Chương 234: Có cần phát cho anh một cô vợ không?



Anh nghiêm túc à?



Có khi nào anh không nghiêm túc?


Anh ấy nói chị là người xinh nhất.

Ha!?
Trì Nguyệt thở dài, yên lặng ngồi bên cạnh Kiều Đông Dương.
Đương nhiên cô không thể vỗ mông ngựa một cách trơ trẽn như trợ lý Hầu, đành phải im lặng.
Cô ấy không ngừng nói chuyện với Trì Nguyệt, chỉ sợ cô phản đối:
Hầu Tử là một người tốt đúng không?


Ừ, anh ấy là người tốt. Chúc mừng chị, chị có thêm một người bạn nữa rồi.

Trì Nhạn rất bài xích những người khác, nhất là những người xa lạ, cô có thể chủ động tiếp xúc với người khác đã tốt lắm rồi chứ đừng nói đến chuyện khiến cô tin tưởng và ỷ lại thế này.
Trì Nguyệt cảm thấy những người làm được việc này đều là thần tiên.

Lão Hầu, anh dựa vào chiều này để lên chức à?


Sao có thể? Đây chỉ là cách đơn giản nhất, tôi còn có 108 cách giúp cô dỗ dành anh ấy, cô có muốn nghe không?

Trì Nguyệt nhìn cô:
Chị nói đi!

Trì Nhạn mấp máy môi:
Anh ấy nói anh ấy thích chị, muốn làm bạn với chị, bạn rất thân rất thân ấy.


... Có phải trả học phí không?


Đương nhiên là có.


Cần!


Tỉnh đi, trời sáng rồi!

Vì mấy vị lãnh đạo Cát Khâu không muốn Kiều Đông Dương rút vốn, bọn họ cũng tốn rất nhiều công sức, vô cùng chân thành. Ngoại trừ việc đưa ra ý kiến về cách xử lý mọi việc, bọn họ còn hứa hẹn sẽ đưa ra một loạt chính sách hỗ trợ cho dự án Nguyệt Lượng ổ trong quá trình phát triển sau này.
Sau đó còn dẫn theo mấy người đến, có ba nam một nữ lạ mặt.

Để tôi giới thiệu với mọi người, vị này là Quyền Thiếu Đằng đội trưởng đội trọng án số một, vị này là Đinh Nhất Phàm phó đội trưởng, vị này là Mai Tâm - bác sĩ Mai, bác sĩ pháp y của tổ trọng án số một. Vị này là cảnh sát Ngụy, cảnh sát Trương...

Hôm qua Trì Nguyệt đã nghe Kiều Đông Dương nói tổ trọng án sẽ phải người đến nhận vụ án này, hôm nay nghe giới thiệu như vậy cũng không quan tâm lắm. Nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn vị đội trưởng tên Quyền Thiếu Đằng kia, cô vẫn hơi ngơ ngác.

Vậy thì thôi, tôi tự dỗ theo cách của mình.

Hai người đi ở tít đằng sau thậm thụt nói thầm, không khác gì đổ thêm dầu vào lửa chọc Kiều Đông Dương giận.
Trợ lý Hầu căng thẳng:
Cô đi dỗ đi.

Có thể do cuộc nói chuyện truyền thụ kinh nghiệm vừa rồi.

Chân của hai người bị ông Thổ Địa bắt mất rồi hả? Đi nhanh lên!


Được được được, tới ngay đây.
Trợ lý Hầu ném cho Trì Nguyệt một ánh mắt
tự hiểu đi
rồi vội vàng bước theo, vừa lau trán vừa than thở như thật:
Người chân dài đúng là khác biệt, đi một bước bằng hai bước của tôi. Ha ha! Anh Kiều, anh đi chậm thôi, chúng tôi không theo kịp.

Vu Phượng vô cùng thỏa mãn nhìn anh, sau khi ăn xong lại ngồi nói mấy chuyện thường ngày, nói đến chuyện phá dỡ. Kiều Đông Dương chỉ ậm ừ cho qua chứ không dám ở lại quá lâu, anh lấy lý do còn bận việc, dẫn trợ lý Hầu chuồn đi. Sau khi bọn họ rời đi, Trì Nguyệt hỏi Trì Nhạn.

Hôm qua trợ lý Hầu đã nói gì với chị?


Bạn của chị tên là Hầu Tử, anh ấy còn đặt biệt danh cho chị.

Hả? Còn đặt cả biệt danh à? Trì Nguyệt ngạc nhiên:
Là gì?

Trì Nguyệt:
...

