Chương 249: Xem ra lại muốn ăn đòn!
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2527 chữ
- 2022-02-04 04:07:18
Anh Kiều vừa nhận được 60 điểm đạt tiêu chuẩn nghe vậy lập tức nghiêm mặt, nhẹ nhàng mỉm cười, thay đổi hình tượng và phong cách nói chuyện của mì8nh.
Anh tin tưởng các em trong sạch. Thôi, người thất tình cũng rất đáng thương... Anh nhường cho cô ta ngủ tạm mấy ngày vậy, dù sao anh3 cũng được ngủ cả đời, còn rất nhiều thời gian.
Vương Tuyết Nha lè lưỡi:
Mấy ngày nay mình nằm chung giường với cậu không có chỗ giang tay giang chân, mãi mới có cơ hội ở trong khách sạn, cậu đồng ý đi mà!
Cô đã nói vậy rồi, Trì Nguyệt chỉ có thể đồng ý. Hội nghị diễn ra vào ngày mai nên tối nay rảnh rỗi.
Thế nhưng lúc Kiều Đông Dương thấy
cái đuôi
Vương Tuyết Nha kéo vali đến đây, sắc mặt anh tái xanh, sau khi nôn máu ba lần, vẫn phải tỏ vẻ thoải mái không có gì hết.
Có Vương Tuyết Nha đi theo, trợ lý Hầu định đi theo đến Bình Châu đành phải ở lại.
Thiên Cẩu nói:
Kiều đại nhân, bọn họ nói tôi là con gái. Tôi nói tôi là con trai lại bị bọn họ cười nhạo. Vì sao lại thế chứ? Có phải từ khi tôi dùng giọng nữ đã khiển IQ giảm xuống không?
... Mày là người máy, phân biệt nam nữ cái gì?
Cô muốn nói vậy nhưng không nói ra được, sợ ép buộc quá sẽ gây ra hiểu lầm. Được rồi, chờ đến khi cô về sẽ tự nghĩ cách.
Lão Hầu, mấy ngày tới phải làm phiền anh rồi.
Tôi có thể làm bạn trai rất nhiều người, là bạn trai của chị gái nhỏ Trì Nguyệt, cũng là bạn trai của Kiều đại nhân. Tôi là bạn trai của hai người.
Trì Nguyệt dở khóc dở cười, nhưng thấy Vương Tuyết Nha cười nghiêng ngả, đột nhiên cảm thấy có một Thiên Cẩu cũng rất tốt. Khả năng chữa lành của người máy nhỏ thật sự khiến người ta thấy yêu thích.
Tim Kiều Đông Dương suýt bay ra ngoài, nghe vậy lại nghiến răng nghiến lợi.
Rốt cuộc mày có biết cái gì là vững vàng không hả? Lập tức tra tài liệu!
Anh ta đưa cặp công văn đã chuẩn bị sẵn cho Trì Nguyệt, lo lắng nói:
Nhất định phải chăm sóc anh Kiều thật tốt.
Trì Nguyệt hơi buồn cười, cái tên trung thành vỗ mông ngựa khắp nơi này rất tận tâm.
Cô suy nghĩ rồi khẽ nói:
Trì Nhạn...
Tôi biết, tôi biết, cô cứ yên tâm đi đi. Cứ giao việc trong nhà cho tôi.
Trợ lý Hầu mỉm cười vui vẻ vẫy tay với bọn họ, nhưng Trì Nguyệt không muốn nói chuyện này.
Đôi mắt xanh to của Thiên Cẩu sáng bừng lên:
Nghe nói con trai có IQ cao hơn con gái.
Hả? Có ý gì?
Trì Nguyệt mím môi, thấy hơi buồn cười.
Du Vinh im lặng một lúc, trên trán anh ta ướt đẫm mồ hôi rồi tận tình khuyên nhủ như một vị trung thần.
Ha ha ha...
Bình Châu là thành phố chính của Cát Khẩu, cũng là thành phố lớn sầm uất nhất trong khu sa mạc này, từ Nguyệt Lượng Ổ phải ngồi xe rất lâu mới tới được đây.
Kiều đại nhân, Thiên Cẩu xin được biến thành con trai. Xin khôi phục hệ thống.
Con trai, giọng nam, không biết nó đang nói cái nào nữa.
Trên trán Du Vinh ướt đẫm mồ hôi, đâu có ai nói mình như vậy? Để người ta nghe thấy thì xong đời.
