Chương 288: Chậm một bước
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1885 chữ
- 2022-02-04 04:08:29
Mẹ nó!
Sao tổ tông này lại tới đây?
Ánh mắt Kiều Đông Dương tối sầm:
Trông tôi không giống đang giận à?
Trịnh Tây Nguyên dở khóc dở cười:
Vậy em hỏi anh, rốt cuộc anh đang giận cái gì?
Không có đối thủ, bọn họ sẽ là người mạnh nhất trên hòn đảo này.
Trì Nguyệt nhìn Thăng Bình:
Vị trí gần số 1 và số 3 nhất là số 2...
Cô chỉ vào bản đồ:
So với việc ngồi chờ chết, không bằng đánh đòn phủ đầu, càng kéo dài lâu càng bất lợi.
Không có đồ ăn không có nước uống, qua đêm nay thì chỉ việc sinh tồn đã là một vấn đề khó khăn, còn
giết
địch kiểu gì?
Lúc Kiều Đông Dương nói chuyện, khí thế quanh người vô cùng lạnh lẽo. Thế nhưng quan sát kỹ phản ứng của anh lại không thấy giận quá mức.
Điều này khiến Trịnh Tây Nguyên thấy rất kỳ quái, anh ta lẩm bẩm:
Rốt cuộc anh có giận hay không hả?
Vấn đề sinh tồn là vấn đề lớn nhất.
Thang Bình đồng ý với ý kiến của cô:
Chúng ta đi qua đó thử vận may, tốt nhất có thể xử lý một người trước khi ba người học thành lập liên minh, nếu 2 đầu 3 thì chúng ta sẽ phải chịu thiệt.
Vậy anh...
Đánh nhanh thắng nhanh!
Thấy anh ta đắn đo không quyết, Kiều Đông Dương cười lạnh:
Không phải đang ghi hình sao? Còn chưa phát sóng chương trình, cậu không thể thay đổi à...
..
Đổi thì cũng được thôi, nhưng phải nghĩ cách để giải thích chứ người anh em.
Tổ chương trình nhất định phải nghĩ cách đổi người mà không ai hay biết.
Đây là một chương trình giải trí quy mô toàn quốc, có rất nhiều người chú ý, nếu làm quá lộ liễu chẳng khác nào đang tự phá hủy cả chương trình.
Tôi kh3ông thể đến à?
... Đương nhiên là được, anh là ông chủ lớn của em mà.
Trịnh Tây Nguyên đứng bật dậy, kéo ghế cho anh ngồi:
ở đây đơn9 sơ, anh ngồi tạm đi, đừng chế.
Kiều Đông Dương không nói gì, hoàn toàn khác với tình cảnh gào thét chửi bới mà Trịnh Tây Nguyên tưởng tượng ra6. Kiều Đông Dương chỉ lạnh lùng nhìn anh ta rồi ngồi xuống chiếc ghế xếp kia, chậm rãi hỏi:
Ai sắp xếp nội dung trận chung kết?
Kiều Đông Dương hừ lạnh:
Nếu cậu bỏ được thói xấu biết rõ còn cố hỏi này đi thì sẽ vừa mắt hơn đấy.
Trịnh Tây Nguyên xoa trán, mỉm cười kéo ghế ra, chiều lại hình ảnh vừa rồi trên màn hình, sau đó nhìn thẳng vào vị Bồ Tát đang bốc cháy hừng hực này, thoải mái nghiên cứu thảo luận với anh.
Đã là thời đại gì rồi? A Kiều, anh không cho rằng nam nữ khoác vai nhau, nắm tay nhau thì sẽ có mối quan hệ mờ ám chứ? Hành động tương tác giữa Trì Nguyệt và anh Ngụy... cũng chỉ là hành động tương tác bình thường, sẽ tạo ra hiệu quả khá tốt cho chương trình... Không, sao anh lại thể hiện vẻ mặt này chứ?
Anh Ngụy kia áp sát vào cô như vậy, thân thiết như vậy... Vậy mà cô đối mặt với anh ta lại không xảy ra chuyện gì? Vẻ mặt Kiều Đông Dương rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang có sóng to gió lớn. Trong hai mươi mấy năm cuộc đời, Kiều Đông Dương muốn cái gì có cái đó, tất cả mọi người trong nhà đều dỗ dành anh, chiều chuộng anh, anh muốn gió được gió muốn mua được mưa. Tất cả những uất ức anh phải nếm trải trong gia đình còn không nhiều bằng lúc anh ở cạnh Trì Nguyệt. Hai người xa nhau lâu như vậy mà cô không nhớ anh, chưa bao giờ chủ động gọi cho anh, lần nào cũng là anh chủ động tìm cô. Còn cố chỉ thản nhiên nói một hai cầu là có thể dập tắt sự nhiệt tình của anh.