Giỏi lắm! Đây là lần đầu tiên cô thấy một kẻ vỗ mông ngựa trơ trẽn như vậy, nhưng mọi người đều thích nghe lời khen ngợi, chỉ cần trau chuốt hành động vỗ mông ngựa một chút thì đánh rắm cũng ra cầu vồng
.
Ngày hôm sau đến Ủy ban, Trì Nguyệt đi tìm trợ lý Hầu để bày tỏ sự khâm phục của mình, sau đó nghiêm túc hỏi ý kiến:
Lão Hầu, tôi muốn làm bạn với anh Ngụy, làm phiền anh sắp xếp, hoặc là dạy tôi mấy chiều.

Anh Ngụy là một nam thần tượng đang nổi tiếng, vô số fan em gái chết mê chết mệt anh ta.
Trợ lý Hầu nhìn Trị Nhạn, thờ ơ cười:
Tôi có thể dỗ dành được anh Kiều thì còn ai mà không dỗ được chứ? Cô không biết anh Kiều khó dỗ đến mức nào đâu.

Được rồi! Trì Nguyệt lại cảm thấy anh ta nói rất có lý.

Mẹ tôi nấu cơm rất ngon, lát nữa anh phải ăn nhiều vào, đừng giận.

Cô n9hìn trợ lý Hầu, dáng vẻ vừa thân thiết vừa tin tưởng. Trợ lý Hầu che mặt:
Cảm ơn cô.

Trì Nhạn luôn là tâm bệnh của Trì Nguyệt. Không cần biết trợ lý Hầu đã dùng cách gì để Trì Nhạn vui, điều này vẫn khiến Trì Nguyệt cảm thấy rất biết ơn anh ta.

Tôi sẽ đề nghị anh Kiều, sau này thêm một cái đùi gà cho anh.

Trì Nguyệt bật cười:
Còn gì nữa không?


Anh ấy nói chị là tiên nữ.

Trì Nguyệt nhìn anh ta:
Tôi không giỏi việc này.


Dỗ người khác rất đơn giản, nhất là dỗ đàn ông.
Trợ lý Hầu nháy mắt với cô:
Đàn ông đều rất sĩ diện, cô không cần học gì nhiều, tôi sẽ dạy cho cô một chiều đơn giản hiệu quả nhất. Bây giờ cô đi tới kéo tay anh ấy, cứ nói, hôm nay anh Kiều đẹp trai quá đi mất, ngay cả bóng lưng cũng khác với đám ẻo lả lẳng lơ kia...

Trì Nhạn mỉm cười:
Không cần cảm ơn!

Trì 6Nguyệt nhìn hai người nói chuyện với nhau, không nhịn được than thở.

Ha ha!
Trì Nguyệt cười gượng.
Mấy trò trẻ con thế này mà lại có thể dỗ dành Trì Nhạn,

Có cần chuẩn bị tài liệu gì không?


Không cần.

Bọn họ đi từ lúc sáng sớm, tận giữa trưa mới đến nơi.
Trì Nguyệt yên lặng liếc nhìn khách sạn Cát Khâu, không nhịn được cảm thấy có duyên với nơi này.

Yến Tử.


Anh ấy là Hầu Tử, chị là Yến Tử, bọn chị là bạn thân.


Vì sao cô lại thích anh Ngụy? Anh ta không đẹp trai bằng anh Kiều nhà chúng tôi, cần gì phải vậy chứ?


Tôi thích tất cả trai đẹp không được à?

Kiều Đông Dương lạnh lùng bước đi ở phía trước.
Trì Nguyệt và trợ lý Hầu liếc nhìn nhau, đi theo đằng sau.

Anh Kiều lại nỡ ra tay với một tài năng trẻ như tôi.

Trì Nhạn đang chơi với Thiên Miêu, nghe bọn họ nó3i chuyện với nhau, cô nửa hiểu nửa không quay sang nhìn.
Hả? Trì Nguyệt ngơ ngác.

Rất thân rất thân là cái quái gì?


Thì là rất thân rất thân ấy. Là loại bạn này, không phải loại bạn kia.

Trì Nhạn giải thích rất khó hiểu nhưng Trì Nguyệt vẫn hiểu được.
Đúng là anh ta đã nắm giữ được sự tinh túy của việc vỗ mông ngựa, người khác cần gì, anh ta có thể làm được điều đó.
Trì Nhạn cần một người bạn, cần được làm bạn, anh ta liền cho cô một lời hứa hẹn. Tình cảm luôn là cách chữa trị tốt nhất.
Trì Nguyệt sợ hãi.
Lúc trợ lý Hầu nghe được tin tức này lại như sấm 8sét đánh giữa trời quang.
Nếu Trì Nguyệt biết câu nói này sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho cô, chắc chắn cô không nên đùa như vậy.
Thế nhưng lúc cô đang vui vẻ nói những lời này, Kiều Đông Dương lại nghe thấy hết, người nào đó tự nhận mình có sức quyến rũ hàng đầu vũ trụ sao chịu nổi?

