Chương 248: Gần đây em buông thả quá nhỉ?
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1452 chữ
- 2022-02-04 04:07:19
Mấy ngày nữa là sinh nhật Vương Tuyết Nha, bà Vương vốn định ở lại Cát Khâu ăn sinh nhật với con gái rồi mới đi, thế như8ng bà tiên lại bị cô tiên nhỏ đuổi về.
Con muốn tự liếm láp vết thương, có mẹ ở đây con không kiếm được.
Đây 3là lý do của Vương Tuyết Nha.
Từ sau khi Phạm Duy ngoại tình lại đến Trịnh Tây Nguyên phóng khoảng không chịu trói buộc, đây là một đả kích cực lớn với một tiên nữ thất bại trong mối tình đầu như Tiểu Ô Nha.
Nhất là Trịnh Tây Nguyên, anh ta có sức ảnh hưởng lớn hơn Phạm Duy nhiều.
Trì Nguyệt mới không đến hai ngày mà bọn họ đã thi công xong phần móng của khu văn phòng Ủy ban, đủ loại vật liệu gạch đá, xi măng cốt thép được xếp trên mặt đất, các công nhân đang bận rộn công việc. Trì Nguyệt thấy có rất nhiều người địa phương, cũng có người trong thôn đang làm việc ở đây.
Ngửi mùi hương chỉ có khi xây dựng thành phố mới, tâm trạng cô đã tốt hơn nhiều.
Dáng vẻ của cô ngây thơ giống hệt những cô gái ở độ tuổi này.
Kiều Đông Dương hít một hơi thật sâu, cưng chiều vuốt ve khuôn mặt cô.
Em sẽ nghịch ngợm, sẽ làm xằng bậy, sẽ cãi lại anh...
Cô giơ nắm đấm trắng nõn lên muốn đấm anh, đột nhiên nghĩ đến lời nói của bà Vương.
Cô không nhịn được lo nghĩ: Chẳng lẽ giá trị không thể thay thế của cô là cô sẽ đánh Kiều Đông Dương? Những người phụ nữ khác thì không?
Được lắm, Kiều Đông Dương...
Trì Nguyệt hít thật sâu:
Ai là bà cụ non, ai không nữ tính hả? Kiều Đông Dương, anh suy nghĩ kỹ càng đi, anh đang nói em sao?
Không không không, anh Trì, anh không nói em mà.
Chào mọi người!
Chào trợ lý Trì!
Bà Vương dở 9khóc dở cười rời đi. Trong mắt một người phụ nữ trung niên từng trải, tình yêu của các cô nhóc đến nhanh đi cũng nhanh.6 Nếu bị tổn thương cũng chỉ ngơ ngác mấy ngày, tìm bạn bè tâm sự ra hết rồi sẽ qua thôi. Có ai không gặp phải mấy chuyệ5n phiền lòng khi còn trẻ chứ?
Thế nhưng Trì Nguyệt thấy chuyện này chưa chắc đã đúng.
Nghĩ đến khả năng này, cô mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn hơi ửng hồng, đôi môi mềm mại, đôi mắt như biết nói. Kiều Đông Dương thấy cô như vậy, cảm thấy cô đúng là một cô bạn gái ngang ngược đến đáng yêu. Anh nắm lấy nắm đấm của cô đảm nhẹ vào mặt mình.
Đúng vậy, anh muốn ăn đòn rồi. Đánh đi, anh thích em đối xử với anh như vậy.
Công việc của tổ dự án tiến triển rất nhanh.
Bỏ tiền đúng chỗ, nhân viên đồng lòng là có thể thấy được sự thay đổi sau từng ngày.
Trì Nguyệt gặp ai cũng mỉm cười, mọi người nhìn thấy cô cũng mỉm cười đáp lại.
Tuy cô và Kiều Đông Dương chưa công khai mối quan hệ trong tổ dự án, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được sự thay đổi trong quan hệ của bọn họ, tất nhiên cũng hiểu rõ tầm quan trọng của Trì Nguyệt với Kiều Đông Dương, vì vậy bọn họ rất khách sáo với bà chủ tương lai.
Bởi vì anh ta không chủ động làm tổn thương nên cho dù đau lòng khó chịu vẫn nghĩ đến sự tốt đẹp của anh ta, không nỡ cắt đứt mối quan hệ.
Bà Vương vừa về nhà, Vương Tuyết Nha đã xách vali đi theo Trì Nguyệt đến Nguyệt Lượng .
Anh Trì?
Trì Nguyệt nghiến răng:
Chậc, xem ra lại muốn ăn đòn rồi!
Trì Nguyệt hư lạnh, không buồn nói chuyện, Kiều Đông Dương lại bật cười trước.
Anh nắm lấy tay cô, hôn một cái lên mu bàn tay cô:
Nhưng anh thích em thế này.
Thế nhưng lúc Trì Nguyệt mỉm cười ngâm nga đi vào lều Kiều Đông Dương, lại thấy một khuôn mặt đen sì.
Ừ, đây là người duy nhất trong tổ dự án dám tỏ ra khó chịu với cố.
Trì Nguyệt không thể xin nghỉ mãi, sau khi ăn sáng xong cô hỏi Vương Tuyết Nha:
Hôm nay cậu đi làm với mình hay ở nhà?
