Chương 235: Tình địch công khai, nhìn thêm mấy lần


Mọi người cười to, đều nghĩ anh ta đang nói đùa.

Trì Nguyệt lại không nghĩ như vậy...

Anh ta đang nghiêm túc, ánh 8mắt người này kiêu ngạo không kém gì Kiều Đông Dương, luôn nghĩ ông đây là số một thế giới.
Kiều Đông Dương híp mắt lại, nhìn khuôn mặt trắng nõn mịn màng trước mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô:
Không cho anh hôn hả?


Không phải.
Trì Nguyệt không nhịn được bật cười:
Có phải anh uống nhầm thuốc không? Hôn cái gì mà hôn, cũng không nhìn xem đây là đâu.


Anh mặc kệ!
Anh ôm eo cô, giữ chặt cô ở trước người mình, vừa bá đạo vừa ngang ngược:
Anh cứ muốn hôn đấy, ai thích nhìn thì nhìn, anh không ngại.


Có phải anh đang ghen không?

Kiều Đông Dương hừ lạnh:
Anh ghen cái gì?


Bởi vì Quyền Thiếu Đằng?

Mọi người hơi ngơ ngác, sau đó vội khen ngợi.

Anh Kiều thật may mắn, cô Trì rất xinh đẹp!

Kiều Đông Dương khẽ
Ừ, mỉm cười đầy cưng chiều:
Đôi khi lại quá nghịch ngợm.

Trì Nguyệt cũng không muốn cãi cọ với anh vì một trò đùa, cô lề mề trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới đi đến bồn rửa tay, cúi đầu vừa rửa tay vừa suy nghĩ xem nên nói chuyện với anh thế nào.
Cô chậm rãi rửa tay, cho đến khi cô tắt vòi nước vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng.
Cô ngẩng đầu lên, sợ hết hồn.
Sắc mặt anh sắp đen sì như mực tàu.

Không có món em thích ăn sao?
Anh đột nhiên hỏi.
Trì Nguyệt còn đang suy nghĩ đến công việc của mình, nghe vậy liền đáp:
Mấy món này rất ngon, em rất thích.

Cô coi như không thấy ánh mắt của những người khác, chỉ cúi đầu ăn.

Không thích ăn cái này à?
Kiều Đông Dương lại hỏi. Anh chỉ tập trung vào cô, điều này khiến khuôn mặt Trì Nguyệt nóng bỏng, rất mất tự nhiên.
Trên bàn cơm có nhiều người như vậy, lãnh đạo của Cát Khâu vẫn còn ở đây, cô không muốn quá nổi bật, thu hút sự chú ý của người khác...
Thế nhưng một núi không thể c3ó hai hổ, đương nhiên cũng không thể có hai con hổ trên một bàn cơm.
Bữa cơm hôm nay là do mấy vị lãnh đạo Cát Khâu sắp x9ếp để giảng hòa với Kiều Đông Dương.
Kiều Đông Dương là nhân vật chính, nhưng Quyền Thiếu Đằng lại không giống một vai ph6ụ.
Ánh mắt anh tối tăm:
Em không đùa.


...
Không phải đùa thì là gì?

Em chỉ thích trai đẹp.


Nếu thích sao lại không thấy em gắp?
Kiều Đông Dương không quan tâm người khác thấy thế nào, anh gắp đồ ăn cho cô.
Nếu nói đến việc thích hành động một mình một kiểu, anh là người có thể phát huy đến trình độ cao nhất.
Thấy Trì Nguyệt hơi mất tập trung, anh không thèm để ý xung quanh, bình tĩnh dặn dò cô:
Em ăn nhiều vào, xem em gầy thể nào kìa.


Hả?


Tôi được điều đến từ Hồng Thứ, còn là loại dựa vào quan hệ. Hơn nữa, tôi không biết phá án.


Vậy đội trưởng Quyền làm việc gì trong tổ trọng án?


Anh đang hỏi em đấy.


Đương nhiên... là em thích.

Trì Nguyệt thở dài, nhìn người đàn ông cao lớn này lại cúi đầu ở trước mặt mình, cứ như một đứa bé đang cầu xin sự yêu thương từ người lớn, vừa buồn cười vừa tức giận:
Kiều Đông Dương, anh đang giận vì câu nói kia của em sao? Em chỉ đùa thôi, chẳng lẽ anh không hiểu à?

