Chương 273: Đã đến lúc


Giúp?

Khuôn mặt Kiều Đông Dương tối sầm lại, chỉ vào anh ta.
Quyền Thiếu Đằng, anh để xe lại cho tôi.


Quyền Thiếu 8Đằng cười ha ha, nhấn mạnh chân ga, chiếc xe máy lao đi như một mũi tên.
Trái tim Kiều Đông Dương rung động, phập phồng, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn đi.

Trì Nguyệt. Em đừng trêu anh! Anh sẽ bị em làm cho phát điên mất.
Anh nắm chặt tay cô, động tác vô cùng cẩn thận cử như đang thử thăm dò một túi thuốc nổ, căng thẳng và mất tự tin.

Thật sự là được chứ?
Trì Nguyệt mím môi:
Anh đã nói đây là một vấn đề cần chứng minh. Có lẽ điều này hơi khó khăn với em, nhưng một lần không chứng minh được, chúng ta có thể thử lần hai... Chứ không phải hoàn toàn từ bỏ nó, đúng không?

Còn chửi thề nữa chứ, xem ra lần này giận lắm rồ5i.
Trì Nguyệt:
Ai bảo anh không rút chìa khóa xe.

Kiều Đông Dương gõ trán cô:
Cô Trì, em đang bệnh người ngoài à?


Quyền Thiếu Đằng! ĐM Kiều Đông Dương quát to.
Quyền Thiếu Đằng không trả lời, giơ cao một tay lên đón gió, lớn tiếng quát:
Ngựa đổi xe đúng là thoải mái hơn nhiều! Người a9nh em tốt, hẹn gặp lại! Tôi đi điều tra vụ án đây!

Không thể đuổi kịp được nữa. Trì Nguyệt ngơ ngác, cảm thấy bất đắc dĩ. 6
Kiều Đông Dương giận đến nghiến răng:
Tên khốn này quả xấu xa...


Được rồi, chúng ta từ từ cưỡi nó về. Em đi cùng anh.
Đi xe máy dưới ánh trăng đẹp đẽ thì mát mẻ, còn cưỡi ngựa dưới ánh trăng lại có một cảm giác khác biệt.
Trì Nguyệt ngồi trên lưng ngựa, Kiều Đông Dương đi đằng trước dắt ngựa cho cô. Ảnh trăng sáng ngời phủ một lớp ánh sáng bạc dịu dàng xuống, hình ảnh đẹp đến nao lòng.
Anh lên đây đi, chúng ta cùng cười.
Trì Nguyệt nói.

Không cần, thể này sẽ an toàn hơn.

Trì Nguyệt mỉm cười nắm chặt yên ngựa, không từ chối.
Hai người dân đi lệch khỏi đường về, chậm rãi đi lên theo cồn cát.
Mặt trăng là ngọn đèn soi đường cho bọn họ, tiếng vó ngựa như nhạc đệm trong cơn gió đêm. Lúc Kiều Đông Dương bước lên trên bồn cát, anh thở dài.
Trì Nguyệt híp mắt nhìn anh, không biết là bị ánh trăng che khuất tầm mắt hay bị vẻ đẹp của anh mê hoặc, cô nói nửa đùa nửa thật:
Anh có gan thì thử một lần đi.

Hả? Kiều Đông Dương giật mình ngồi bật dậy, nheo mắt nhìn cô.

Em nói lại xem nào.

Bọn họ đứng ngay bên cạnh xe máy, Kiều Đông Dương không rút chìa khóa xe cũng là chuyện bình thường. Nếu cứ muốn chỉ ra sai lầm, sai lầm duy nhất là anh không ngờ đầu óc Quyền Thiếu Đằng lại đen tối như thế...
Việc không có xe máy không hề ảnh hưởng đến Kiều Đông Dương.
Vẫn còn xe của Lôi Cảnh và Tạ Kỳ, bọn họ có thể về được. Vấn đề là phải giải quyết con ngựa này thế nào.
Kiều Đông Dương đột nhiên ngoảnh lại, trong đôi mắt sâu thẳm lướt qua một tia sáng chói mắt:
Anh muốn dắt em đi như vậy, cứ như dắt cô dâu cưỡi lừa ở thời cổ đại...

Phì phì... Con ngựa thở mạnh phát ra tiếng phì phì, dường như đang thấy khó chịu vì mình bị ví thành con lừa.
Trì Nguyệt buồn cười vuốt bờm ngựa:
Anh đúng là cố chấp.


Thì ra sa mạc cũng có thể đẹp đến thế!
Trì Nguyệt ngẩng đầu lên:
Có phải anh cảm thấy đã yêu nơi này rồi không?
Kiều Đông Dương lắc lư dây cương ngựa, nhìn cô:
Đúng vậy, yêu em rồi.
Trì Nguyệt khẽ giật mình, mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của anh.