Cô tưởng Vương Tuyết Nha sẽ lựa chọn đến tổ dự án với cô, không ngờ cô ấy lại lựa chọn về sau.
Người này bị tâm thần phân liệt à?
Trì Nguyệt trợn to mắt.
Anh không sao à?
Trì Nguyệt ồ lên, thoải mái cong môi cười:
Anh chỉ giống một ông chồng ghen tuông vô cớ mà thôi.
Kiều Đông Dương buông con chuột ra, kéo cô đến, đặt đồ ăn trong tay cô lên bàn, cánh tay dài ôm chặt lấy cô, khuôn mặt anh lạnh lùng tối tăm, vẫn không hài lòng véo vòng eo mảnh khảnh của cô.
Trì Nguyệt cố gắng nhịn cười, đứng thẳng người vuốt mái tóc anh:
Nếu để người ngoài thấy anh Kiều thế này, liệu có mất lòng tin vào dự án hay không đây?
Kiều Đông Dương khó chịu lườm cô:
Anh làm sao?
Nguyệt Lượng – là một nơi tốt để liếm láp vết thương.
Cồn cát hoang vu, bầu trời cao vời vợi khiến cảm xúc con người trở nên nhỏ bé.
Hơn nữa, Trì Nguyệt là niềm an ủi duy nhất của cô.
Trì Nguyệt lại xin nghỉ thêm một ngày để an ủi Vương Tuyết Nha.
Vương Tuyết Nha đối xử với Vụ Phượng như mẹ ruột, vô cùng thân thiết lại khéo ăn nói. Cô làm việc nhà nông giúp Vụ Phượng, chăm sóc Trì Nhạn giúp Trì Nguyệt, trò chuyện với Trì Nhạn và Thiên Miêu, như một cô gái nhỏ không buồn không lo...
Trì Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Vừa thích vừa ghét, rốt cuộc anh thích kiểu nào?
Kiều Đông Dương ôm chặt lấy cô, yêu thương không nỡ buông tay. Anh vuốt ve vòng eo mềm mại của cô, giọng nói dịu dàng xen lẫn ý cười, lời nói lại rất nghiêm túc.
Lúc trước em cứ nghiêm nghị như một bà cụ non vậy, hơi một tí là nói lý lẽ, em luôn cảm thấy đàn ông trên thế giới này là một đám xấu xa... Mấy ngày gần đây, ừ, nữ tính hơn nhiều.
Ngày hôm nay cô không làm gì hết chỉ dẫn Vương Tuyết Nha đi dạo quanh Nguyệt Lượng Ổ, ngắm nghía cồn cát, tìm kiếm thực vật trong sa mạc, làm rất nhiều việc mà Trì Nguyệt chỉ làm khi còn bé...
Cô hy vọng Vương Tuyết Nha có thể vượt qua chuyện này, tìm lại dáng vẻ lạc quan của Tiểu Ô Nha trước đây.
Anh ăn sáng chưa?
Trì Nguyệt đặt túi xuống, giấu hai tay sau lưng đi đến bàn làm việc.
Kiều Đông Dương đang dùng máy tính, không buồn ngẩng đầu lên:
Không ai quan tâm đến người ta. Ăn cơm cái gì chứ, sắp không có nước mà uống rồi.
Trì Tiểu Nguyệt, gần đây em buông thả quá nhỉ?
Em làm sao?
Trì Nguyệt chớp mắt, nghịch ngợm hỏi lại.
Trì Nguyệt mím môi cười:
Khổ thân vậy à...
Giọng nói của cô mềm mại đáng yêu, cô đột nhiên xích lại gần đưa bữa sáng đến trước mặt anh.
Ăn đi này, chàng trai mong manh đáng thương.
Kiều Đông Dương liếc cô, vẻ mặt thản nhiên:
Đồ ăn thừa hả?
Thế nhưng sáng hôm sau Trì Nguyệt thức dậy, thấy Tiểu Ô Nha mở to đôi mắt đỏ hoe nằm nghiêng người nhìn chằm chằm vào vách tường, cô biết chuyện này không ổn.
Lần này Tiểu Ô Nha còn ngã đau hơn lần trước.
Vì sao không kiếm được?
Trên vết thương có muối.
Trong thôn nhỏ hoang vắng giữa sa mạc, cả căn nhà yên tĩnh như bị vứt bỏ trong xó xỉnh, hoàn cảnh này rất thích hợp với tình hình hiện tại của cô, cô có thể yên lặng suy nghĩ.
Trì Nguyệt nhìn Tiểu Ô Nha mỉm cười miễn cưỡng, cũng không khuyên bảo điều gì. Trong lòng thấy hơi khó chịu, không nỡ để cô ấy ở nhà một mình, nhưng sau khi có điều chỉnh tâm trạng xong vẫn đến Ủy ban.
Trì Nguyệt lại bật cười.
Kiều Đông Dương, có ai biết anh là người thích bị ngược không?
Kiều Đông Dương híp mắt nhìn cô, hưởng thụ buổi sáng thoải mái vui vẻ khi ở cạnh người yêu:
Nếu anh được đối xử tốt như bạn thân của em, muốn ngược anh thế nào cũng được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.