Chương 232: Dẫn cô trì bay


Chỉ có điều, Kiều Đông Dương vẫn không mềm lòng nên anh ta cũng không làm gì được.

Mặc kệ ai đến cầu xin được gặp mặt, Kiề8u Đông Dương đều lấy một lý do phải
nghỉ ngơi chăm sóc vết thương
, không chịu thỏa hiệp.

Màn đêm dần buông, người dân c3hờ trong Ủy ban suốt một buổi chiều cũng lần lượt về nhà, nhưng vẫn có một vài người cố chấp ngồi chờ, chân thành bày tỏ lời xin 9lỗi và muốn bù đắp sai lầm với ông chủ Kiều.
Trì Nguyệt bật cười, nói:
Mấy người kia vẫn còn ở lại à?


Không thì sao. Chu Thanh, Lâm Phản, Hứa Văn Vũ vẫn ở lại. Bọn họ rất ngang ngược trong đội, không ai dám trêu vào.

Đây là chuyện không thể làm gì được, ở đâu cũng có loại người thế này, chuyện thể này.
Hai cô gái cười nghiêng ngả.
Hai người đàn ông bên cạnh ngơ ngác không hiểu ra sao.
Cách biểu đạt tình cảm của đám con gái đầu lộ liễu vậy sao?
Kiều Đông Dương không quan tâm, vỗ tay cô:
Nào, chúng ta làm một ván.


Anh đang nói chơi game.


Em biết. Nếu không thì sao?

Tình cảnh lại mất khống chế, cuộc sống của người dân Nguyệt Lượng Ổ không hề dễ dàng.
Bọn họ khổ từ nhỏ đến lớn, nỗi vất vả bao năm đè nặng trong lòng, mãi mới chờ được một đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, bây giờ lại sắp biến mất, ai chịu nổi chứ? Bọn họ đau khổ chờ cả một ngày không có kết quả nên cảm xúc đã mất khống chế...
Tiếng khóc vang lên khắp nơi khiến người ta không chịu nổi.
Trịnh Tây Nguyên xua tay, vẻ mặt nghiêm túc:
Tôi rất nghiêm túc mà. Mấy hôm trước tôi đã xem đoạn Tiktok của cô rất nhiều lần, cô thật sự có tiềm năng lên hotsearch, chỉ trong hai ngày đã rất nổi tiếng, đây không phải việc mà một người bình thường có thể làm được. Không giấu gì cô, việc cô bị loại là một tổn thất cực lớn với tổ chương trình.

Nhắc đến việc này lại thấy xấu hổ.
Trịnh Tây Nguyên củi đầu uống ngụm nước, né tránh ánh mắt muốn ăn thịt người của Kiều Đông Dương, nói thêm:
Lúc cô ở đó, chương trình nhận được rất nhiều sự chú ý. Cô vừa đi, độ hot cũng giảm...

Vương Tuyết Nha tháo khăn quàng cổ, tháo kính, chạy tới ôm chầm lấy cô:
Mình nhớ cậu muốn chết, bạn yêu, moazz!

Trì Nguyệt cười vui vẻ.

Thơm quá, mềm quá! Đã lâu rồi không được ôm Tiểu Ô Nha nhà mình...

Mấy thứ này đều là đồ ăn, còn mang đến rất đúng lúc. Bốn người đặt một cái bàn ở trong lều vải, mở đống đồ ăn do Trịnh Tây Nguyên mang đến ra, ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.
Sau mấy lời hỏi thăm lẫn nhau, Trịnh Tây Nguyên và Kiều Đông Dương ngồi nói chuyện riêng, nói về việc
Người Đi Dưới Trời Sao
. Trì Nguyệt kéo Vương Tuyết Nha ngồi sang một bên khác, nói chuyện riêng của hai người.
Đã lâu không gặp, Vương Tuyết Nha rất hưng phấn, mới nói mấy câu lại muốn ôm Trì Nguyệt.

Nếu anh ta còn làm phiền mình nữa, anh Trịnh sẽ đuổi việc anh ta.

Đây là một cách đơn giản và thẳng thắn, cũng có tác dụng với Phạm Duy.
Trì Nguyệt không nghi ngờ tác phong của Trịnh Tây Nguyên, chỉ để ý các mối quan hệ nam nữ xung quanh anh ta, bởi vì anh ta là khách hàng lớn của cửa hàng trực tuyến nên cô luôn có thành kiến với anh ta, sợ Vương Tuyết Nha lại đi nhầm đường, bị anh ta lừa.