Trong mối quan hệ của bọn họ... Tất cả đều do anh chủ động. Cô như con diều chợt xa chợt gần, dây diều sẽ đứt bất cứ lúc nào... và rời xa anh.
Trịnh Tây Nguyên khó xử nhìn anh:
A Kiều...
Kiều Đông Dương lạnh lùng đẩy anh ta ra, đi xem bảng danh sách khách mời của chương trình:
Đổi bừa một người đi.
Kiều Đông Dương nhớ lại buổi tối đầu tiên hai người gặp nhau, cô đã xa lánh anh. Thậm chí đến tận bây giờ, anh vẫn nhớ kỹ ánh mắt căm ghét của cô... Khi đó, anh chỉ nhẹ nhàng kéo tay cô một cái, thậm chí có khi còn chưa chạm vào mà cô đã đề phòng như một con nhím.
Bây giờ thì sao?
giống vậy, không có một ít chiêu trò và tính giải trí, khán giả sẽ không thích. Em không thể ném tiền của nhà đầu tư ra cửa sổ đúng không? A Kiều, em phải có trách nhiệm với anh.
Tôi bằng lòng để cậu ném tiền ra cửa sổ!
Đúng!
Thế nhưng...
Lòng tự trọng của Kiều Đông Dương không chịu đựng nổi.
Mẹ ơi, A Kiều, anh đừng dọa em!
Trịnh Tây Nguyên chưa từng thấy biểu cảm kỳ quái thế này, không phải gió thổi dông bão sắp đến, không phải nổi giận muốn giết người phỏng hỏa, thậm chí còn không phải đau lòng mà là cảm giác nặng nề, chán nản, cô đơn, đôi mắt lạnh thấu lương như đến từ vực thẳm.
Trì Nguyệt và Thang Bình đi đến bên bờ biển, thử phần
chạy trốn
của
trận chiến lớn
thì phát hiện tính khả thi quá thấp. Phía trước là mặt biển trải dài như kéo đến tận chân trời, không có tàu thuyền gì hết, chẳng lẽ lại nhảy xuống bơi?
Điều này không thực tế, vậy chỉ còn một khả năng - là giết.
?
Sao cũng được là sao? Trịnh Tây Nguyên không đoán được suy nghĩ của ông lớn này:
Anh muốn... chọc giận Tiểu Nguyệt Nguyệt nhà anh à?
Kiều Đông Dương vỗ bàn:
Ai lại rảnh rỗi đi chọc tức cô ấy chứ?
Khuôn mặt Trịnh Tây Nguyên bị ánh mắt thiêu đốt đau đớn, da đầu run rẩy. Anh ta khẽ ho, muốn 8che màn hình đi:
A Kiều? Sao anh lại đến đây lúc này?
Kiều Đông Dương không nhìn vào màn hình, vì anh đã thấy hết rồi.
Hiện tại anh Ngụy đáng tin hơn.
Trì Nguyệt mỉm cười:
Không được tin ai hết.
Trịnh Tây Nguyên rùng mình.
Anh xem thế này được không, bọn em lập tức tách hai người họ ra...
Trịnh Tây Nguyên thấy anh im lặng, lại tự nghĩ cách giải quyết.
Cậu không cần làm gì hết.
Kiều Đông Dương chậm rãi đứng lên, hừ lạnh:
Tôi đi làm khách mời.
Hả?
Trịnh Tây Nguyên sợ hãi:
Anh chắc chắn chứ? A Kiều, bọn họ đã rút thăm xong rồi, mỗi vị khách mời tương ứng với một thí sinh.
A Kiều, chuyện này không giống như anh nghi...
Tôi đang hỏi cậu đấy.
Sống lưng Trịnh Tây Nguyên cứng đờ:
Tổ chương trình quyết định.
Ai duyệt?
Mai Y..
Còn chưa nói hết câu, Trịnh Tây Nguyên lại ưỡn ngực:
Không, là em.