... Chỉ vậy thôi à?

Trì Nhạn đột nhiên xấu hổ cúi đầu.
Đây giọng điệu ra lệnh chứ không phải hỏi ý kiến.
Trì Nguyệt cũng biết cô đang là một trợ lý.

T

Trì Nguyệt không cãi lại được.
Chiếc xe rời khỏi Nguyệt Lượng , để lại một đám người dân còn đang
cầu xin
.
Trên đường đến Cát Khấu, bọn họ cũng không nói được mấy câu.
Những năm qua Trì Nhận đã phải nhận quá nhiều hành động không thân thiện và căm ghét, đột nhiên có một người nói những lời ngọt ngào, lúc thì khen ngợi lúc thì nói thích, dỗ dành cổ đến mức quên luôn mình họ gì, đương nhiên cô sẽ không đề phòng, chỉ trông mong được làm bạn với người ta.
Nghĩ đến đây, Trì Nguyệt rất khâm phục trợ lý Hầu.
Thật ra Trì Nguyệt nói vậy để trêu trợ lý Hầu.
Thế nhưng trợ lý Hầu lại tưởng thật:
Cô đừng hại tôi, anh Kiều giết tôi mất.


Nguyệt Nguyệt, chị có bạn thân rồi.

Hình như Trì Nhạn rất để tâm chuyện này.

Chẳng trách.

Trì Nguyệt bật cười, lắc đầu.
Cô và Kiều Đông Dương liếc nhìn nhau, kéo trợ lý Hầu đi sang một bên.5

Hầu Tử, anh làm thế nào vậy?

() Nguyên văn #2 IEE: đây là ngôn ngữ mạng có nghĩa là fans luôn muốn thổi phồng thần tượng của mình, toàn thân là kho báu, tất cả đều là ưu điểm, ý trên mặt chữ là việc thần tượng đánh rắm cũng có thể xuất khẩu thành thơ mặt không đổi sắc biến nó thành cầu vồng.
Kiều Đông Dương lườm anh ta, không mắng thêm một câu nào nữa, yên lặng ngồi lên xe.
Trợ lý Hầu nói nhỏ:
Ông chủ đang giận.

y, cô cũng nhận ra rồi!
Trong lòng mỗi người đều có một
con chó nhan sắc
.
Khi thấy một người đàn ông đẹp trai sẽ không tránh được việc nhìn lâu hơn chút.
Cao tay! Đúng là cao tay!
Dùng cách đơn giản nhất để đối phó với một người đơn giản.
Anh rời khỏi văn phòng, lạnh lùng nhìn Trì Nguyệt, anh không hỏi điều gì mà chỉ nói với cô:
Đi cùng anh đến Cát Khẩu.


Vâng. Anh Kiều.

Cô yên lặng đi theo Kiều Đông Dương vào trong, lúc này cô mới biết anh đến đây vì có công việc.
Hôm nay có người mời khách.
Vu Phượng dùng cả trái tim nấu một bữa cơm, nhưng đối với Kiều Đông Dương thì đây vẫn chỉ là một bữa cơm rau dưa.
Vu Phượng vô cùng nhiệt tình, không ngừng gắp đồ ăn cho Kiều Đông Dương, ân cần hỏi han trợ lý Hầu, Trì Nguyệt ngồi nhìn cũng thấy xấu hổ... Cũng may Kiều Đông Dương rất sợ làm mất lòng mẹ vợ tương lai, ăn hết số đồ ăn được gắp cho, còn ăn sạch những món ăn
yêu thích
.

Trợ lý Hầu là Hầu Tử à?
Trì Nhạn ngây thơ hỏi.

Đúng vậy.


Đùi gà thì thôi đi.
Trợ lý Hầu nhìn cô, nở nụ cười đen tối:
Nếu trong cửa hàng của cô có sản phẩm gì tốt, có thể giới thiệu cho tôi dùng thử không? Cái loại miễn phí ấy.

Trì Nguyệt:
... Có cần tôi phát một cô vợ cho anh không?


Không phải quá buồn nôn sao?


Buồn nôn hay không không quan trọng, quan trọng là cô có nói không.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.