, không khí hóa thành vô số lưỡi đao ngăn lại một kiếm kia, đẩy hắn lùi lại phía sau. Thu lại thanh sắt, Lệnh Hồ Xung vẻ mặt oan ức nhìn nàng

" Ngươi đấy, ta chỉ mới đùa hơi quá với ngươi một xíu mà giận đến như thế rồi, nhớ ngày nào bộ dáng không biết khóc cười của ngươi làm ta như đứng trước một tảng băng vậy "

Lệnh Hồ Xung dù sao khi xưa củng quen biết chủ nhân trước của nàng, bí mật hắn cũng biết không ít, lấy ra hăm doạ nữ nhân này coi ra không phải không thể. Đúng như Lệnh Hồ Xung đoán, Triệu Mẫn mặt đỏ lên, lùi lại, lườm hắn nhẹ một cái rồi từ từ tan biến sau người Vô Kỵ, trốn mất.

Việc vừa nãy xảy ra khiến Vô Kỵ bất ngờ, không ngờ hai người này lại có quan hệ, hắn tằng hắng một cái

"  Ngươi biết Mẫn nhi "

Lệnh Hồ Xung lại không để ý lời Vô Kỵ nói, đi về hướng phòng khách, đến cửa lại ra hiệu cho Vô Kỵ một cái

" Vào nhà rồi nói "

Lệnh Hồ Xung đi trước, Vô Kỵ nối bước theo sau, vẻ nghi hoặc không biết tên gia hỏa này lại muốn bày trò gì đây. Ngồi xuống bàn Lệnh Hồ Xung bắt đầu nói sơ về việc hắn biết về nàng ta

Nàng là Triệu Mẫn, khi xưa Trương Lão sau khi sáng lập Võ Đang thì bôn ba khắp các thế giới cầu đạo, có tình cờ gặp được một tinh linh vương của Linh giới chính là Triệu Mẫn.

Lúc bấy giờ nàng bị trọng thương nghiêm trọng, cửu tử nhất sinh. Trương Lão dùng hết khả năng củng không cứu được nhục thân đã tổn thương của nàng, hết cách phải đem hồn phách của nàng luyện thành Linh của binh khí. Lúc này biết mình khó sống, bản thân không muốn chết nàng liền vứt bỏ tôn nghiêm chấp nhận, làm hồn kiếm.

Nhận được sự đồng ý của nàng, Trương Lão liền dùng hết sức lực lượng, lấy thái dương làm lửa, lấy thiên địa làm lò, dùng biết bao nhiêu thiên tài địa bảo bản thân thu thập được, mất bảy bảy bốn chín ngày rút hết đi linh khí thiên địa một đại lục mới luyện ra được một thanh đại kiếm.

Kiếm vừa đúc thành, kình phong nổi lên, thiên địa xảy ra nhiều dị tượng, Trương Lão cười lớn, tay cầm kiếm hờ hững làm vài động tác đánh kiếm cơ bản, lại khiến thiên địa biến động, cảm thấy đại kiếm uy lực kinh người, vui mừng đặt tên nó là Đại Vô Cực Kiếm. Từ đó ông ta lấy đại kiếm làm một trong các vật trấn phái, truyền đến đời Vô Kỵ củng chỉ có ba lần nhận chủ nhân.

Vô Kỵ kinh ngạc khi Lệnh Hồ Xung biết chính xác về lai lịch của Triệu Mẫn, dừng một chút Lệnh Hồ Xung lại tiếp tục

" Ngạc nhiên sao, việc ta biết có liên quan đến cha ngươi đấy "

Vô Kỵ mặt tối sầm, lao đến nắm cổ áo Lệnh Hồ Xung lạnh lùng nói

" Người biết gì về phụ thân ta mau nói"

Lệnh Hồ Xung thở dài, im lặng nhìn ra bên ngoài, hắn còn nhiều điều muốn kể cho Vô Kỵ nghe, nhưng dao động khí tức lại nói cho hắn biết Triệu Mẫn không muốn, dù sao nàng với bản thân cũng là bằng hữu, từng vào sinh ra tử, không nên nhắc lại chuyện quá khứ đau thương kia nữa, mỉm cười hắn lại nhìn Vô Kỵ

" Nói đến đây thôi, mai đến Yến Lâu uống với ta vài chén "

Vô Kỵ thấy không thể dùng cứng để lấy thông tin từ tên này thì buông cổ áo, bình tĩnh lại, muốn sửa sai hành động mất bình tĩnh vừa rồi liền nói đùa

" Ngươi lại muốn đến đó, không sợ bị bà chủ  đá vào mông giống hôm trước sao, ta thấy thời gian còn sớm, ngươi nên nói tiếp chuyện về cha ta "

Lệnh Hồ Xung lắc đầu rời đi, thân pháp của hắn nhanh như gió, nhìn bề ngoài tựa rằng như người say bước đi không vững, thế mà lại nhẹ nhàng không phát ra một chút thanh âm biến mất, chỉ còn vang lại giọng nói

" Nhìn ra có giống mấy thằng sợ không "

Vô Kỵ không giữ kịp hắn lại, ưu tư nhìn tên gia hỏa kia thần thần bí bí đi mất, Triệu Mẫn xuất hiện cạnh bên cũng nhìn theo hướng Lệnh Hồ Xung rời đi, thầm nghĩ

" Ít ra người còn xem ta là bằng hữu "

Vô Kỵ nhìn Triệu Mẫn, tay vuốt má nàng một cái

" Mẫn Mẫn có điều gì giấu ta sao "

Triệu Mẫn giật mình nhìn hắn, lảng sang chuyện khác

" Tối rồi đi ngủ "
 
Quang Minh Thánh Thổ
Hệ Thống xây dựng Giáo Đình, Thần cản, sát Thần, Tiên ngăn, diệt Tiên! Thánh Thổ do người tạo
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đăng Phong Thành Thần.