Chương 20
-
Đất khách quê người
- Mario Puzo
- 1042 chữ
- 2020-05-09 03:10:12
Số từ: 1027
Dịch giả: Đặng Phi Bằng
Đánh máy: Tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Phương Đông
Vincent được nghỉ thứ hai hàng tuần. Đó cũng là buổi tối nó tự thưởng cho cái thân xác khổn khổ của nó.
Những lời trêu chọc của mẹ và chị làm nó phát ngượng. Vì nó làm gì có con bồ nào đâu. Nó đi chơi kiểu ăn bánh trả tiền sòng phẳng. Năm đô la. Nó rất xấu hổ vì chuyện này. Vì đây cũng là một dấu hiệu sa sút, thất bại. Nó nhớ lại tuy mẹ nó rầy la anh Larry vì đào hoa, có cả đống con gái bám theo, nhưng bà vẫn ngấm ngầm hãnh diện. Nếu biết những chuyện nó sắp làm, chắc mẹ và chị sẽ kinh tởm nó vô cùng.
Vincent làm ca từ bốn giờ chiều đến nửa đêm trong văn phòng chuyên chở hàng hoá của đường sắt từ khi nó rời trung học. Chưa bao giờ nó được dự một buổi tiệc tùng, hôn hay chuyện trò với một đứa con gái nào. Tệ hơn nữa, nó lại là đứa rụt rè, nhút nhát. Ngày nghỉ nó chẳng biết đi đâu, làm gì.
Vì vậy, nó chỉ biết mò đến một nhà thổ, do anh chàng trưởng phòng giới thiệu. Chẳng là anh ta không muốn đàn em la cà tìm gái trong mấy quán ba. Thỉnh thoảng anh ta cũng đi với Vincent.
Mỗi lần đi chơi chung, các chàng thư ký kia đều ăn diện bảnh bao, áo vét, cà vạt đàng hoàng., chỉ riêng Vincent, trẻ nhất bọn, lúc nào cũng sùm sụp cái mũ dạ đen, nên bị hội thư ký cùng phòng gọi là thằng xã hội đen. Cả hội tụ tập nhau tại quán rượu Diamon Jim, nơi có món nướn từ dồi đến thịt bò, tái mét như mặt anh trưởng phòng. Tất cả thay phiên nhau trả tiền từng tua whisky. Là đà rồi, họ dắt díu nhau qua đường Số Bốn Mươi Hai rực rỡ đèn màu cùng những rạp chiếu phim san sát gần nhau. Trên con phố đông đúc, cả bọn sát cánh như sợ lạc, vừa đi vừa ngắm những bảng vẽ quảng cáo những cô đào khoả thân lồ lộ dưới ánh đèn màu đỏ.
Nơi đó là một khách sạn bốn tầng, nhìn bề ngoài rất nghiêm trang, đạo mạo. Bước vào trong, họ tiến thẳng tới cái thang máy, đây là lối dành riêng cho khách mua hoa. Gã giữ thang máy nháy mắt, đưa họ lên lầu thượng, vào một phòng khách rộng, sàn trải thảm, la liệt những chiếc ghế da nhỏ. Trong phòng luôn có khách ngồi đọc báo, chờ tới phiên mình. Góc phòng có quầy rượu nhưng thường thì chẳng có ma nào uống, chỉ chăm chăm "xong việc " là chuồn gấp. Vì vậy mụ ngồi quầy rất rảnh rỗi việc kiểm tra, phân đào là chính.
Vincent nhớ mặt mụ này nhất. Mụ thấp lùn, tóc rất đen và dày. Mặc dù khó đoán tuổi thật của mụ, nhưng rõ ràng mụ quá già để hành nghề này. Nhưng từ giọng nói đến vẻ mặt mụ tỏ ra là một con người rất bất nhân, tàn nhẫn.
Giọng mụ khản đặc, cứ như bệnh tật của khách làng chơi đã làm mục rữa thanh quản. Giọng mụ còn khiếp đảm hơn cả những vết thẹo bệnh tật mụ mang trong người. Dưới cái nhìn của chàng tuổi trẻ Vincent, hình dạng mụ giống một con quỷ. Môi dày, má xệ, cằm bạnh, mũi to đùng, hai mắt đen vô hồn như hai hòn than. Từng cử chỉ, lời nói chứng tỏ mụ chẳng còn tí xúc động trước bất cứ ai, bất cứ thứ gì. Trông mụ không có một chút gợi dục nào. Khi mụ đi lướt qua, mặt vác lên như một con cá mập, Vincent phải lùi lại để tránh đường, như sợ mụ sẽ xé xác nó ra. Một khách ra khỏi phòng ngủ, mụ chỉ tay vào người khách tiếp theo, cất giọng khào khào gọi vào trong "Sẵn sàng chưa cưng?". Nghe giọng mụ Vincent lạnh người, hết hứng.
Nhưng nó còn trẻ, bước vào phòng ,máu nó lại sôi lên. Nó chỉ lờ mờ thấy bộ mặt bự phấn son của ả điếm. Thường là tóc vàng, ả tiến vào vùng sáng vàng vọt của ngọn đèn, môi son đỏ chót, mũi má thoa phấn trắng như thây ma, quầng mắt tô đen xì làm đôi mắt xanh lè như hai cái hố.
Màn tiếp theo bao giờ cũng làm Vincent bối rối. Ả dắt nó tới bàn thấp ở góc buồng, trên bàn là một thau nước ấm. Nó cởi giày, bít tất, quần dài, để ả rửa ráy "súng đạn" nó kỹ lưỡng như y tá săn sóc bệnh nhân.
Rồi ả lại dắt nó đến giường, nó vẫn mặc sơ mi và thắt cà vạt. Một lần hứng quá, nó định cởi tuốt, ả nói té tát "Trời ạ, không ai ở đây chờ suốt đêm được đâu". Mụ cởi váy, đứng tô hô trước mặt nó trong cái ánh sáng lờ mờ của cây đèn ngủ.
Khi ả điếm ném cái váy đi, đôi vú thoa phấn hồng, vòng bụng nhễ nhại, cái hông to đùng phơi ra trước mắt Vincent, máu chạy rần rần trong não nó, làm nó nhức đầu suốt buổi tối.
Tất cả xảy ra như trong một màn kịch câm, nó cảm thấy khoảnh khắc này máu xương, da thịt nó hoàn toàn tự do, thoát khỏi nỗi cô đơn.
Tất cả chỉ có thế. Các đồng nghiệp chờ nó ở phòng ngoài. Sau đó cả hội kéo nhau đi ăn cơm Tàu, đi xem phim, đánh bowling, trước khi tan hàng là một chầu cà phê. Khi chàng nào có bồ hay hôn thê, không chấm dứt màn vui vẻ nơi khách sạn này nhưng về sớm hơn một chút.
Với Vincent, vụ này cũng chỉ như chuyện ăn, ngủ, kiếm tiền, một thói quen cần thiết trong đời sống. Nhưng càng ngày, nó càng cảm thấy trở nên xa cách với mọi người chung quanh.