Chương 231: Tàn nhẫn
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1714 chữ
- 2022-02-04 04:06:53
Cho dù có thì cũng bị người khác mặc kệ, thậm chí còn bị người thân mặc kệ. Trì Nguyệt không muốn Trì Nhạn phải chịu những điều này, nh8ưng cô không làm được gì hết. Cô ngây ngốc ngồi trong căn nhà trống vắng, mãi đến khi Kiều Đông Dương gửi tin nhắn đến.
Cô gá3i nhỏ, em đang làm gì thế?
Được được được, mẹ về ngay đây!
Trì Nguyệt ngơ ngác nhìn bóng lưng Vu Phượng dần đi xa, cô không nhìn đám người đang đứng ở đây mà đi thẳng vào lều vải của Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt cau mày, híp mắt gõ chữ
Anh đừng để ý đến bà ấy.
Thế nhưng... người cả thôn đều biết anh là con rể Nguyệt Lượng 6 thì sao? Cũng mặc kệ luôn sao?
Chỉ có điều, người khác đã quá quen thuộc với điều này, nhưng Kiều Đông Dương lại thấy rất mới mẻ.
Vậy nên anh để mặc bà ấy khoác lác?
Trì Nguyệt nhìn cánh cửa phòng Trì Nhạn đang đóng chặt:
Trong nhà em không có ai, hôm nay tình trạng Trì Nhạn không tốt lắm, em không yên tâm.
Kiều Đông Dương hơi do dự:
Anh bảo Hầu Tử đến trông cô ấy giúp em. Em mau đến đây đi, bà mẹ vợ này khiến anh đau đầu quá...
Cô không quan tâm người khác nói thế nào.
ở một khía cạnh nào đó, cô và Kiều Đông Dương là loại người giống nhau, lúc làm việc chỉ quan tâm đến kết quả.
Thế 5nhưng... Nếu người đến là mẹ vợ của anh thì sao, anh cũng mặc kệ à?
Cái gì?
... Chỉ vậy thôi?
Chỉ vậy thôi!
Kiều Đông Dương lại nói:
Ồ, trước khi bà ấy đến, có khoảng bốn năm người bao gồm cả trưởng thôn đều bị anh từ chối không gặp.
Bảo sao vẻ mặt mẹ cô lại như nhặt được bảo bối!
Trợ lý Hầu nhanh chóng đến đây, Trì Nguyệt chỉ kể sơ qua tình hình của Trị Nhạn cho anh ta biết, không nói nhiều về những vấn đề khác, nhưng trợ lý Hầu là người khôn khéo, đầu óc nhanh nhạy, việc không nên hỏi sẽ không hỏi nhiều. Kiều Đông Dương đã giao việc này cho anh ta, anh ta không dám qua loa, thế là ghi tất cả những điều mà Trì Nguyệt đã dặn dò vào trong sổ ghi nhớ.
Đi đi, cứ giao cho tôi.
Bà ấy khoác lác một tí cũng không sao.
Kiều Đông Dương chơi xong một ván, đặt máy tính bảng xuống, dựa vào người cô cọ cọ:
Tối nay chúng ta ăn gì?
Trì Nguyệt nghĩ đến đám người chen chúc trong Ủy ban, da đầu tê dại:
Anh còn tâm trạng ăn cơm à?
Kiều Đông Dương cười:
Lưu Bị phải đến mời ba lần, Gia Cát Lượng mới chịu rời núi, dù sao anh cũng phải làm giá tí chứ đúng không? Chờ ngày mai bọn họ đến lần nữa.
Một ngày không được.
Trì Nguyệt bình tĩnh nói:
Ít nhất phải là ba ngày, tốt nhất là một tuần.
... Không quá đáng chứ?
Em muốn anh làm gì anh phải nghe theo. Em nói không cần để ý thì không được để ý.
Hay là em đến đây đi. Anh không có cách nào với mẹ em cả.
Cách xưng hô này...
Trì Nguyệt cười khổ, không hiểu sao trong lòng thả lỏng hơn nhiều.
Ở nhà. Anh họp xong chưa?