Trì Nguyệt cảm thấy trong phòng quá ngột ngạt, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Kiều Đông Dương là người rất thông minh, nhưng anh khác với người đàn ông khác.
Anh nhạy cảm, sắc sảo, kiêu ngạo, tự cao tự đại, không dễ hòa đồng.

Em thích tất cả, anh không cần quan tâm đến em.
Cô liếc nhìn Kiều Đông Dương, ám chỉ hôm nay anh đến đây vì có việc quan trọng.
Kiều Đông Dương lại lờ đi:
Anh cũng mặc kệ em thì ai quản được em nữa?


..
Trì Nguyệt đau đầu.
Khuôn mặt anh ta quá đẹp trai, đẹp trai đến thái quá.
Ngay cả cảnh sát Trương cũng nhìn anh ta thêm mấy lần, k5hông nhịn được đồng ý với câu nói của anh ta:
Nói thật chứ, tôi làm ở đội cảnh sát nhiều năm như vậy, chưa từng thấy cảnh sát hình sự nào đẹp trai như đội trưởng Quyền, ha ha. Nếu đi ra ngoài phá án, e rằng sẽ rất nguy hiểm.


Ha ha ha!
Quyền Thiếu Đằng cười:
Tôi rất thích người trung thực như đội trưởng Trường. Nhưng tôi không phải là cảnh sát hình sự.


Ồ, nhớ tên người ta vậy à?


... Em nhớ tên tất cả mọi người.


Thật sao? Anh hỏi em, người trung niên mập mạp ngồi bên cạnh cảnh sát Trương tên là gì?

Kiều Đông Dương không nhúc nhích, cười như không cười hỏi cô:
Vừa nãy anh nói em là bạn gái anh, có phải em không vui không?


... Không.


Vậy sao em lại trốn vào nhà vệ sinh không ra?

Giọng điệu của anh hơi kỳ quái, hình như đang giận.
Thế nhưng ở đây còn có nhiều người như vậy, cô không tiện hỏi anh.

Cảm ơn anh.


Anh làm gì thế?

Không biết Kiều Đông Dương đi vào đây từ lúc nào.
Anh khoanh tay dựa lưng vào bức tường sau lưng cô, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lùng, không biết anh đang suy nghĩ điều gì.
Trì Nguyệt không trả lời được.

Anh nói không sai chứ?

Kiều Đông Dương híp mắt, không biết đang tức hay đang cười, hung dữ như một chú sói con bị sói mẹ vứt bỏ, ánh mắt sắc bén, căng thẳng, rõ ràng trông rất vô tội nhưng lại khiến người ta không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của anh, phải cẩn thận đề phòng anh.
Người này là bộ đội đặc chủng sao?
Hôm nay Trì Nguyệt đến đây với thân phận trợ lý, không thể nói xen vào. Vì vậy trong bữa tiệc này, cô như một người ngoài cuộc, có thể thoải mái nghĩ đến chuyện của mình, sẽ không ai chú ý đến cô.
Ngoại trừ Kiều Đông Dương, anh thấy cô hơi mất tập trung, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Quyền Thiếu Đằng.

Đâu có.
Trì Nguyệt nói thật:
Em chỉ cảm thấy quá đột ngột, hơn nữa còn mâu thuẫn với lời giới thiệu lúc đầu của anh, không hiểu vì sao anh lại vậy.

Kiều Đông Dương không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, đột nhiên củi đầu hôn lên môi cô...

Này!
Trì Nguyệt xoay mặt sang chỗ khác, đẩy anh ra:
Đừng như vậy!

Cô gượng cười, sau đó cằm củi dùng bữa.
Cô không phát hiện cô càng nói cảm ơn, sắc mặt Kiều Đông Dương càng tệ.

Anh Kiều rất biết quan tâm đến người khác.
Cảnh sát Trương nói đùa một câu để xoa dịu bầu không khí.
Trì Nguyệt cảm thấy mình không chết nghẹn đúng là mạng lớn.
Cô nghiêng mặt sang lườm anh cảnh cáo, Kiều Đông Dương lại mỉm cười, khuôn mặt dưới ánh đèn hơi âm u lạnh lùng, dường như tâm trạng vô cùng tồi tệ nhưng vẫn đang kìm nén không để lộ ra ngoài... Cảm giác giống hệt lần đầu tiên gặp anh vào mấy tháng trước,

Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.