Xin lỗi...
Vương Tuyết Nha lập tức nói.

Mình không còn quan tâm nữa. Bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy quá ngây thơ, cứ như thua còn ăn vạ vậy.
Trì Nguyệt suy nghĩ rồi hỏi:
Phạm Duy không làm phiền cậu nữa chứ?

Vương Tuyết Nha nhìn sang chỗ khác.
Bọn họ còn chưa kịp chơi game lại có khách đến thôn.
Bên ngoài liên tục vang lên tiếng xì xào bàn tán.
CMN! Đang làm gì thế này, cầu nguyện sao?


Phắn đi!
Vương Tuyết Nha mỉm cười xấu hổ, nhìn sang chỗ khác:
Mình phải ăn thêm mấy cái chân gà, quay về kia sẽ không còn gì để ăn nữa.

Trong lúc nói chuyện, Trì Nguyệt mới biết Vương Tuyết Nha muốn gặp cô nên đã năn nỉ Trịnh Tây Nguyên đưa đến đây. Vì vậy anh ta lấy lý do đi thăm Kiều Đông Dương. Trì Nguyệt sợ lần này Vương Tuyết Nha đi đến đây, lúc về sẽ bị người trong đội nói xấu nên đã dạy cô ấy cách đối đáp.
Trịnh Tây Nguyên đột nhiên mỉm cười gọi cô.
Đây mới là chuyện mà cô đang để ý. Dù sao việc lần trước cũng ảnh hưởng đến Vương Tuyết Nha.
Chỉ cần thi đấu công bằng là được, không cần để ý đến cái khác.

So với lần trước thì Vương Tuyết Nha thoải mái hơn nhiều, làn da hơi đen, dường như cũng kiên cường hơn:
Bọn họ có những mối quan hệ riêng, bọn họ không muốn hòa nhập với mình, mình cũng không muốn hòa nhập với bọn họ. Ngày thường mình luôn đi với Thang Bình. Cậu ấy kiệm lời, cũng ít buôn chuyện.


Hàn Điểm Điểm đầu?
Trì Nguyệt thuận miệng hỏi.
Thế là cô không nhịn được nói nhiều hơn.

Anh Trịnh là người đàn ông luôn quan tâm đến các cô gái, cũng rất dịu dàng, có anh ấy ở đó chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Ý đang nói anh ta là một người đàn ông ấm áp, ấm áp đến mức sưởi ấm cho cả đám con gái. Vương Tuyết Nha hiểu, mỉm cười quay lưng về phía Trịnh Tây Nguyên, nháy mắt với Trì Nguyệt:
Cậu đừng nghĩ lung tung.


Đã lâu rồi không được hỗn Nguyệt Quang Quang nhà mình...


Ha ha ha!


Ha ha ha!


Sao cậu lại dính người thế này?
Cô mỉm cười lườm Vương Tuyết Nha.

Mình nhớ cậu quả. Hơn nữa, mình có cảm giác mình bị người ta cướp mất bạn gái.
Vương Tuyết Nha nháy mắt với cô rồi liếc nhìn Kiều Đông Dương với dáng vẻ mờ ám, áp sát vào bên tại cô nói nhỏ:
Hai người hẹn hò rồi à?

Trì Nguyệt nhướn mày, không phủ nhận:
Vừa tròn 60 điểm, đạt tiêu chuẩn.


Không thì thôi.
Trịnh Tây Nguyên cười toe toét, xoa mũi ngồi xuống:
Nghe nói anh suýt bị người ta làm thịt nên em đến thăm anh. Đây, mấy thứ này đều là quà an ủi do tổ chương trình chuẩn bị cho anh... Cất
di.

Trì Nguyệt quay sang nhìn.

Bà chủ Nguyệt, hôm nay tôi đến đây là muốn nói chuyện với cô.


Nói chuyện với tôi?
Trì Nguyệt hơi ngạc nhiên:
Chuyện gì?

Trịnh Tây Nguyên liếc nhìn Kiều Đông Dương, hình như hơi do dự
Cô có muốn cân nhắc việc ký hợp đồng với công ty giải trí Hào Quang không?

Hôn hít, ôm ấp?
Trịnh Tây Nguyên nhìn về phía Kiều Đông Dương, giang hai tay ra:
... Không phải chúng ta cũng cần ôm một cái sao?

