Chương 236: Chắc là bị bệnh
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2512 chữ
- 2022-02-04 04:07:11
Vì sao anh không nhìn những người phụ nữ khác?
Kiều Đông Dương cười lạnh hỏi.
Trì Nguyệt nháy mắt:
Có lẽ là anh cảm thấy không ai8 đẹp hơn em?
Chậc! Em hả hê quá nhỉ?
Thế nhưng vì sao Quyền Thiếu Đằng lại hỏi điều này?
Anh lạnh lùng không nói một câu nào.
Quyền Thiếu Đằng lại đi tới, đưa tay về phía anh:
Anh Kiều, chào anh. Giới thiệu với anh, tôi là Quyền Thiếu Đằng, anh cũng có thể gọi tôi là lão Quyền, đương nhiên cách xưng hô này sẽ thân thiết hơn.
Anh nói xong liền kéo Trì Nguyệt rời đi, không thèm nể mặt.
Quyền Thiếu Đằng ngơ ngác, không nhịn được bật cười.
Cái tên này ngang ngược thật!
Nói cách khác, tất cả hành động và sự cố gắng của những người này đều là vô ích.
Mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, mỉm cười tiến bọn họ đến cửa khách sạn.
Ngồi lên xe, Trì Nguyệt phát hiện Thiên Cẩu không lái xe về phía Nguyệt Lượng ổ.
Kiều Đông Dương nhìn mái tóc dài như thác nước của người phụ nữ trong gương với ánh mắt dịu dàng:
Anh chỉ thích gội cho em thôi.
Anh Kiều có sở thích rất kỳ lạ, ngoại trừ gội đầu, anh còn thích làm gì nữa?
Tắm cho em nữa.
Không đứng đắn!
Kiều Đông Dương im lặng một lúc.
Theo ý em, điều này không đứng đắn sao?
Anh hỏi quá nghiêm túc, không hề đùa cợt.
Trước khi quay về, Kiều Đông Dương còn mua đầy đủ những thứ cần mua.
Dù sao nơi này cũng là huyện thành nên thuận tiện hơn trấn Vạn Lý nhiều, khách sạn Cát Khâu cũng thoải mái hơn khách sạn trên trấn.
Kiều Đông Dương tắm rửa xong đi ra, thấy Trì Nguyệt đang ngồi yên trong phòng, anh nhìn cô, vừa lau tóc vừa hỏi:
Cần anh giúp không?
Đây là lần đầu tiên Kiều Đông Dương gội đầu giúp người khác, động tác không thành thạo, lúc đầu còn giật tóc cô mấy lần, sau khi Trì Nguyệt liên tục phản kháng và hướng dẫn, cuối cùng anh đã nắm được bí quyết, động tác dân quen thuộc và nhẹ nhàng hơn.
Thoải mái không?
Anh hỏi.
Ừm.
Trì Nguyệt mỉm cười:
Em không hiểu vì sao anh lại có sở thích này?
Nói chuyện?
Cô ấy nghe được sao?
Khuôn mặt Trì Nguyệt nóng bừng, nhìn theo bóng lưng cô ấy, trong lòng cảm thấy phản ứng của cô gái này hơi kỳ quái.
Kiều Đông Dương mỉm cười:
Hai chúng ta không phải là người phàm sao?
Đương nhiên rồi. Chúng ta đừng đi theo con đường bình thường được không?
Em muốn kiểu tình yêu Platonic à?
Trì Nguyệt vừa định kêu đau, anh đã nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.
Nụ hôn này nhiệt tình, kích động như một lò năng lượng đột nhiên nổ tung, trong nụ hôn mang theo sự vội vã trong suốt hai mươi mấy năm qua, mạnh mẽ lại dữ dội quấn lấy cô, áp sát cô, cơ thể rắn rỏi căng cứng đè nặng lên người cô..
Trì Nguyệt
ưm ưm
mấy tiếng, trợn to mắt nhìn anh, tất cả những lời muốn nói đều bị nụ hôn này chặn lại.
Quyền Thiếu Đằng cà lơ phất phơ liếc nhìn bọn họ, ánh mắt hào hứng như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Tôi tưởng khóa cửa bị hỏng, còn đang định phá cửa.
Mai Tâm đứng yên như một bức tượng điêu khắc, khuôn mặt vô cảm, thậm chí lúc thấy bọn họ đi ra còn không lộ ra chút cảm xúc kỳ lạ nào, chỉ hỏi:
Hai người còn dùng phòng vệ sinh nữa không?
Bữa cơm này kéo dài hơn một tiếng.
