Chương 233: Tổ trọng án số một đến
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1783 chữ
- 2022-02-04 04:06:50
Tôi đã từng nói cái giới này không phù hợp với tôi.
Nhưng.
Trịnh Tây Nguyên suy nghĩ, ném ra một một cành ô liu vô cùng hấp8 dẫn:
Nhưng cái giới này có thể giúp cô thu hoạch được lợi ích rất lớn trong khoảng thời gian ngắn. Không có cái thứ hai...
3Trì Nguyệt bật cười, lắc đầu nói:
Nói cứ như tôi nổi tiếng lắm vậy.
Ngày hôm nay, Kiều Đông Dương bắt đầu để nhân viên tổ dự án thu dọn lều vải theo yêu cầu của Trì Nguyệt.
Hành động này hoàn toàn kích thích người dân.
Những người còn đang chờ đợi cho rằng Kiều Đông Dương sẽ thỏa hiệp đều luống cuống.
Còn chưa bắt được, vẫn chưa phá án nên không dám kết luận điều gì, nhưng Bành Dũng là kẻ bị tình nghi số một hiện nay. Pháp y tìm được dấu vân tay dính máu của hắn trên người Phùng Đại Quân.
Kiều Đông Dương hơi dừng lại, đôi mắt u ám lạnh lùng nhìn Trì Nguyệt.
Cảnh sát Trương nói, người của tổ trọng án số một sẽ đến đây. Có khả năng phải chuyển giao vụ án này.
Tổ trọng án?
Trì Nguyệt hơi bất ngờ:
Nghiêm trọng đến thế sao?
Trông anh không giống đang vui...
Trì Nguyệt nắm chặt tay anh, ánh mắt kiên định.
Có lẽ việc này không nghiêm trọng như chúng ta đã nghĩ, có lẽ không liên quan đến nhà họ Kiều.
Tất nhiên rồi!
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng Vương Tuyết Nha đã phải đi.
Hai cô gái nắm chặt tay nhau không nỡ rời xa, nhưng lúc Vương Tuyết Nha ngồi lên xe Trịnh Tây Nguyên, cô quay sang vẫy tay với Trì Nguyệt, khuôn mặt tươi cười của cô lại thoáng dịu dàng.
Chưa nói đến việc cảnh sát Cát Khâu chậm chạp không phá án, chỉ xét theo tình hình hiện tại, đám người này nhiều lần phạm tội, không chỉ không thu tay mà càng ngày càng phạm tội nghiêm trọng.
Trong sự kiện ở trấn Vạn Lý, bọn chúng ra tay với Kiều Đông Dương khiến tính chất vụ án lại thăng cấp. Dự án Nguyệt Lượng Ổ là một dự án quy mô lớn có lợi cho người dân, có lợi cho tương lai, nếu không giải quyết được việc này, từ trên xuống dưới đều rất khó xử.
Kiều Đông Dương mỉm cười:
Có lẽ đây là kết quả từ cuộc họp tối qua.
Kiều Đông Dương nhìn tình cảnh này, hơi dở khóc dở cười:
Chúng ta đúng là một cặp trời sinh, đều máu lạnh vô tình.
Đến nhà em ăn cơm đi.
Trì Nguyệt thờ ơ nhún vai, thậm chí còn không muốn nói đến chuyện này:
Mẹ em đi mua đồ ăn rồi. Đúng rồi, gọi cả trợ lý Hầu nữa, phải cảm ơn hôm qua anh ấy đến chăm sóc Trì Nhạn...
Kiều Đông Dương gật đầu.
Chắc chắn có thể. Không phải cô rất cần tiền sao? Tôi đ9ảm bảo sẽ kiếm được nhiều hơn công việc bán hàng qua mạng...
Cô ấy không cần tiền.
Kiều Đông Dương đột nhiên nói xen vào:
Nói chuy6ện tiền nong quá dung tục. Cậu phải nói chuyện lý tưởng với cô ấy.
Mọi người đều nhìn về phía cô.
Trì Nguyệt không nh5ịn được trợn mắt lên.
Kiều Đông Dương hằng giọng, một lúc lâu sau mới trả lời.
