Chương 237: Không làm được
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1758 chữ
- 2022-02-04 04:07:09
Cô nuốt nước bọt, cố gắng giải thích.
Có lẽ chỉ căm ghét sự đụng chạm của đàn ông.
Anh khẽ cười, cổ họng căng thẳng những cá8nh tay đã từ từ buông ra.
Trì Nguyệt không nói gì, giọt nước lạnh lẽo trượt xuống khuôn mặt cô.
Cô vén tóc lên, khẽ nói:
Kiều Đông Dương, chúng ta vẫn còn trẻ, tương lai còn có rất nhiều điều không chắc chắn...
Kiều Đông Dương cười lạnh, anh cầm chiếc khăn khô chậm rãi lau tóc cho cô, lười biếng mỉm cười.
Trì Nguyệt cau mày nhìn thẳng vào mắt anh, trong lúc còn hoảng hốt đã bị anh bể lên, đôi môi anh vội vàng tìm kiếm, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô. Trái tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết, như một mạng sống
chìm trong nước đang chờ được cứu rỗi, ngoại trừ việc bám chặt lấy bả vai anh thì không làm được gì nữa.
Kiều Đông Dương... Đừng!
Kiều Đông Dương đột nhiên bể cô lên.
Trong bồn rửa mặt vang lên tiếng nước chảy rào rào.
Đầu óc Trì Nguyệt trống rỗng, không nghe được gì hết, cô ôm lấy vai anh, sắc mặt trắng bệch vì căng thẳng, nhưng lần này cô không giãy giụa, không phản kháng. Cho đến khi Kiều Đông Dương bế cô vào phòng ngủ, đặt cô nằm xuống giường, trong chớp mắt đặt lưng lên chân, cơ thể cô mới cứng đờ lại theo phản xạ.
Trì Nguyệt giật mình, yên lặng mím môi nhìn anh.
Trả lời đi.
Đôi mắt Kiều Đông Dương tối sầm lại.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Trì Nguyệt, em cần đàn ông.
Anh lặp lại.
Em nói em không cần.
Em cần!
Anh đang nhắc nhở nghề nghiệp của cô sao?
Đúng vậy, công việc bán hàng qua mạng kia đã giúp Trì Nguyệt góp nhặt được rất nhiều kiến thức và kinh nghiệm, nhưng nói một cách nghiêm túc, phần lớn đều không phải điều tốt.
Cô trưởng thành hơn những cô gái cùng tuổi, cũng hiểu rõ đàn ông hơn.
Rất nhiều chuyện không thử sẽ không biết kết quả, phải thử mới biết hai người có thích hợp không, mới biết cô có làm được hay không.
Đây là lời cô muốn nói, nhưng cô còn chưa kịp nói ra thì sắc mặt Kiều Đông Dương đã tối sầm lại.
Thử một lần thì sai sao?
Anh khẽ cười, ánh mắt lạnh lẽo, cơ thể cao lớn chậm rãi đến gần cô:
Trì Nguyệt, em là người phụ nữ không có trái tim.
Điều này đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Anh... có thể chứng minh...
Hơi thở hai người hòa vào nhau, anh vội vàng khám phá...
Thật sự không được, thật sự không làm được? Ha!
Anh khẽ cười như đang mỉa mai, rõ ràng không tin cô.
Sao một người kiêu ngạo như Kiều Đông Dương có thể chấp nhận được chứ?
Một người phụ nữ nói cho anh biết rằng cô không thể thân thiết với anh, cô không làm được.
Trì Nguyệt hít thở khó khăn.
Kiều Đông Dương!
Cô kháng cự, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.
Chứng minh một chuyện.
Trì Nguyệt cảm thấy lông tơ dựng đứng, trợn to mắt nhìn anh. Trong mũi tràn ngập hương thơm thoang thoảng không biết là của cô hay của anh, đầu óc cô hơi choáng váng.
Không thử một lần, ai biết có làm được hay không?
Kiều Đông Dương mỉm cười, khuôn mặt anh càng ngày càng gần, bàn tay ôm chặt eo cô như hai lưỡi kìm bằng sắt.