Bọn họ không nói gì, Kiều Đông Dương lại tự ví von chọc cười:
Anh chỉ vì một nụ cười của người đẹp thôi! Nếu nhận lấy vinh dự thể này, anh sẽ cảm thấy xấu hổ... Anh không phải người quan tâm đến xã hội như thế.
Trì Nguyệt mỉm cười, chậm rãi đóng cửa sổ xe.
Kiều Đông Dương thấy vẻ lo lắng trên mặt cô, anh không nói gì, chỉ ra lệnh cho Thiên Cầu.
đây có nhiều người như vậy, còn có cả con gái, lại nói
chim nhỏ
gì đó có thích hợp không hả?
Hiển nhiên Thiên Cẩu không biết ông chủ đang nghĩ gì, nó nghiêm túc trả lời:
Nếu tôi chết đi, Kiều đại nhân sẽ không có Thiên Cẩu thông minh nữa. Kiều đại nhân, tôi là người không thể thay thế.
Biết rồi là có thể khôi phục sao?
Ừ là có thể khôi phục sao?
Tôi biết mà, lái xe vững vàng là không làm lật xe đó.
... Là không bị xóc nảy. Không bị xóc nảy!
Ông chủ, anh nói vậy rất đúng, nhưng chúng ta đang đầu tư vào Nguyệt Lượng B, việc giữ mối quan hệ với các bên cũng rất quan trọng... Anh xem, người ta tuyên dương anh, chúng ta lại không đi nhận, chẳng phải đang làm người ta mất mặt sao?
Đặc điểm làm việc của người Trung Quốc là luôn chu toàn mọi mặt. Du Vinh còn hiểu rõ tầm quan trọng của thể diện hơn cả Kiều Đông Dương.
Vốn đang định5 giá chết, thế nhưng Kiều Đông Dương vừa gọi như vậy, anh ta đành phải bất chấp đi vào:
Kiều tổng, trong thành phố có một hội nghị mời anh đến tham gia. Đây là thư mời, tôi đang định giao cho trợ lý Trì.
Quanh co lòng vòng, giao cho trợ lý Trì có khác gì giao cho anh chứ?
Kiều đại nhân, là anh đã nói cho tôi biết, tôi là một chàng trai có 'chim nhỏ' giống anh.
Để chứng minh mình không nói dối, Thiên Cầu lập tức mở bản ghi âm được lưu trữ trong hệ thống, định phát cho mọi
người cùng nghe.
Kiều Đông Dương liếc nhìn anh ta, nhận lấy thư mời nhìn thoáng qua rồi ném sang một bên.
Không đi!
Anh nói xong lại nhìn Trì Nguyệt:
Lát nữa từ chối giúp anh.
Kiều! Đông! Dương!
Trì Nguyệt xấu hổ đỏ mặt.
Bởi vì anh nói quá lớn tiếng, lại9 đang có người đứng trước cửa lều.
Tôi yêu anh, Kiều đại nhân, anh không cần phải ghen tị. Chị gái nhỏ Trì Nguyệt có bạn gái, tôi cũng có thể làm bạn trai của anh. Thế thì hai người đều công bằng, anh có thể mau chóng hết giận, tiếp tục làm Kiều đại nhân đáng yêu nhất.
Kiều Đông Dương nhăn nhó, chỉ muốn đi nó xuống xe.
Không sao, mình ở một mình.
Không cần...
Đúng.
Vâng. Kiều đại nhân.
Trong giọng nói Thiên Cẩu không có cảm xúc gì, không vui vẻ cũng không đau lòng, nhưng nó vẫn nghiêm túc thể hiện tình cảm với Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt gật đầu đồng ý:
Hoàn toàn đồng ý, đi thôi!
Hai người vô cùng vui vẻ.
Hai cô có suy nghĩ giống hệt nhau, Kiều Đông Dương không có hứng thú với việc đi hát karaoke nhưng không nỡ từ chối Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt mở phần mềm tìm địa điểm rồi đặt phòng, cuối cùng Kiều Đông Dương lại nhận được điện thoại của ban tổ chức, muốn mời anh ăn cơm tối.
Bọn họ dành thời gian dừng lại ăn trưa ở Cát Khẩu, lúc đến Bình Châu đã là chập tối.
Bên hội nghị đã đặt sẵn chỗ ở cho Kiều Đông Dương và người đi cùng. Trì Nguyệt có một phòng riêng, vốn định gọi Vương Tuyết Nha ở chung với cô, thế nhưng Tiểu Ô Nha là một cô gái hiểu chuyện, mấy ngày nay đã làm phiền việc hẹn hò của Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương nên muốn để lại không gian riêng tư cho bọn họ.
