Chương 122: TRƯỚC KHI TRỜI SÁNG
-
Đế Quốc Thiên Phong
- Duyên Phận
- 988 chữ
- 2019-03-09 09:39:39
Bản thương văn tự này của Ích Tử Khiêm chính là một lý luận chứng minh rất rõ ráng về phương diện này. Mặc dù người đời sau có rất nhiều lý do để tỏ vẻ khinh thường, nhưng vào lúc ấy, lý luận này rất thịnh hành trong thế giới quan lại. Từ đó có thể thấy được, thái độ của quan lại đế quốc Kinh Hồng vẫn bảo thủ là chủ yếu. Mà phái bảo thủ không phải mang hàm nghĩa xấu, ở một mức độ nào đó, nó cũng đại biểu cho tính ổn định.
Đối vời chính trị mà nói, tính ổn định lớn hơn hết thẩy.
Lúc này Nghiêm Chân Bình đang nghiêm túc giảng dạy một ít lý luận cơ bản và đường lối chính trị của triều đình đế quốc Kinh Hồng. Bát Xích vừa nghe vừa viết Thương văn tự, một già một trẻ tương đắc vô cùng, mãi cho đến khi thân ảnh linh hoạt như loài khỉ vượn của Ly Sở đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ thư phòng, hắn nhăn nhở cười nói:
- Các ngươi trong này thật là ung dung tự tại, vừa giảng bài vừa xem sách...
Bát Xích vô cùng kích động, đang muốn vứt bút gọi to, Nghiêm Chân Bình đã lạnh lùng nói:
- Còn chưa viết xong không thể tự tiện dừng lại!
Bát Xích lập tức cúi đầu viết tiếp.
Thiển Thủy Thanh dạy nó theo dường lối phóng khoáng vô cùng, không hề đặt lên vai nó bất cứ gánh nặng nào, ngoại trừ áp lực bắt nó trưởng thành, còn lại đều mặc kệ không hỏi tới. Nghiêm Chân Bình dạy nó theo đường lối nghiêm khắc đốc thúc, hướng dẫn từng bước, đi bước nào vững bước nấy. Hai đường lối giáo dục này cái nào cũng có ưu điểm của nó, khiến cho Bát Xích tiến bộ có thể nói là ngày đi ngàn dặm.
Lúc này Nghiêm Chân Bình cũng không ngẩng đầu lên nói:
- Khách quý đã tới xin mời vào đây ngồi chơi!
Ly Sở lắc đầu cười nói:
- Ta nhận lệnh của Nhạc phu nhân, tới đưa Bát Xích đi.
Nghiêm Chân Bình run rẩy trong lòng:
- Nhạc phu nhân...Là Nhạc Thanh Âm sao? Nếu như vậy, nàng ta đã đến đây, lại muốn mang Bát Xích đi, nói vậy thành bá Nghiệp đã có tin tức ư?
Ly Sở tỏ ra bội phục:
- Nghiêm đại nhân quả nhiên là người thông minh, vừa nghe hiểu liền. Tin tức của chúng ta sớm hơn ngài một chút, biết được một ít sự tình cho nên vội vàng, sợ rằng không thể không lập tức rời khỏi thành Hỏa Vân.
Bát Xích không ngẩng đầu lên, vừa viết chữ vừa nói:
- Ly Sở đại ca, huynh nói đi, đã xảy ra chuyện gì, Nghiêm đại nhân đã đồng ý giúp chúng ta.
- Ủa?
Ly Sở vô cùng kinh ngạc:
- Chuyện này hết sức thú vị! Nếu đã như vậy, Ly Sở ta tặng một tin miễn phí cho Nghiêm đại nhân, coi như là giúp cho đại nhân càng kiên định hơn trong chuyện này!
Nghiêm Chân Bình nghe vậy cười khổ:
- Xem ra bệ hạ tỏ ra mười phần tức giận về lá thư ta viết...
-...Nổi trận lôi đình, công bố Nghiêm Chân Bình thân nhậm Tổng Đốc bốn tỉnh, chẳng những không trung thành báo quốc, còn muốn đế quốc Kinh Hồng không xưng Đế, cam lòng làm một nước chư hầu. Đã vậy còn muốn thả đi con thú bị nhốt trong lồng Thiên Thủy Thanh, hành vi này chẳng khác gì phản bội, đã cho người đến tước chức hỏi tội đại nhân. Lần này, chúng ta cũng không giúp gì được cho ông.
- Người tới bắt ta khi nào tới?
- Nhiều nhất là ba ngày nữa, Nghiêm đại nhân, đi với chúng ta đi thôi, lần này ông không thể nào nhận được tin tức trước đâu!
Bát Xích nhẹ nhàng nói:
- Đừng vội, chờ ta viết xong bản Thương văn tự này rồi hãy nói.
Nghiêm Chân Bình mỉm cười, không ngờ tài hoa mình không được Quốc Chủ trọng dụng, ngược lại đúa nhỏ trước mặt này lại vô cùng thưởng thức. Không nói chuyện khác, chỉ riêng phần định lực của nó đã khiến cho y thỏa mãn.
Y gật gật đầu:
- Truy Nhật, ra đây, ngươi nghe lời Ly Sở tiên sinh rồi phải không?
Giọng Truy Nhật vô cùng quả quyết:
- Truy Nhật cả đời này chỉ đi theo đại nhân, đại nhân đi đâu thì Truy Nhật đi theo tới đó.
- Đi nói vời phu nhân, lập tức sắp xếp hành trang, chuẩn bị ra đi!
- Dạ!
Lát sau, người bên ngoài vội vàng chuẩn bị hành trang đã xong, Bát Xích đành bút viết vài câu để lại:
"Thỏ đánh chim ưng, một đòn chí mạng, lấy nhỏ đánh lớn. Dù ưng mạnh mẽ, nhưng gãy cánh rồi, không gượng dậy nổi!
Nông thương hai mặt như hai cánh của đế quốc Kinh Hồng, tuy rằng Thiết Huyết Trấn là thỏ nhỏ, nhưng lại bẻ gãy được hai cánh, khiến cho ưng không thể nào phát huy ưu thế răng sắc và móng dài, chỉ đành lấy mắt nhìn thỏ ngậm ngùi than thở.
Trời đất bao la, từ đây về sau mặc tình thỏ ung dung dạo chơi, thiên hạ mịt mờ, lại không có chổ cho hùng ưng dung thân!
Đồ đệ của Thiển Thủy Thanh là Quỷ Bát Xích gởi lời chào Kinh Hồng Lương Khâu Húc, xin bệ hạ từ nay về sau bảo trọng lấy thân!"
Viết xong xuôi, trịnh trọng đặt trên án thư, Bát Xích quay lại hỏi:
- Ta xong rồi, đi được chưa?
Nghiêm Chân Bình thở dài sườn sượt:
- Đi thôi, nơi đây không còn gì khiến ta lưu luyến nữa...
- Tốt nhất là mang theo quan ấn đi theo, để cho kẻ nào kế nhiệm ông không được danh chính ngôn thuận!
Bát Xích nói.