Anh hơi nhếch khóe môi:
Không phải em đã nói với anh rồi à? Anh nắm tiền bạc, nắm tài nguyên trong tay, anh mới là người lớn nhất. Cần gì quan tâm đến bọn họ?

Đúng là như vậy, nhưng Trì Nguyệt biết anh không giận vì chuyện này.
Cô kéo tay anh:
Đừng giận, em đi ra ngoài với anh.

Trì Nguyệt cong môi.

Không nghĩ gì hết, chỉ hơi chán thôi, đi thôi, đi tiếp khách.


Anh cũng không phải loại người ba cùng.
() Ý chỉ mấy người cùng ăn, cùng uống, cùng ngủ.
Trì Nguyệt đi về phía anh:
Đây là phòng vệ sinh nữ mà.


Không có ai vào đây cả.

Kiều Đông Dương mỉm cười vuốt sợi tóc bên tai cô, anh không quan tâm đây là chỗ nào, đưa tay ra ôm vai cô, nhìn cô nói:
Anh thấy em đi mãi không về, định đến đây giải cứu em. Thế mà lại nhìn thấy một cô gái đang đứng đực ra thế này. Trì Nguyệt, em đang nghĩ gì thế?

Trong giọng nói anh đầy vẻ trách móc, còn chưa nói hết câu đã tự nổi giận, ôm chặt lấy cô, cắn lên cổ cô, hành động này không nhẹ không nặng nhưng đầy vẻ trách móc:
Em là đồ vô lương tâm, dám đứng núi này trông núi nọ, cẩn thận anh chặt chân em...

Trì Nguyệt sờ cổ, hít thở thật sâu:
Anh thần kinh à, em đứng núi này trông núi nọ lúc nào...

Nói đến đây, cô hơi ngơ ngác dường như đã nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên mỉm cười.
Trì Nguyệt giãy giụa đẩy anh ra, nhưng cơ thể anh cứng rắn như một bức tường, dù cô dùng sức thể nào cũng không thể khiến anh nhúc nhích. Anh ôm lấy khuôn mặt cô, hôn lên đôi môi mềm mại đầy đặn, sau khi nếm được vị ngon ngọt, cuối cùng đôi mắt lạnh lẽo cũng khôi phục sức sống, ấm áp hơn nhiều.

Trì Nguyệt, em không thích anh chạm vào em sao?

Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Anh Kiều, anh phải trân trọng 60 điểm của anh.

Quyền Thiếu Đằng nhẹ nhàng giơ ngón tay lên gõ vào mặt bàn, mỉm cười:
Bắt người! Tôi am hiểu việc bắt người. Nghe nói chỗ các anh có mấy tên trộm cây hung hăng ngang ngược nên tôi mới đến đây.

Nghe đến Hồng Thử, mọi người đều giơ ngón tay cái. Trì Nguyệt cũng nhìn anh ta thêm mấy lần.
Sau khi cô biết Lôi Cảnh và Tạ Kỳ thì mới nghe đến cái tên đội đặc nhiệm Hồng Thứ này.

... Cảm ơn!
Trì Nguyệt đột nhiên thấy da đầu tê dại.
Lúc vừa ngồi vào bàn, anh đã giới thiệu cô là trợ lý Trì.
Bây giờ lại hành động thế này có hợp tình hợp lý không?
Đêm hôm đó ngồi ăn đồ nướng trong khách sạn, cô đã nghe bọn họ kể sơ qua.
Trước kia Trì Nguyệt chưa từng tiếp xúc với nhóm người này, cô cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng có thiện cảm.
Thế nhưng trông Quyền Thiểu rằng không giống loại đàn ông rất lợi hại như Lôi Cảnh và Tạ Kỳ, vì anh ta quá đẹp trai.
Không ngờ Kiều Đông Dương lại mỉm cười đặt đũa xuống:
Để mọi người chê cười rồi, bạn gái tôi hơi kén ăn, nếu không có người giám sát thi cô ấy không chịu ăn gì hết.

Bạn gái?
Trì Nguyệt suýt nữa bị nghẹn.
Trì Nguyệt thở dài:
Việc này không phải do em. Trên bàn có nhiều người như vậy, em không thể nhớ hết từng nhân vật phụ.


Kiều Đông Dương mỉm cười, giọng điệu càng nghiêm túc hơn:
Nói vậy, họ Quyền kia là nhân vật chính hả?



Hả? Nhân vật chính trong câu chuyện nào?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.