Em cũng yêu rồi.


Ai?


Lời hay chỉ nói một lần thôi.


Em nghiêm túc à?

Trì Nguyệt cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng dịu dàng dưới ánh trăng, cô không nhìn anh nhưng hàng mi khẽ run rẩy đầy vẻ mời gọi.
Kiều Đông Dương nằm xuống bên cạnh cô, anh gối đầu lên hai tay, lười biếng hỏi:
Em đang suy nghĩ gì thế?


Không có gì.
Trì Nguyệt nhìn anh bắt tréo chân, dáng vẻ vô cùng thoải mái thì trêu:
Ngủ thoải mái không?

Kiều Đông Dương quay sang:
Em không cho anh ngủ, sao anh biết có thoải mái không.


Ngựa có thể đi đường vào ban đêm.


Anh biết.

Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Biết mà còn dắt ngựa đi? Anh muốn đi Tây Thiên thỉnh kinh sao?
GD
Kiều Đông Dương hừ lạnh, liếc nhìn cô, đột nhiên đôi mắt sáng ngời.

Trì Nguyệt, em nhìn cồn cát này đi.

Trì Nguyệt nhìn theo hướng ngón tay anh. Cô lớn lên ở Cát Khẩu, đã được thấy đủ loại cồn cát nhưng vẫn cảm thấy cồn cát kia rất khác lạ, trong lòng hơi rung động.

Cồn cát.

Trì Nguyệt xuống ngựa, ngồi xuống mặt cát. Xung quanh yên tĩnh, cô ôm đầu gối ngắm nhìn bầu trời như trở về tuổi thơ dại khờ. Trong khoảnh khắc vô cùng hư ảo này, cô yên lặng nhìn bầu trời, yên lặng suy nghĩ về cuộc đời, trong vòng tay thiên nhiên rộng lớn này không có một ai, chỉ có những vì sao và bầu trời bao la.
Vào lúc này, con người đột nhiên trở nên nhỏ bé.
Mặt trăng vừa to vừa tròn treo lơ lửng trên cồn cát, dường như chỉ cần đưa tay lên là có thể hái được. Phía bên này của cồn cát được ánh trăng bao phủ như cô dâu mặc váy cưới, phía bên kia lại chìm trong bóng tối vừa thần bí lại yên tĩnh.

Nào, đi lên xem đi.

Kiều Đông Dương nói xong lại dẫn ngựa đi lên trên.
Đúng là cục nợ mà! Trì Nguyệt đề nghị:
Đưa cho người trong thôn là được.

Không được!
Kiều Đông Dương rất cố chấp:
Anh muốn đưa nó về Thành phố hàng không vũ trụ, để tên khốn họ Quyền kia ngoan ngoãn cưỡi nó đi.

Đây không phải là ngày đầu tiên Trì Nguyệt biết mạch não của anh không giống với người thường.
Có thể làm sao đây? Tự cô chọn đàn ông, dù việc cưỡi ngựa vào ban đêm rất khó tin, nhưng dù khó cũng phải đi thôi chứ biết làm sao?
Ánh mắt cô sáng ngời, vô cùng mong chờ nhìn anh.
Trái tim Kiều Đông Dương rung lên như có thứ gì đó sắc nhọn lướt qua trong lòng, chỉ chạm vào một cái máu đã dồn hết lên não, anh căng thẳng đến mức không thể tin vào tai mình.

Em nghĩ kỹ rồi sao?

Trì Nguyệt chậm rãi nhếch môi, ánh mắt vô cùng can đảm:
Nếu anh không ngại, có thể em không hợp tác tốt.

Anh không ngại.
Kiều Đông Dương vội trả lời, anh khẽ ồ lên như đang thở phào, đột nhiên đưa hai tay ra ôm chặt lấy cô.


Cô Trì của anh, anh chờ câu nói này của em lâu đến mức sắp phát điên rồi.


Trái tim Trì Nguyệt loạn nhịp, không hề bình tĩnh như vẻ mặt cô.
Kiều Đông Dương...



U?



Anh hôn em đi.
Cô đợi mãi chỉ thấy tên này ôm cô ngồi yên, cô cảm thấy như đang bị giày vò. Dù sao đều phải vào vạc dầu, quá trình chờ đợi xuống vạc dầu chắc chắn sẽ khó chịu hơn lúc mình vào vạc dầu.

Giọng nói mềm mại của cô đã cổ vũ Kiều Đông Dương, anh ôm mặt cô hôn một cái, trên trán nóng bừng, giọng nói hơi khàn.
... Điều kiện ở đây không tốt lắm.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.