Trong bữa cơm, bọn họ liên tục mời rượu nhưng Kiều Đông Dương không uống.
Anh biết rõ mục đích của đối phương nên sau khi ăn xong cũng tỏ rõ thái độ.
Kiều Đông Dương thờ ơ nói:
Tôi không quan tâm đến những lý lẽ lớn lao của các anh, cảm xúc vui sướng đau buồn của người khác cũng không liên quan đến tôi. Tôi bắt đầu dự án này vì cô ấy. Đây là giấc mơ của cô ấy, tôi sẵn lòng thực hiện cho cô ấy, chỉ đơn giản vậy thôi.
Cả đám người đều nhìn anh, trong phòng vô cùng yên tĩnh, không có một tiếng động nào.
Kiều Đông Dương đứng lên, cầm áo khoác của Trì Nguyệt lên mặc vào cho cô.
Dòng máu xông thẳng lên đầu, từng lỗ chân lông nở to như muốn kêu la.
Thế nhưng, cô không thể.
Kiều Đông Dương dùng quá nhiều sức, anh đã quên mất bản thân, khẽ gọi tên cô, gạt tóc cô ra, kéo quần áo trên người cô, anh thả trôi toàn bộ cảm xúc luôn bị đè nén..
Trì Nguyệt cúi đầu nhìn mái tóc bồng bềnh trong nước, chậm rãi nói:
Đương nhiên là không đúng đắn rồi.
Kiều Đông Dương khựng lại.
Anh không đợi Trì Nguyệt kịp phản ứng đã túm cổ tay cô kéo cô đứng lên, kéo cô vào trong lòng rồi mỉm cười trêu cô.
Đồ thần kinh!
Trì Nguyệt dở khóc dở cười.
Cô không từ chối, thảo tóc ra, cúi đầu xuống để anh làm.
Trì Nguyệt!
Kiều Đông Dương ôm chặt eo cô.
Này!
Trì Nguyệt căng thẳng trợn to mắt, đang định bảo anh đừng làm loạn thì lại bị Kiều Đông Dương đẩy lên tường.
Kiều Đông Dương đang đứng ngược sáng, khuôn mặt đẹp trai góc cạnh, từng đường nét như dùng dao để điêu khắc ra.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi hôn lên môi cô.
Trì Nguyệt ngửa đầu ra sau, phần eo bị ép vào cạnh bồn rửa mặt hơi khó chịu, mái tóc dài rơi vào bồn rửa mặt, sợi tóc bồng bềnh trên mặt nước.
Kiều Đông Dương miễn cưỡng bắt tay anh ta:
Nếu đã thân thiết rồi, vậy làm phiền đội trưởng Quyền quan tâm vụ án Cát Khâu nhiều hơn.
Tôi quan tâm cũng vô dụng, tôi không biết phá án.
Quyền Thiếu Đằng không hề thấy xấu hổ vì mình là cảnh sát hình sự lại không biết phả ản, thản nhiên cười nói:
Tôi đã nói, tôi ở trong đội hành động, tôi chỉ đến để bắt người.
Thế thì anh làm quen với tôi để làm gì?
Trì Nguyệt gần như ngạt thở.
Vào lúc này, ký ức của cô như quay ngược lại lúc trước, lỗ tai ong ong khi nghe tiếng thở hổn hển của Kiều Đông Dương, sau khi đầu óc cô trống rỗng một lúc thì xuất hiện một hình ảnh vô cùng kinh khủng. Người phụ nữ đau khổ giãy giụa, người đàn ông gào thét, cơ thể trắng như tuyết lăn lộn trên cát vàng...
Bầu trời sụp đổ, đất đai chấn động, mọi thứ đều phai màu.
Bọn họ tưởng không ai biết những chuyện xảy ra trong phòng vệ sinh.
Thế nhưng khi bọn họ rời khỏi phòng vệ sinh lại thấy hai người đang đứng ngoài cửa.
Một người là Quyền Thiếu Đằng, một người là Mai Tâm.
Em không thể chấp nhận anh sao?
Là tất cả đàn ông.
Vì sao lại vậy?
Kiều Đông Dương ngứa răng, hận không thể bóp chết cô:
Nói vậy, em cảm thấy Quyền T3hiếu Đằng kia đẹp trai hơn anh?
Không thể nói vậy được.
Trì Nguyệt nhướn mày nhìn anh:
Hai người đều đẹp trai.
Sắc mặt Kiều Đô9ng Dương tối sầm.
Trông anh ta xấu tính hơn anh, không đáng tin bằng anh.