Trì Nguyệt thở sâu, chậm rãi gõ chữ
Kiều Đông Dương, công việc quan trọng hơn, anh đừng bị mẹ em dắt mũi. Mẹ em nhẹ dạ cả tin, dễ bị người ta giật dây, còn là người rất sĩ diện, chắc chắn mấy người kia xúi giục bà đến cầu xin anh. Anh đừng quan tâm, nên làm thế nào cứ làm thế ấy...
Chậc, anh sợ làm mất lòng mẹ vợ, sau này sẽ rất khó sống.
Cánh cửa lều hạ xuống, Kiều Đông Dương ngẩng đầu:
Lại đây! Em chờ anh một lát.
Hình như anh đang rất bận rộn, laptop đặt trước mặt, trên tay cầm máy tính bảng, đôi môi mím chặt, vẻ mặt nghiêm nghị.
Con bé còn chưa ra khỏi phòng sao?
Vụ Phượng giật mình:
Sao con lại chạy đến đây để chị con ở nhà một mình?
Trợ lý Hầu đang ở nhà. Còn không phải vì mẹ à?
Trì Nguyệt mất kiên nhẫn, đẩy vai bà:
Mẹ về nhanh đi, về đi.
Vụ Phượng hiểu rõ tính cách của con gái nhỏ, không dám làm cô giận. Thế là lúng túng mỉm cười, luôn mồm nói được, trước khi đi còn không quên vẫy tay với đám đồng hương:
Mọi người yên tĩnh đi, đừng quên lời tôi nói, không được làm phiền con rể tương lai của tôi.
Trì Nguyệt:
...
Ngày thường bà là một người phụ nữ ăn nói nhỏ nhẹ, nhát gan sợ rắc rối, hôm nay lại rất phấn khởi cứ như tướng quân lên chiến trường, đứng giữa đám người ba hoa khoác lác.
Mọi người yên tâm đi, đứa bé Tiểu Kiều này tốt bụng và hiểu chuyện, thằng bé sẽ không mặc kệ chúng ta, sẽ không để lại một mớ hỗn độn rồi cứ thế mà đi đâu.
Không học được.
Sao thế?
Không, anh vui còn không hết.
Kiều Đông Dương ngước mắt nhìn cô, lười biếng mỉm cười:
Vừa nãy người dân cử bà ấy làm đại diện đến nói chuyện với anh. Anh cũng chỉ nể mặt bà ấy, mời bà ấy vào uống
trà.
Trì Nguyệt đi tới thì thấy anh đang chơi game.
Cô ngồi xuống:
Anh không mềm lòng chứ?
Không phải nói linh tinh. Anh rất vui.
Kiều Đông Dương gửi một cái mặt cười rất to cho cô.
Anh không thừa nhận chứ?
Đã nói là phải tàn nhẫn, công chính nghiêm minh mà?
Kiều Đông Dương xoa mũi, cảm thấy lúc người phụ nữ này nghiêm túc còn tài giỏi hơn đàn ông nhiều.
Được rồi, không nói chuyện này nữa. Tối nay chúng ta ăn gì?
Không muốn ăn.
Trì Nguyệt nghĩ đến việc của Trị Nhạn, trong lòng lo lắng không yên.
Vu Phượng nói đến đây liên dừng lại, nụ cười hơi gượng gạo.
Bà nhìn thấy Trì Nguyệt, cũng nhìn thấy khuôn mặt tối sâm của cô, bà lúng túng xoa tay:
Sao con lại đến đây? Chị con đâu?
Bị điên rồi à?
Vụ Phượng đắc ý rời đi trước ánh mắt ghen tị của mọi người.
Cảm ơn!
Trì Nguyệt còn chưa đến Ủy ban đã nghe thấy giọng nói mẹ cô.
Em không nói gì, sao anh dám! Anh chỉ không phủ nhận thôi.
Không phủ nhận có khác gì đã thừa nhận chứ?
Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Anh đừng nhường nhịn bà ấy, mẹ em là người quen được đà lấn tới. Lần này anh mềm lòng, lần sau còn xảy ra chuyện gì nữa đây.
Không sao.
