Chương 286: Giao sau lưng cho cô


Nhảy dù vào ban đêm, dưới chân là hòn đảo hoang tối đen không thể nhìn rõ

Từng cơn gió thổi mạnh tới, cơ thể nhanh chóng hạ xuống!
Cả năm thí sinh đều là những người giỏi nhất trong Người Đi Dưới Trời Sao, bọn họ đã được huấn luyện tháp trọng lực, nhảy dù giữa khôn3g trung và đủ loại hạng mục ở trong Thành phố hàng không vũ trụ. Tuy chưa từng nhảy dù vào ban đêm, nhưng lúc bị lực hút Trái Đất kéo cơ thể9 xuống cũng không sợ hãi như người bình thường.
Huấn luyện viên trường từng nói, bọn họ sẽ thừa nhận mình là con tin thật.

Cô không tin tôi à?
Trương Tương Quân nhìn thoáng qua Thang Bình đứng bên cạnh cô:
Cô hỏi Thăng Bình xem lúc cô ấy cứu tôi, tôi có nói vậy không?

Bị phát hiện rồi sao? Trì Nguyệt nhìn chỗ mình đang ẩn nấp, hơi khâm phục sự nhạy bén của Thang Bình.
Thang Bình, là tôi.

Thang Bình đang nấp sau bụi cây khẽ thở dài.
Thang Bình hằng giọng nói:
Đúng vậy, đây là con tin của tôi.

Trì Nguyệt nhận ra cô ta đang nói chuyện với mình nhưng vẫn luôn trốn sau bụi cây, cũng đoán được suy nghĩ của cô ta:
Bây giờ cậu thấy thế nào? Chúng ta hợp tác hay chia ra tự hành động?


Trì Nguyệt, sao cậu lại ở đây?

Trì Nguyệt suy nghĩ rồi nói:
Cậu là số 1 sao?

Số 1 là ai?
Lúc rút thăm, huấn luyện viên trưởng chỉ có các cô tự nhìn thẻ của mình, không được để lộ ra.
Trì Nguyệt tiếp đất thành công, cảm nhận hơi nóng ập tới.
Cô nhíu mày, nhận thấy không khí ấm áp xen lẫn vị tanh mặn trên đảo. Nơi này là thế giới khác với hoàn cảnh sa mạc ở Cát Khâu. Cô có thể thoải mái đi lại trên sa mạc, còn đây lại là rừng mưa nhiệt đới... trong lòng bàn tay Trì Nguyệt ướt đẫm mồ hôi.

Tôi biết rồi.

Trương Tương Quân:
...

Thang Bình mím môi gật đầu.

Điều này không quan trọng.
Trì Nguyệt liếc nhìn Trương Tương Quân:
Tôi không quan tâm cô có phải con tin của tôi không, tôi vẫn phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.

Trì Nguyệt phải đến vị trí số 3 giải cứu con tin số 3. Dù Trương Tương Quân là đồng đội của cô, cô cũng phải giúp Thang Bình tìm được đồng đội, sau khi giải quyết những người khác, mới giải quyết vấn đề của hai cô.
Số 3 cách số 1 khá xa.
Nói cách khác, các cô chỉ biết mình phải giải cứu ai chứ không biết con số của các thí sinh khác là gì.
Thật ra không cần biết là ai, họ đều là kẻ địch, là đối thủ cạnh tranh. Ra tay nhân lúc đổi phương vừa tiếp đất, có lẽ còn chưa xác định được mục tiêu, không phải càng tốt hơn sao?
Trì Nguyệt cầm định vị đi trước mở đường, để Thang Bình đi cuối cùng, đồng thời chú ý xem Trương Tương Quân có giở trò hay không.
Hai người phối hợp ăn ý, Trương Tương Quân cũng không gây thêm rắc rối cho hai cô, không kêu khổ không kêu mệt khiến Trì Nguyệt phải nhìn cô ta bằng con mắt khác.
Trì Nguyệt xếp lại balo dù, đeo balo huấn luyện lên vai, dùng thiết bị liên lạc không dây gửi tin tức cho tổ đạo diễn như thường lệ.
Số 3 đã hạ cánh, đang tìm kiếm mục tiêu.

Tôi đã thấy cô.
Trong bộ đàm phát ra giọng Trịnh Tây Nguyên:
Chú ý an toàn.

Tên này đã đến đây hay đang ở trong Thành phố hàng không vũ trụ?
... Đã rõ.


Đi thôi!