Từ vụ án của Viên Lan Hinh, La Thiền, em, lại đến việc Cung Gia Văn đâm người bị thương, cái chết của Phùng Đại Quân, Bình Dũng lẩn trốn... Một loạt vụ án liên quan đến nhau, đây không chỉ là việc trộm cây nữa. Bọn trộm cây này liên quan đến quá nhiều việc.
Trì Nguyệt suy nghĩ rồi gật đầu.
Trì Nguyệt nói:
Nhắc đến cũng thấy lạ, hôm qua em dỗ dành một lúc lâu, Trì Nhạn cũng không chịu mở cửa, vậy mà trợ lý Hầu lại có thể dỗ dành chị ấy. Nói đi cũng phải nói lại, lão Hầu quả tài giỏi, em rất muốn biết anh ta đã dùng cách gì.
Kiều Đông Dương nhìn cô, khỏe môi nhếch lên:
Cậu ta đi theo anh mấy năm, đã luyện được bản lĩnh dỗ dành người khác siêu thần thánh, chỉ cần cậu ta muốn, Bồ Tát cũng bị cậu ta dỗ dành đến mức bay lên trời...
Bồ Tát vốn biết bay mà.
Bọn họ không phải người xấu, nhưng nhất định phải dùng cách tồi tệ nhất mới có thể có được kết quả tốt nhất.
Lúc Trì Nguyệt gặp Kiều Đông Dương thì thấy anh rất bình tĩnh, trạng thái còn tốt hơn tưởng tượng, chơi hết một ván game giết đối phương không còn một mảnh giáp. Sau đó anh Kiều mỉm cười, đôi mắt chan chứa tình cảm, vừa thấy cô đã nở nụ cười vô cùng quyến rũ, sau đó xoa đầu cô như xoa một chú chó con.
Đến sớm thế, có phải nhớ anh không?
Trì Nguyệt nhìn vẻ mặt anh, nụ cười chợt tắt.
Anh không vui sao?
Vui chử.
Trì Nguyệt nhìn chiếc xe dần đi xa, cô quay về Ủy ban thì thấy hôm nay còn có nhiều người dân tụ tập hơn hôm qua. Người cả ba thôn dẫn theo người nhà, tất cả đều tập trung ở đây.
Cung Gia Vũ cũng đến, mặt anh ta đầy râu ria xồm xoàm, dẫn theo người chị dâu bị bệnh, gặp ai cũng nói xin lỗi, lúc nhìn thấy nhân viên tổ dự án chỉ muốn quỳ xuống cầu xin người ta.
Lẽ ra đây là thời khắc vả mặt vô cùng thoải mái, nhưng trong lòng Trì Nguyệt thấy rất khó chịu.
Kiều Đông Dương lười biếng cười, đôi mắt hơi híp lại, nhìn cô:
Em không cần làm việc không thích làm. Em muốn cái gì, anh sẽ cho em hết.
Trì Nguyệt:
...
Trịnh Tây Nguyên:
...
Cung Gia Vũ nhận hết mọi lỗi lầm, bị người dân mắng chửi như chó. Anh ta là một tên đàn ông to xác mà lại khóc lóc liên tục và tự tát vào mặt mình. Cô vợ bệnh tật của Cung Gia Văn cũng khóc đến suýt ngất, nói sẽ lấy cái chết để tạ lỗi..
Nhân viên trong tổ dự án cũng không chịu được nữa, bọn họ bắt đầu cầu xin Kiều Đông Dương.
Ngoại trừ Trì Nguyệt, gần như mỗi người đều thấy xúc động.
Trong tưởng tượng của cô, việc bước đi trên cồn cát dưới ánh trăng, bàn chân giẫm lên hạt cát nhỏ mềm mại, từng cơn gió mát nhẹ nhàng thổi qua mái tóc dài vô cùng lãng mạn và dịu dàng...
Trì Nguyệt nói:
Điều cậu đang nói là thiên đường. Còn đây là địa ngục.
Lúc bọn họ về nhà, người trong Ủy ban đã giải tán hết, gió đêm rít gào, thổi mái tóc Vương Tuyết Nha rối tung như cái ổ gà, quần áo bay lên phần phật, nếu là người gầy có lẽ còn bị thổi bay...
Trì Nguyệt căng thẳng:
Họ nói gì?
Họ đã xác nhận thân phận người đàn ông mất tích trong khách sạn. Hắn cùng nhóm với Phùng Đại Quân, tên là Bành Dũng, tên này là bạn tù với Phùng Đại Quân, từng ngồi tù chung mấy năm.