Trì Nguyệt vừa quan sát vẻ mặt anh vừa trêu anh:
Tuy n6hiên anh ta thể hiện sự xấu tính ra ngoài, còn anh lại giấu sự xấu tính vào trong. Chậc chậc, tất cả suy nghĩ xấu xa của anh đều giấu ở tro5ng bụng đây này...
Bốp! Một tiếng động rất nhẹ nhàng.
Cái tát này đánh thắng vào mặt Kiều Đông Dương.
Kiều Đông Dương khẽ giật mình, sợ hãi nhìn cô, anh không cảm thấy đau mà chỉ thấy không thể tin được.
Ha!
Trì Nguyệt quay sang khiến giọt nước chảy xuống làm ướt khuôn mặt trắng nõn nà, ngay cả đôi mắt cũng hơi ướt, trông mềm mại và xinh đẹp. Kiều Đông Dương giật mình nhìn cô, ánh mắt dàn nóng lên, anh chỉnh lại đầu cô, thả tóc cô vào trong làn nước.
Nhắm mắt lại nào, chờ gội đầu xong anh sẽ tắm cho em.
Cuối cùng, sẽ là lên giường sao?
Trì Nguyệt nghiêng đầu đi, không nhìn vào mặt anh.
Anh đang nói đến quy trình thông thường à?
Phản ứng của pháp y thật sự khác người bình thường.
Người kỳ quái hơn là Quyền Thiếu Đằng, không biết anh ta đã nghe được bao nhiêu, chỉ đứng đó mỉm cười.
Anh Kiều, tôi có một điều muốn hỏi anh.
Kiều Đông Dương, anh điên rồi à?
Ai bảo em trêu anh.
Anh mỉm cười nói rồi cắn vành tai cô.
Lợi hại thật, nhưng làm em sợ muốn chết.
Kiều Đông Dương bị cô trêu, vỗ nhẹ lên trán cô.
Không cho em biết tay, em lại tưởng anh Kiều nhà em là người dễ tính.
Khuôn mặt Trì Nguyệt nóng bừng như một tên trộm bị bắt tận tay, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Xin lỗi, chúng tôi không dùng nữa.
Mai Tâm:
Vậy thì được, hai người trò chuyện lâu quá, làm tôi nhịn chết rồi.
Cô ấy nói xong liền đẩy cửa đi vào.
Vậy thì anh sẽ không đúng đắn cho em xem.
Trì Nguyệt trợn to mắt.
Ngay sau đó, cô bị anh đè lên bồn rửa mặt.
Ừm.
Nhưng đôi khi anh cảm thấy không giống.
Trì Nguyệt mím môi không trả lời.
Kiều Đông Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dưới mái tóc đen ở trong gương, chậm rãi đỡ cô khom lưng, nhẹ nhàng gội đầu cho cô, không để cô nhìn anh nữa.
Một lúc lâu sau, anh chậm rãi nói:
Khi tình cảm nam nữ đến một mức độ nhất định thì sẽ cần tiến thêm một bước nữa. Nếu không thể thì chúng ta cần nhìn nhận lại mối quan hệ này.
Từ muốn gặp nhau, muốn nắm tay, muốn ôm, muốn hôn...
Đi thôi.
Anh đã tỏ rõ thái độ, cũng nói rất rõ ràng.
Vì đây là giấc mơ của Trì Nguyệt nên anh chưa bao giờ từ bỏ Cát Khâu và Nguyệt Lượng 6.
Anh quay người nhìn Quyền Thiếu Đằng:
Đúng, sao thế?
Quyền Thiếu Đằng nhìn dáng vẻ anh đề phòng kéo Trì Nguyệt ra sau lưng, suýt nữa bật cười:
Lúc trước tôi từng tiếp xúc với một vụ án, thấy một người máy biết tự báo cảnh sát. Nó tên Kura, là sản phẩm của công ty các anh sao?
Ánh mắt Kiều Đông Dương trở nên tối tăm, anh có biết đến vụ án đó, vụ án này xảy ra trong buổi triển lãm công nghệ vào năm ngoài.
Kiều Đông Dương:
Phòng vệ sinh nam không có ai, tôi không dùng.
Chậc! Quyền Thiếu Đằng sờ mũi, mỉm cười:
Anh rất thú vị.
Kiều Đông Dương lười biếng nhìn anh ta, lạnh lùng kéo Trì Nguyệt đi ngang qua anh ta, căn bản không buồn để ý đến.
() Platonic Love là tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có sự kết nối về tinh thần, hoàn toàn không có quan hệ tình dục hay đụng chạm xác thịt.
Trì Nguyệt hơi do dự.
Không phải. Chỉ là em... Cứ nghĩ đến việc này là không thể chấp nhận được, cũng không thể thuyết phục bản thân.