Có người hợp tác sẽ an toàn hơn rất nhiều. Trì Nguyệt ở lại trên bờ yểm trợ, Thang Bình dùng vòng lãn chậm rãi vượt qua hồ nước, giải cứu con tin thần bí của cô ta. Trên đường đi qua đó, cô ta không quay đầu lại, luôn giao sau lưng cho Trì Nguyệt...
Thang Bình thuận lợi băng qua hồ nước, Trì Nguyệt ở trên bờ chờ đợi một lúc lâu. Khoảng nửa tiếng sau, Thang Bình đã dẫn người quay về.
Trì Nguyệt vừa thấy người kia thì chỉ muốn trợn mắt lườm nguýt, không ngờ lại là Trương Tương Quân.
Trì Nguyệt vỗ vai Thang Bình, trước khi đi còn không yên tâm liếc nhìn Trương Tương Quân:
Cậu để ý cô ta, chẳng may cô ta là người nằm vùng của người khác...


Tôi hiểu.
Thang Bình liếc nhìn Trương Tương Quân, cau mày:
Nếu cô ta giở trò..

Đánh ngất luôn.
Trì Nguyệt nói như không biết cô ta là ngôi sao nổi tiếng, bình tĩnh nói:
Không cần nể mặt!

Trì Nguyệt không hỏi nhiều, đánh giá xung quanh rồi đi xuyên qua rừng cây tìm một nơi có thể tránh gió, sau khi dựa lưng vào một vách đá dựng đứng mới dùng ánh sáng đèn pin để tìm vị trí con tin số 3. Trên
người cô có thiết bị định vị, nhưng sau khi xem xét thì khuôn mặt tối sầm lại... Vị trí cô nhảy xuống cách số 3 quá xa, đã gần đến số 1 rồi.
Trời ạ! Tổ đạo diễn đúng là ác độc, lại đẩy một tiểu hoa đán yêu kiều như Trương Tương Quân vào khu rừng trên đảo hoang làm con tin? Xem ra xung quanh có rất nhiều biện pháp bảo vệ mà các cô không thấy. Trương Tương Quân hóa trang rất tốt, lớp trang điểm nhẹ nhàng, quần áo gọn gàng, trồng vẻ ngoài mạnh mẽ hơn nhiều, không giống với dáng vẻ thường thấy. Cô ta vừa thấy Trì Nguyệt thì đôi mắt đã sáng ngời, vội vàng lao đến bên cạnh cô, nắm chặt cổ tay cô.

Trì Nguyệt, cô đến cứu tôi à?! Nhanh thật đấy! Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị muỗi đốt...

Ba người đi xuyên qua rừng rậm, dần nghe thấy tiếng sóng. Vị trí của số 3 ở trên con đường ven biển...

Chú ý, cẩn thận có người mai phục.
Trì Nguyệt nói xong liền vẫy tay với Thang Bình, để cô ta ẩn nấp thật kỹ, cô chậm rãi đi tới kiểm tra tình huống rồi mới vẫy tay với cô ta.
Trì Nguyệt nhíu mày:
Tôi không hiểu ý cô.

Trương Tương Quân hơi ngạc nhiên, cô ta bật cười, có lẽ xuất phát từ thói quen, cô ta vừa nói chuyện vừa nháy mắt với Trì Nguyệt:
Xin lỗi, tôi mới nhớ ra cô không biết chuyện này. Tôi rút thăm trúng cô, tôi là con tin thần bí của cô... Ừ, bây giờ đang nằm vùng ở chỗ Thang Bình.

Vách đá này rất cao, nếu gặp phải đối thủ trong lúc cô đang leo lên trên thì sẽ xong đời. Trì Nguyệt tìm cho Thang Bình một vị trí trong hang đá, để cô ta yểm trợ cho cô:
Cậu chờ tôi ở đây, nếu ba người kia cùng đến, cậu đừng xuất hiện!

Thang Bình không nói nhiều:
Đi đi, tôi sẽ canh cho cậu.

Trì Nguyệt hành động rất nhanh, lấy công cụ ở trong balo huấn luyện ra, đến gần vách đá, bắt đầu leo lên trên.
Chắc chắn tố đạo diễn đã đến khảo sát địa hình trước, có lẽ vách đá này là sân huấn luyện của đội đặc chiến, bên trên có các mỏm đá dùng để huấn luyện leo núi. Nhưng leo núi tự nhiên nguy hiểm hơn leo núi nhân tạo rất nhiều, mỏm đá lưa thưa lại rất nông, trên lưng cô ướt đẫm mồ hôi, sợ trượt tay rơi xuống...