Em không ghét anh.
Không bị anh kiềm chế nữa, Trì Nguyệt khẽ thở phào.
Cô đứng thẳng ngườ3i, nghiêm túc nhìn thẳng vào anh, để từng lời nói có thể truyền tải rõ ràng cảm xúc với anh:
Em không ghét sự đụng chạm của anh. Thế nhưng, 9nếu muốn tiến đến việc kia, em... không làm được.
Vì sao lại vậy?
Trì Nguyệt quay đi5, né tránh ánh mắt nóng rực của anh.
Em không biết.
Trì Nguyệt khẽ giật mình.
Anh định làm gì?
Bàn tay anh men theo vành tại cô ra sau đầu.
Kiều Đông Dương...
Giọng nói của cô run rẩy, không còn bình tĩnh như trước.
Đừng sợ.
Anh thấy Trì Nguyệt vẫn không lên tiếng thì khẽ cười:
Trước kia thỉnh thoảng anh sẽ nghĩ, vì sao em lại không tin tưởng anh đến thế? Anh tưởng anh không cho em đủ cảm giác an toàn, đây chỉ là một suy nghĩ mơ hồ không chắc chắn. Nhưng hôm nay... Trì Nguyệt, em khiến anh cảm thấy có lẽ em chỉ muốn thử hẹn hò với anh một lần, chứ không phải là kiểu không phải anh thì không được...
Trì Nguyệt hít thở sâu.
Thử một lần thì sai sao?
Đầu óc hơi hỗn loạn, cô túm tóc thật mạnh.
Kiều Đông Dương, anh cho em thêm thời gian, để em điều chỉnh...
Em không điều chỉnh được. Em cần sức mạnh bên ngoài điều chỉnh giúp em.
Kiều Đông Dương nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang túm tóc của cô, tay còn lại nằm lấy một lọn tóc dài, nhẹ nhàng quấn quanh đầu ngón tay. Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó tùy ý để sợi tóc rơi xuống, bàn tay hơi ẩm chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô, đôi mắt đen láy sáng ngời.
Anh đừng làm vậy!
Kiều Đông Dương nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng, nói lại nguyên si lời cô vừa nói.
Thử một lần thì sai sao? Chúng ta chỉ thử một lần thôi.
Kiều Đông Dương xoay mặt cô sang, thở hổn hển hôn lên môi cô.
Một người đàn ông đang độ tuổi khỏe mạnh đối mặt với người phụ nữ mình yêu, sau khi phải kìm nén lâu như vậy, anh đã chịu đựng đến cực hạn.
Hai người lại đang ở trong khách sạn, là một nơi vô cùng thích hợp.
Trì Nguyệt mím môi nhìn anh, lặng yên không nói gì.
Cô không biết có thể nói gì... cũng không biết vì sao hôm nay Kiều Đông Dương cứ muốn nói chuyện rõ ràng với cô.
Vì sao em không cãi? Không còn gì để nói nữa đúng không?
Kiều Đông Dương cười lạnh ven sợi tóc trên má cô ra, giọng nói khàn đi:
Được, vậy chúng ta thử một lần đi.
Hôm nay Kiều Đông Dương đã bị kích thích, đôi mắt sắc bén hơn ngày thường, như lưỡi dao tùng xéo khiến cô đau đớn.
Em không nói được không?
Được. Vậy em nghe anh nói.
Kiều Đông Dương khẽ cười, chậm rãi vuốt ve sợi tóc bên tai cô, ngón tay dịu dàng như tẩm độc, dần thẩm thấu vào suy nghĩ của Trì Nguyệt, từng lời nói đi thẳng vào trong lòng:
Nếu em cảm thấy không đủ yên tâm, chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn.
Anh dính sát vào người cô, truyền độ ẩm và sự vội vã của mình cho cô.
Nếu không thử thì phải chứng minh thế nào? Hả?