Kiều Đông Dương thấy đầu bắt đầu đau.
Thiên Cẩu, có phải mày lại muốn chết không?!
Gần đây Trì Nhạn rất ỷ lại vào trợ lý Hầu, chỉ cần không gặp anh ta một ngày là sẽ làm loạn và cáu kỉnh. Lúc đầu Trì Nguyệt cảm thấy trợ lý Hầu có thể giúp Trì Nhạn thoát khỏi bóng ma tâm lý, bây giờ lại thấy tình hình có vẻ không tốt như thế.
Trợ lý Hầu không thể chăm sóc Trì Nhận cả đời.
Vương Tuyết Nha lại bật cười ha hả vì câu nói này.
Thế nhưng Thiên Cầu còn chưa nói hết.
Kiều Đông Dương nháy mắt với cô, vuốt ve vòng eo cô, hỏi:
Ai đây?
Người đang đứng ngoài cửa 6là Du Vinh, anh ta đến bàn công việc đột nhiên nghe thấy ông chủ đang tán tỉnh con gái nhà người ta, anh ta nên làm gì đây?
Hai ngày nay Vương Tuyết Nha luôn ngơ ngác mất tập trung, rõ ràng đang nói chuyện nhưng không biết hồn đã bay đi đâu mất.
Vương Tuyết Nha vui vẻ đồng ý.
Du Vinh vui mừng đi ra ngoài.
Trì Nguyệt thấy hơi bất ngờ khi anh quyết định như vậy:
Sao anh lại đổi ý?
() Chu U Vương bị sử sách đánh giá là một tên hôn quân, trọng dụng tham quan hay xu nịnh, chìm đắm trong sắc đẹp.
Trì Nguyệt:
...
Bây giờ quan chức địa phương đang cố gắng rút ngắn mối quan hệ với ông chủ Kiều. Một doanh nhân có vốn liếng hùng hậu bằng lòng đầu tư vào Cát Khâu như anh sẽ có ảnh hưởng cực lớn đến hoàn cảnh và sự phát triển của thành phố. Thế nhưng người ta không thiếu gì cả, phải lấy cái gì để lôi kéo đây? Đương nhiên là nghĩ hết mọi cách để
tuyên dương
, trao phần thưởng trao vinh dự, chỉ cần Kiều Đông Dương bằng lòng thì có thể nhận đến mỏi tay.
Thế nhưng, Kiều Đông Dương không muốn.
Anh từng nói, lý do anh đầu tư vào Nguyệt Lượng Ổ không hề cao thượng như vậy. Mấy phần thưởng này không thích hợp với anh.
Anh nhìn Trì Nguyệt:
Chắc chắn kiếp trước anh là Chu U Vương
Cô vui vẻ nói:
Mày luôn là bạn trai của tao, chưa từng thay đổi. Thiên Cẩu, tao yêu mày.
Tôi cũng yêu cô, chị gái nhỏ Trì Nguyệt.
Lái đi, đường sá ở đây không tốt lắm.
Vâng, Kiều đại nhân.
Thiên Cẩu dùng trí tuệ nhân tạo lái xe ô tô, vui vẻ lao qua một cái ổ gà siêu lớn, trong lúc xe ô tô điên cuồng xóc nảy, nó cười hỏi:
Kiều đại nhân, có phải tôi là tài xế già lái xe vững vàng nhất không?
Thiên Câu nói xong, trên màn hình còn xuất hiện một trái tim màu đỏ rất to. Sau đó, một dãy, một chuỗi, cuối cùng biến thành trái tim nhỏ đầy màn hình.
Bong bóng màu đỏ bay lên vô cùng lãng mạn.
Có lẽ người có thân phận và địa vị như Kiêu Đông Dương chưa từng cảm nhận hậu quả bị cản trở công việc khi làm mất lòng người khác nhưng cô lại biết rất rõ. Cho dù người ta không dám làm anh khó chịu, nhưng nếu một ngày nào đó có cơ hội, người ta chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái ở sau lưng là anh sẽ không chỉ không kịp trở tay mà còn không biết người ra tay là ai.
Sau khi đi làm về, cô kể việc này với Vương Tuyết Nha, Vương Tuyết Nha còn chưa kịp lên tiếng, cô đã tìm được một cách đẹp cả đôi đường.