Nhận tội nhanh quá nhỉ!? Kiều Đông Dương lườm anh ta, Trịnh Tây Nguyên lại cười:
Anh đừng vậy mà. Cuộc thi của chúng ta rất nghiêm túc... Nhưng anh cũng biết hiện nay có rất nhiều chương trình giải trí
Kiều Đông Dương nhìn chằm chằm Trì Nguyệt trên màn hình. Những gì anh thấy hoàn toàn khác với những gì Trịnh Tây Nguyên thấy.
Trịnh Tây Nguyên chỉ thấy những việc trên bề nổi, anh lại chú ý đến việc sâu bên trong.
Trịnh Tây Nguyên đau đầu:
Thế nhưng bây giờ ngoại trừ Lâm Phán thì bốn người Trì Nguyệt, Thang Bình, Chu Thanh và Hứa Văn Vũ đã tìm được đồng đội rút thăm. Chẳng lẽ anh muốn cùng đội với Lâm Phản?
Kiều Đông Dương im lặng, đưa hai ngón tay lên chạm vào khóe môi, chậm rãi híp mắt lại:
Sao cũng được.
Ít nhất cũng phải nghĩ ra một lý do chính đáng.
Không cần!
Kiều Đông Dương thản nhiên nhìn anh ta:
Tôi thích.
..
Trịnh Tây Nguyên chậm rãi thở ra.
Cô ta quay sang nhìn anh Ngụy và Trương Tương Quân ngồi trên tảng đá ngầm phối hợp ghi hình:
Cậu tin ai trong hai người họ?
Trì Nguyệt mỉm cười hỏi lại:
Cậu thì sao?
Đệt! <5br>
Lúc hỏi ý anh, người nào đó nói để tránh điều tiếng, anh là người nhà thí sinh không nên biết trước nội dung, không cần nói cho anh biết, bây giờ lại chạy đến tính sổ?
Trịnh Tây Nguyên cảm thấy bạn muốn chết!
Trương Tương Quân và anh Ngụy đều nói bọn họ rút thăm được Trì Nguyệt, lúc hai người gặp mặt đều không chịu lùi bước, cãi nhau ỏm tỏi. Đương nhiên điều này nằm trong phạm vi cho phép của chương trình, ngoại trừ người trong tổ đạo diễn, không ai có thể chứng minh cho bọn họ. Thế là Trì Nguyệt dẫn theo cả hai người.
Vị trí số 2 ở rất gần, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Nhưng còn chưa nói hết câu Kiều Đông Dương đã lạnh lùng liếc sang:
Càng che càng lộ?
Trịnh Tây Nguyên chỉ muốn kéo trụi tóc:
Vậy anh muốn em làm thế nào? Anh nói đi em sẽ làm theo.
Trì Nguyệt cười:
Cậu cảm thấy ba người đó sẽ thật lòng thành lập liên minh sao?
Thang Bình hơi ngạc nhiên, dường như không hiểu ý cô. Hai người nhìn nhau mấy giây, Trì Nguyệt thấy cô ta ngơ ra mới thản nhiên nói:
Đối mặt với lợi ích thì không có tình bạn bền chắc không gì phá được, tính cách sẽ quyết định việc có thể đoàn kết một lòng hay không... Dù bọn họ thành lập liên minh tạm thời, chỉ cần đâm một cái là có thể phá vỡ mối quan hệ này.
Lời nói của cô nhẹ nhàng bay theo cơn gió biển ấm áp xen lẫn mùi tanh, trong lòng dân nặng nề.
Thang Bình yên lặng suy nghĩ mối quan hệ liên minh giữa hai người...
Lúc Trì Nguyệt đối mặt với người đàn ông kia, cô không bài xích, không kháng cự. Cô buộc chung một sợi dây thừng an toàn với anh ta, giúp anh ta leo xuống vách đá. Ánh trăng bao phủ lên hàng lông mày, đôi mắt và cả cơ thể cô như đang phát sáng... Điều này chưa từng xuất hiện với Trì Nguyệt.
Cho dù lúc anh mới quen cô cũng không có.
Trì Nguyệt và Thang Bình đã phân công trước, một người công một người thủ, một người xông vào một người canh chừng. Cũng như mọi khi, Trì Nguyệt sắp xếp hai
con tin
ở bên ngoài để Thang Bình trông coi, cô bò lên sườn núi đối diện vị trí số 2, đứng từ trên cao quan sát tình hình đối thủ.
ở đó không có người.
Trong đêm tối chỉ có cơn gió nhẹ nhàng, ấm áp ẩm ướt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.