Hắn giết Phùng Đại Quân sao?
Trì Nguyệt hỏi.
Đêm qua, từ thôn trấn đến huyện thành, tất cả các ban ngành liên quan đều họp. Bọn họ sẽ không tỏ ra yếu đuổi cầu xin Kiều Đông Dương như người dân, bọn họ phải phá án, phải cho các xí nghiệp một môi trường đầu tư yên ổn, phải nhanh chóng giải quyết việc này để xoa dịu Kiều Đông Dương.
Thế thì đây đúng là một điều bất ngờ.
Trì Nguyệt cười nói:
Tổ trọng án đến đây, đưa hết đám người này ra trước công lý, sau này Cát Khâu sẽ yên ổn...
Kiều Đông Dương im lặng mỉm cười.
Trong lòng Trì Nguyệt nặng nề.
Cô gái ngốc nghếch này, cô ấy thích Trịnh Tây Nguyên rồi sao?
Trì Nguyệt không hiểu rõ Trịnh Tây Nguyên. Cô cho rằng anh ta sẽ không có tình cảm thật lòng với Vương Tuyết Nha. Hoặc phải nói rằng các mối quan hệ của anh ta không có thứ gọi là tình cảm...
Được lắm, ông chủ Kiều đã nói vậy, anh ta còn nói gì được nữa?
Cuối cùng Vương Tuyết Nha đã thực hiện được ước mơ về quê của Trì Nguyệt.
Tất cả mọi thứ đều xa lạ và mới mẻ với cô.
Đúng vậy, mỗi vụ án đều liên quan đến bọn trộm cây.
Thế nhưng thủ lĩnh của bọn trộm cây đó là ai?
Bọn chúng đang ở đâu, đến khi nào mới có thể hốt gọn?
Lãng mạn, dịu dàng cái quái gì?
Đừng ảo tưởng nữa. Cậu đeo kính chắn gió vào, cẩn thận dưới chân, đi theo mình.
Trì Nguyệt nắm tay Vương Tuyết Nha, sải bước đi về phía trước.
Kiều Đông Dương cau mày:
Anh lại hy vọng có liên quan.
Có một số việc, sớm muộn gì cũng phải kết thúc.
Người dân ba thôn lại chờ trong Ủy ban cả một ngày.
..
Đồ đáng ghét này.
Trì Nguyệt hỏi anh:
Tối hôm qua không có chuyện gì chứ?
Ngoại trừ việc nhớ em ra, mọi việc đều rất ổn.
Kiều Đông Dương mỉm cười đặt máy tính bảng sang một bên, vươn vai:
Sáng nay bên đội hình sự có gọi cho anh.
Vương Tuyết Nha thở dài:
Tiếc quá, cái tên Nguyệt Lượng Ổ đẹp như vậy mà lại không hề dịu dàng lãng mạn.
Sẽ thay đổi thôi.
Trì Nguyệt nhìn bầu trời đêm:
Sẽ có một ngày dịu dàng lãng mạn.
Chắc chắn là vậy, anh Kiều đã ra tay, không chuyện gì không làm được.
Vương Tuyết Nha còn lạc quan hơn, tuy Nguyệt Lượng Ổ không đẹp nhưng cô vẫn rất vui vẻ:
Nguyệt Quang Quang, tối nay mình muốn ngủ cùng cậu.
Đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, trưa nay mẹ vợ sẽ nấu món ngon gì cho anh?
Anh phắn đi! Không được gọi là mẹ vợ.
Thế thì anh gọi là mẹ vợ đại nhân nhé?
Trì Nguyệt đánh anh.
Hai người vui vẻ đi ra lều vải, rời khỏi Ủy ban trong ánh mắt nhìn chằm chằm của một đám người đang buồn bã sầu thảm.
Kiều Đông Dương nói không hề sai, hai người rất giống một cặp đôi xấu xa
máu lạnh vô tình
, không quan tâm đến sự đau khổ của người khác. Trì Nguyệt về đến nhà, lại bị Vu Phượng dạy dỗ một trận.
Niếp Niếp, có phải con bị ngốc không? Con làm vậy sẽ bị người ta mắng chửi, con biết người ta nói con thế nào không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.