Kiều Đông Dương quá đặc biệt, muốn làm thế nào sẽ làm thế ấy, chưa từng lo lắng điều gì. Theo sự hiểu biết của Du Vinh với anh thì sẽ không dễ thuyết phục một người thế này.
Thế nhưng, có lẽ hôm nay tâm trạng anh khá tốt, suy nghĩ rồi đồng ý:
Được rồi, cũng chỉ đi hai ngày, vậy ngày kia tôi sẽ đến xem.
Nếu không trải qua sự rèn luyện của ổ gà, sao anh biết được tôi có lái xe vững vàng hay không?
Kiều Đông Dương tức giận xoa trán:
Thiên Cẩu, gần đây năng lực phân tích của mày kém hơn rồi, có lẽ cần về phòng thí nghiệm.
Đây là điều cô tổng kết được từ Vương Tuyết Nha, cô thấy hơi sợ hãi.
Vì vậy, Trì Nguyệt định nhờ trợ lý Hầu thử dạy Trì Nhạn sống độc lập khi hai người ở cạnh nhau, để Trị Nhạn hiểu rõ trợ lý Hầu không thể ở bên cạnh cô mãi, anh ta chỉ là một người bạn tạm thời chơi chung, sớm muộn gì anh ta cũng rời đi. Sau khi anh ta rời đi, có lẽ bọn họ sẽ liên lạc với nhau, nhưng không thân thiết như bây giờ...
Cô chân thành cảm ơn, nhưng trợ lý Hầu lại không nhận.
Không vất vả, thật sự không vất vả, cô ấy dễ dụ như một đứa bé vậy.
Tối nay chúng ta đi hát karaoke đi? Để chúc mừng sinh nhật Tiểu Ô Nha.
Vương Tuyết Nha lập tức hưởng ứng lời đề nghị của Trì Nguyệt. Cầm micro la hét, kêu gào, làm ồn ào để giải phóng cảm xúc, có lẽ sẽ thoải mái hơn.
Cậu đi cùng mình không?
Ở Nguyệt Lượng Ổ không có chỗ nào ăn mừng sinh nhật, dù sao hai ngày này Vương Tuyết Nha cũng rảnh rỗi, vì sao không cùng vào thành phố dạo chơi? Ở nông thôn quá lâu rồi, đi cảm nhận sự náo nhiệt ở thành phố biết đầu tâm trạng sẽ thoải mái hơn.
Kiều Đông Dương nhìn khuôn mặt Thiên Cầu chỉ có một biểu cảm thì cảm thấy da đầu tê dại, có phải IQ phát triển quá nhanh rồi không?
Anh thản nhiên nói:
Biết rồi.
Kiều Đông Dương ngáp dài, trong đôi mắt sâu thẳm hiện rõ vẻ gian xảo.
Bởi vì có thể tách bạn gái anh ra khỏi cô bạn thân.
Được, mình đến Cát Khâu lâu vậy rồi mà vẫn chưa được đến Bình Châu. Mình sẽ đi chơi với cậu hai ngày, sau sinh nhật phải về Thành phố hàng không vũ trụ.
Được nghỉ nửa tháng nhưng không thể vui chơi mỗi ngày được, kế hoạch của cô là quay về huấn luyện nốt mấy ngày nghỉ còn lại.
Trì Nguyệt cầm lá thư mời bị anh ném trên bàn lên xem, thấy đây là một một hội nghị để phía chính phủ tuyên dương các doanh nhân và những người trẻ tuổi ưu tú có đóng góp xuất sắc cho thành phố, hội nghị diễn ra vào hai ngày sau, vô cùng trang trọng.
Ừm, đây là chuyện tốt, vì sao anh không đi nhận giải, có khi còn có tiền thưởng đấy.
Hai ngày nữa là sinh nhật Vương Tuyết Nha, thật ra Trì Nguyệt không muốn đi xa nhà vào lúc này, thế nhưng cũng không thể mặc kệ việc của Kiều Đông Dương. Công việc là ưu tiên hàng đầu, cô không thể nhõng nhẽo làm ảnh hưởng đến công việc của anh được.
Du Vinh nói rất có lý.
Có một câu nói, nếu bạn chưa từng thấy ánh sáng thì còn có thể chịu được bóng tối.
Trì Nhạn đã nhận được ánh sáng, nếu không thể hoàn toàn khỏe lại mà tiếp tục rơi vào bóng tối thì liệu tình trạng có tồi tệ hơn trước kia không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.