Chưa nó.
Được rồi, anh nói chưa no thì đi ăn tiếp.
Thế là Trì Nguyệt và trợ lý Hầu cùng anh đi ăn một bữa đồ Nhật, sau đó ngồi xe về khách sạn Cát Khâu thuê phòng tắm rửa.
À! Nếu muốn đặt làm riêng người máy thì phải làm gì?
Kiều Đông Dương thấy trong mắt anh ta đầy vẻ hứng thú, chỉ không biết đây là với Trì Nguyệt hay với người máy, vì vậy thái độ của anh cũng không tốt lắm.
Vậy phải hẹn trước với công ty. Tôi không quan tâm chuyện này.
Nụ hôn của anh rất hung dữ, vừa sâu còn rất nóng bỏng, nụ hôn này như thủy triều tràn ngập tâm trí cô, ăn sạch son môi của cô, anh hôn đến lúc cô không thở nổi nữa mới buông cô ra, cười lạnh nâng cằm cô lên, hung dữ hỏi.
Cô gái nhỏ, em biết sự lợi hại của anh chưa? Còn dám nhìn đàn ông lung tung không?
Trì Nguyệt há miệng thở hổn hển, nhìn anh kéo cổ áo ra để lộ làn da quyến rũ, ánh mắt nóng bỏng, vừa bực mình vừa buồn cười.
Điều anh quan tâm là, hình như em không muốn.
Trì Nguyệt hít sâu:
Chúng ta nói chuyện này trong lúc gội đầu, có phải hơi xấu hổ không?
Kiều Đông Dương khẽ cười:
Trì Nguyệt, chúng ta đang hẹn hò sao?
Khuôn mặt Trì Nguyệt dần trắng bệch, hơi thở như bị người ta cướp mất, không thể suy nghĩ được nữa.
Không muốn...
Cô yếu ớt giơ tay lên theo phản xạ.
Trì Nguyệt khẽ ho:
Kiều Đông Dương, có phải anh rất muốn làm.
Kiều Đông Dương híp mắt lại nhìn bản thân trong gương, lại nhìn mái tóc ướt sũng rối tung của cô:
Đúng. Nhưng anh không quan tâm đến điều này.
Vậy anh quan tâm điều gì?
Trì Nguyệt hơi luống cuống.
Anh chưa từng gội đầu cho ai cả.
..
Vậy thì sao? Anh muốn làm thử với cô sao?
Kiều Đông Dương vứt khăn tắm đi, kéo cô đến trước bồn rửa mặt:
Trì Nữ Vương, xin hãy để anh phục vụ em.
Chúng ta đi đâu thế?
Mãi mới vào thành phố một lần, chúng ta đi ăn chút gì đó rồi tắm rửa.
Trì Nguyệt:
... Anh trai à, hình như anh vừa rời khỏi nhà hàng đấy.
Trì Nguyệt liếc nhìn anh:
Giúp gì?
Gội đầu giúp em.
Không cần.
Lúc Trì Nguyệt tát anh, cô đã bị anh hôn đến mức không còn chút sức lực nào.
Khuôn mặt Kiều Đông Dương vẫn nóng bỏng, đôi mắt nhìn Trì Nguyệt với vẻ phức tạp, không hề nhúc nhích.
Xin lỗi. Em... không cố ý.
Trì Nguyệt tỉnh táo lại nhìn tay mình, cổ họng nghẹn cứng nhưng không biết nên giải thích thể nào, giọng nói khẽ khàng đến mức gần như không nghe thấy được:
Anh hơi vội vàng. Em sợ...
Anh yên lặng nhìn cô.
Tôi sẽ tiếp tục dự án Cát Khâu.
Mấy người phụ trách việc này đều thoải mái hơn.
Kiều Đông Dương nói tiếp:
Thật ra, tôi chỉ có một mục đích duy nhất khi làm dự án này.
Mọi người mỉm cười lắng nghe.
Kiều Đông Dương khẽ cong môi, ánh mắt nhìn sang Trì Nguyệt:
Vì bạn gái tôi.
Đám người hơi lúng túng nhìn nhau,
Quyền Thiếu Đằng nhìn dáng vẻ ngông cuồng này, ánh mắt vô cùng vui vẻ.
Anh ta gọi Kiều Đông Dương:
Có phải công ty các anh sản xuất người máy không?
Kiều Đông Dương nghe đến người máy lại dừng bước.
Trì Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt ướt sũng nhìn thẳng vào khuôn mặt anh ở trong gương.
Rất lâu sau, cô mới nói:
Có lẽ là bệnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.