Anh vùi mặt vào mái tóc dài ẩm ướt, giọng nói khẽ khàng đến mức gần như không thể nghe thấy:
Trì Nguyệt, những lời nói kia... khiến anh rất đau lòng.
Em biết, em không muốn tổn thương anh, em thật sự.
Em biết.
Kiều Đông Dương siết chặt bả vai cô, ép cô đối mặt với mình:
Em không chịu nói cho anh biết.
Sống lưng Trì Nguyệt cứng đờ, đôi môi khẽ nhếch, đôi mắt đen láy nhìn loạn khắp nơi...
Cô đang kháng cự, nhưng anh lại rất kiên trì.
Anh nới lỏng cổ áo, nắm lên trên người cô, ôm chặt vòng eo cô, khắc họa rõ từng đường cong mềm mại khác hẳn với mình... Trì Nguyệt cảm nhận được cơ thể người đàn ông này nhanh chóng thay đổi, đôi mắt nhắm nghiền.
Kiều Đông Dương khẽ giật mình, nhìn hàng lông mày đang nhíu chặt lại của cô, mãi không nhúc nhích.
Trì Nguyệt đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng vào anh.
Kiều Đông Dương!
Giọng nói hai người hơi gấp gáp cứ như đang cãi nhau, Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Rõ ràng vấn đề hiện tại là anh cần phụ nữ. Anh đang chỉ trích em...
Anh không thiếu phụ nữ. Anh chỉ thiếu trái tim em thôi.
Kiều Đông Dương nhìn cô chằm chằm:
Trái tim em có ở chỗ anh không?
Trì Nguyệt giật mình, đồng tử hơi co lại.
Không phải, Kiều Đông Dương, anh đang suy nghĩ gì thế?
Cô cảm thấy điều anh vừa nói vô cùng khó tin.
Anh nghiêm túc đấy.
Kiều Đông Dương liếm môi, khóe môi hơi cong lên, thể hiện rõ sự khinh thường và nổi loạn ẩn sâu trong xương cốt:
Anh sẽ không thay đổi. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ kết hôn, em là của anh.
Việc này không liên quan đến tuổi tác, chỉ xem em có muốn hay không thôi. Chúng ta đã là người trưởng thành rồi.
Nói đến đây, anh nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên, nhấn mạnh:
Bà chủ Nguyệt, không phải em còn hiểu rõ hơn anh sao?
Bà chủ Nguyệt?
Là sợ?
Ánh mắt Kiều Đông Dương hơi tối:
Hay là không muốn?
Là sợ.
Tr6ì Nguyệt lặp lại lời anh.
Kiều Đông Dương nhíu mày. Lần này anh nhìn cô rất lâu.
Sau lưng Trì Nguyệt là bồn rửa mặt, không còn chỗ để di chuyển, chỉ có thể cố hết sức cong eo lên, dưới chân lảo đảo suýt đứng không vững...
Kiều Đông Dương!
Cô khẽ gọi.
Nơi này không được, chúng ta chuyển sang chỗ khác đi.
Trong suy nghĩ của cô, đàn ông là những kẻ háo sắc có mới nới cũ, là một loại sinh vật bản năng. Đàn ông luôn làm những điều như vậy, thậm chí còn chẳng liên quan đến phẩm chất con người... Chỉ có điều phải xem cái giá phải trả có đủ để bọn họ làm ra những hành động như vậy hay không.
Kiều Đông Dương là một người đàn ông tốt, nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa thể khắc phục chướng ngại tâm lý.
Cô không làm được...
Em cần một người đàn ông giúp em hiểu rõ đàn ông.
... Em không cần.
Trì Nguyệt cúi đầu:
Trong lòng em hiểu rất rõ.
Em đang tự cho là đúng. Em chưa từng có người đàn ông nào, sao có thể hiểu đàn ông?
Trì Nguyệt:
...
Đây là một người đàn ông cố chấp đến ngông cuồng.
Kiều Đông Dương híp mắt lại:
Em không muốn à?
Ánh mắt anh sắc bén như lưỡi dao, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đừng làm vậy được không?
Không được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.