Hai người trốn ở đây, chờ tôi về.

Thang Bình:
Con tin ở đâu?


Trên vách đá lớn kia.
Trì Nguyệt chỉ.
Huấn luyện viên trường nói trong trận đấu sẽ áp dụng các hạng mục đã được học tập và huấn luyện. Điều này rất đúng, vừa nãy Thang Bình cứu con tin đã dùng đến vòng lăn, bây giờ Trì Nguyệt phải leo lên vách đá cứu người...
Trong lúc chịu đựng sức cản khi rơi xuống, Trì Nguyệt nhìn thế giới tối đen xuyên qu6a kính chắn gió, suy nghĩ đến số 3 mà mình rút được là ai.
Soạt! Một tiếng vang lớn, dù mở ra.

Tôi tin cậu.
Trì Nguyệt còn chưa nói hết câu đã chậm rãi gỡ số lá cây đang che chắn bản thân ra, xuất hiện ở trước mặt cô ta.
Thang Bình khẽ giật mình, đây là sự tin tưởng tuyệt đối.
Đương nhiên hợp tác vẫn là tốt nhất, ở trong khu rừng đầy rẫy những mối nguy hiểm không thể biết trước này, sau lưng có thêm một đồng đội sẽ an toàn hơn.
Nhưng việc hợp tác cần sự tin tưởng tuyệt đối, bởi vì khẩu súng tia hồng ngoại trên tay bọn họ có thể loại đối phương ra khỏi phần thi bất cứ lúc nào. Đây là một sự đặt cược và quyết định rất nguy hiểm. Trì Nguyệt giao quyền lựa chọn cho Thang Bình, Thang Bình chỉ do dự chưa đến hai giây:
Nếu cậu tin tôi, chúng ta hợp tác đi.

Cô ta cũng chậm rãi đứng lên, bước đến trước mặt Trì Nguyệt, đưa tay về phía cô.
Hai cô gái bắt tay nhau trong khu rừng tối tăm này.
Mẹ nó! Trì Nguyệt không biết cô ta có nói thật hay không.
Diễn viên đúng là diễn viên, tuy tỏ ra rất chân thành nhưng chưa chắc đã là thật.
Tiếng động rất nhỏ vang lên ở phía bên trái.
Trì Nguyệt trốn sau rừng cây, cô nằm rạp xuống đất lắng nghe tiếng động, giơ súng tia hồng ngoại lên nhắm thẳng vào vị trí kia. Có một người vô cùng cẩn thận vạch lớp lá ra, chỉ thò ra nửa cái đầu rồi nhanh chóng rụt lại, đối phương rất cảnh giác hỏi:
Ai đấy?

Tốc độ rơi xuống giảm dần, Tr5ì Nguyệt quan sát hai bên, phát hiện trên không trung có điểm đó lóe lên, có máy bay không người lái bay theo ghi hình, mỉm cười hiểu ý...
Hứa Văn Vũ lo lắng quá nhiều, dù phần thi đấu khắc nghiệt đến đâu cũng sẽ đảm bảo sự an toàn, hơn nữa Trịnh Tây Nguyên sắp xếp phần thi đấu chính quy chỉ tạm được, nhưng lại là người lành nghề khi làm chương trình giải trí. Hình ảnh nhảy dù mạo hiểm kích thích phối hợp với cụm từ
ngôi sao diễn xuất thực tế
,
suy đoán con tin hay nằm vùng
cũng đủ để hấp dẫn khán giả.
Trong lòng Trì Nguyệt đã có ý tưởng, nhanh chóng đến vị trí số 1 theo sự chỉ dẫn của bản đồ, vốn muốn tìm một nơi có địa hình thuận lợi để ôm cây đợi thỏ, vậy mà đến nơi mới thấy đây là đảo trong đảo, phương tiện di chuyển duy nhất là vòng lăn trên mặt nước, hơi giống với loại vòng lăn bơm hơi mà trẻ con thường dùng để chơi dưới nước. Có điều vòng lăn này nặng hơn và khó khống chế hơn, nếu dùng cái này để băng qua mặt nước, một khi trở thành mục tiêu của người khác thì chắc chắn phải chết...
Soạt soạt!
Trì Nguyệt phải tốn mấy phút để leo lên trên vách đá, đến khi cô đứng ở trên vách đá mới thở phào nhẹ nhõm, cô vừa ngước nhìn đã giật mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.