Chương 274: Trình bày và phân tích vấn đề cần chứng minh
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 650 chữ
- 2022-02-04 04:07:58
Trên cồn cát, cơn gió nhẹ nhàng quanh quẩn như nụ hôn của anh, nhẹ nhàng, yêu thương như đang nắm giữ một món bảo vật.
Trì Nguyệt chìm8 đắm trong nụ hôn đó, cô nằm ngửa trên cồn cát mềm mại, ánh mắt lướt qua bả vai anh để nhìn vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời, hơi thở d3ồn dập, cả người mềm nhũn như một vũng bùn...
Um?
Anh sắp phát điên vì em rồi.
... Vậy anh... điên đi.
Cơn gió thổi rào rào như đang gào khóc, như đang đau khổ, lại như đang thăm dò phong cảnh vô cùng kín đáo chốn nhân gian, trải nghiệm cảm giác sung sướng để mê khác thường nào đó, không ngừng phát ra tiếng kêu gào mê hoặc lòng người.
Con người không hiểu tiếng gió, không hiểu lời thì thầm của gió.
Anh liên tục gọi tên cô, dần dần miệng anh tràn ra tiếng thở dốc dồn dập, điên cuồng như một con dã thú 6đói bụng trăm nghìn năm đã xông ra khỏi lồng giam địa ngục. Rõ ràng giọng nói trầm thấp gần như đã mất tiếng nhưng vẫn không chịu dừng lại...5 Dường như anh gọi tên cô như thể sẽ khiến cô cảm nhận được anh...
Là anh chứ không phải ai khác, không phải bất kỳ ai trong cơn ác mộng của cô.
Anh liên tục gọi cô, cô liên tục trả lời, là trả lời lại vừa như đang nức nở.
Đừng sợ. Anh sẽ không làm tổn thương em.
Kiều Đông Dương nói xong khẽ nâng lưng cô lên, dùng nhiệt độ sưởi ấm cô, cản gió cho cô.
Trì Nguyệt khó khăn lắc đầu, cả người cô nóng bừng, trên trán đầy mồ hôi. Cho dù cô đang cố gắng kiềm chế nhưng về mặt sinh lý vẫn thấy hơi khó chịu, cô không muốn để Kiều Đông Dương nhận ra.
... Em rất ổn.
Trì Nguyệt khẽ nói, cô không giãy giụa như mọi khi mà ôm chặt lấy cổ anh, vùi vào trong ngực anh.
Trái tim Trì Nguyệt run lên, cô nhắm mắt lại, tự thôi miên bản thân.
Cô không ghét bỏ, cô rất thích, nhưng vừa nhắm mắt lại sẽ thấy sợ hãi bóng tối..
Ừm.
Nghĩ kỹ rồi sao?
Ánh mắt mê ly, sợi tóc bay theo gió, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt Trì Nguyệt, khuôn mặt cô trắng ngần mềm mại như ánh trăng, xinh đẹp và quyến rũ... Kiều Đông Dương hít thở sâu, tham lam nhìn ngắm, không thể kiềm chế nổi.
Trì Nguyệt...
Trong lòng Trì Nguyệt rất phức tạp, cô chưa từng trải qua việc này, theo bản năng muốn phản kháng, nhưng lý trí lại khống chế cô, khiến cô cưỡng ép đấu tranh, chống cự với chính mình.
Đây là một vấn đề phải chứng minh, sớm muộn gì cũng phải giải quyết.
Vâng...
Anh hít sâu, triền miên gọi tên cô, anh cởi áo khoác trải xuống mặt đất, ôm cô ngồi lên trên.
Kiều Đông Dương vui vẻ hừ khẽ..
Trì Nguyệt, em vẫn tỉnh táo chứ?
Trì Nguyệt.
Kiều Đông Dương gọi tên cô.
Ừm?
Ánh trăng sáng ngời gột rửa cơn ác mộng của cô, trái tim cô từng giãy giụa mấy lần nhưng cô luôn cắn răng chịu đựng, cuối cùng đã vượt qua quá khứ - ác mộng không xuất hiện, cũng không có ảo giác. Trước mắt cô chỉ có anh, chỉ có người đàn ông si tình này.
Vầng trăng sáng, những vì sao, những cồn cát dịu dàng...
Cơ thể cô run rẩy, cô lại mở mắt ra nhìn anh chằm chằm.
Em có lạnh không?
Kiều Đông Dương nhìn cô, cơ thể hơi căng cứng.
Thỉnh thoảng con ngựa lại phát ra tiếng phì phì, tất cả đều như liều thuốc chữa bệnh.
Cô không quá vui sướng, cũng không quá đau khổ.
Trì Nguyệt...
Ha?
Trì Nguyệt!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.