Kiều Đông Dương mỉm cười xấu xa:
Mẹ em rất đáng yêu. Anh thích nhìn bà ấy khoe khoang.
Trì Nguyệt tưởng anh đang nói kháy, nhưng vẻ mặt Kiều Đông Dương rất thoải mái, cô nhìn kỹ cũng không thấy vẻ trêu đùa nào.
Trì Nguyệt thản nhiên nhìn bà, lại không thể làm mất mặt bà ngay trước mặt bao người.
Mẹ, mẹ về nhà đi, chị đang tìm mẹ.
Ôi! Trì Nguyệt cảm thấy đau đầu.
Có phải mẹ em lại nói linh tinh gì không?
Lúc đi đến trước mặt Trì Nguyệt bà lại hơi xấu hổ, khẽ nói:
Mẹ chưa nói gì hết, chỉ là mấy cô gái chưa có đối tượng trong thôn đều để ý đến Tiểu Kiều. Nên mẹ phải ra tay trước, làm bọn họ mất hy vọng...
Mẹ!
Trì Nguyệt thở dài, cô không mắng được, không nói được, chỉ sợ bà rơi nước mắt.
Trì Nguyệt ngơ ngác hai giây, lúc này mới vô thức nhở lại.
Vừa nãy mẹ nói trưởng thôn gọi mọi người đi họp, cô chỉ lo việc Trì Nhạn, quên mất phải dặn mẹ...
Kiều Đông Dương quay sang quan sát cô, nhẹ nhàng véo má cô:
Là ai trêu Trì Nữ Vương nhà anh rồi? Nói đi! Anh đi gọt hắn!
Hừ!
Trì Nguyệt lườm anh:
Anh đi gọt khoai tây đi, tối nay xào ăn.
Vì vậy lúc này cô không tỏ ra hòa nhã với bất kỳ ai, không muốn cho bọn họ hy vọng.
Nguyệt Nguyệt!
Trì Nguyệt chợt hiểu anh đang nghiêm túc,
Một đứa bé không được lớn lên cùng mẹ, đương nhiên chưa từng có bà mẹ nào tự hào về anh, khoe khoang về anh - điều này giống rất nhiều bậc cha mẹ khoe khoang con mình giỏi ca hát, khiêu vũ, đánh đàn dương cầm, khi người mẹ cảm thấy tự hào về con mình thì đứa con cũng sẽ kiêu ngạo.
Mấy người lớn trong thôn gọi cô.
Cháu nói chuyện với ông chủ Kiều đi! Phải nói thật nhiều lời tử tế vào đấy, biết chưa?
Trì Nguyệt không quan tâm, cũng không ngoảnh lại nhìn bọn họ, vén cửa lều lên đi vào trong.
Vu Phượng, cậu ấy đã nói thế sao?
Thằng bé không nói vậy, nhưng... Yên tâm đi, cứ để tôi lo việc này!
Kiều Đông Dương cười khẽ:
Em còn chưa phê chuẩn, anh đâu dám!
Em sợ anh không chịu được áp lực dư luận.
Trì Nguyệt nhẹ nhàng nhìn sang anh:
Mẹ em có làm điều gì khiến anh khó xử không?
Cô có thể làm sao đây?
Mẹ về nhanh đi, an ủi Trì Nhạn một chút.
Đương nhiên.
Vậy đám người bên ngoài thì sao?
Kiều Đông Dương từ chối người khác mà chỉ gặp mỗi bà, điều này khiến bà nở mày nở mặt biết bao,
Hơn nữa, trước đó bà chỉ khoác lác trước mặt người thân, không phải bây giờ đã được chứng minh rồi à? Cuộc đời bà chưa từng nở mày nở mặt như vậy, bà vui sướng đến mức như đang bay lên.
Một đám người kéo nhau đến Ủy ban xin lỗi, cầu 6xin, rất ồn ào...
Không phải em dặn anh đừng quan tâm sao? Mặc kệ bọn họ nói cái gì cũng không được quan tâm.
... Nghịch ngợm.
Đám người bên ngoài còn chưa giải tán, người dân mấy thôn xung quanh cũng lần lượt chạy tới, chen chúc trong Ủy ban như khu chợ phiên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.