Kiều Đông Dương:
Cút!

Trì Nguyệt nhìn Kiều Đông Dương:
Còn chịu được không?

Kiều Đông Dương khẽ cười:
Loại người chuyện ác nào cũng dám làm như anh, sao lại không chịu được?

Trì Nguyệt mỉm cười không nói gì.
Trì Nguyệt an ủi cô:
Cậu cử huấn luyện cho tốt, bọn họ không động đến cậu, cậu cũng đừng động đến bọn họ.


Ừm.
Vương Tuyết Nha gật đầu, ánh mắt hơi đau khổ:
Nếu cậu còn ở đó thì tốt rồi.

Trì Nguyệt khẽ giật mình, chỉ mỉm cười.
Trì Nguyệt chú ý đến phương hướng mà cô đang nhìn, là chỗ của Trịnh Tây Nguyên.

Không.
Vương Tuyết Nha khẽ nói:
Hôm đó anh Trịnh đã gọi anh ta lên nói chuyện.


Nói chuyện gì?

Chuyện trên đời luôn thế này, rõ ràng người sai là bọn họ chứ không phải anh. Nhưng những tiếng khóc và hình ảnh này, cộng thêm phán đoán từ độ mạnh yếu khiến cản cần công lý cũng sẽ nghiêng lệch. Đôi khi người yêu luôn có lý, chắc chắn những tiếng khóc nức nở kia sẽ tạo thành áp lực dư luận...

Dù thế nào cũng phải chịu đựng ba ngày.

Trì Nguyệt thở dài, cảm thấy thương anh.

Mình nghĩ cái gì?


... Mình và anh ấy không có chuyện gì hết.
Vương Tuyết Nha nói rất nhỏ:
Tuy trong tổ có rất nhiều người tung tin đồn về mối quan hệ của mình và anh ấy, nhưng bọn mình thật sự... không có chuyện gì hết, trong sáng đến mức không thể trong sáng hơn nữa.


Nghe giọng điệu này, hình như cậu đang thấy tiếc nuối à?


Hừ Đồ già mồm, rõ ràng cậu cũng thích người ta!
Vương Tuyết Nha trợn mắt, đưa tay nhón một cái chân gà ngâm, chậm rãi gặm cắn, vẻ mặt thỏa mãn:
Gần đây mình mệt muốn chết, đã lâu lắm rồi không thoải mái thế này.

Trì Nguyệt nghiêm nghị:
Cậu vẫn chịu được chứ?

Không chịu được cũng phải chịu.
Vương Tuyết Nha mím môi cười, vẻ mặt ngây thơ.

Bọn họ không làm khó cậu chứ?
Trì Nguyệt hỏi.
Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương nhìn nhau, bật cười:
Chậc, lại có thêm người chơi game rồi.

Cô tưởng chỉ có Trịnh Tây Nguyên đến đây, không ngờ lúc cửa lều được vén lên lại thấy cả Vương Tuyết Nha.
Đôi mắt Trì Nguyệt sáng ngời:
Tiểu Ô Nha, sao cậu lại đến đây?

Nhân viên trong tổ dự án tốt bụng đi phát nước khoáng cho người dân, cũng kh6uyên bọn họ về nhà.
Sau đó... có một vài người bật khóc.
Đêm tối dễ khiến cảm xúc con người mất khống chế, lúc đầ5u là một vài người phụ nữ, sau đó ngay cả mấy người đàn ông đã trưởng thành cũng nghẹn ngào.

???

Có ý gì? Muốn cô debut sao?
Trì Nguyệt cau mày, cười nói:
Anh Trịnh, anh còn chưa uống rượu mà, sao lại high thế?


Bị loại rồi.
Ánh mắt Vương Tuyết Nha tối lại:
Thi đấu quá tàn khốc. Bây giờ cả đội chỉ còn lại 36 người.

Trì Nguyệt vỗ vai cô:
Cố lên!


Ôi, người nên loại không bị loại, người không nên loại lại bị loại.

Trì Nguyệt mỉm cười:
Đây chỉ là chuyện tình cờ thôi.



Không không không, tôi không nhìn nhầm đầu.
Trịnh Tây Nguyên lăn lộn trong giới này nhiều năm, cũng biết nhìn người:
Có một vài người rất dễ nổi tiếng, mấy thứ như tổ chất cá nhân và hình tượng, không phải cứ tạo dựng rồi lăng xê là được.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.