Chương 290: Là vị chua của thức ăn cho chó


Vì sao anh lại ở đây?

Trì Nguyệt nín thở tập trung, không biết nên cười hay nên giận. Tên này nói mình phải đi côn8g tác, hóa ra là đến chương trình Trời Sao làm khách mới?

Con mắt nào của em thấy anh chơi trò mờ ám với cô ta?

... Không cần nhìn, thiết lập của chương trình vốn đã như vậy rồi. Lăng xê CP, lăng xê mấy hành động mờ ám.
Tuy Trì Nguyệt không phải người trong giới giải trí, nhưng chưa ăn thịt heo không có nghĩa chưa thấy heo chạy.
Cô hiểu quả rõ chiêu trò của
Người Đi Dưới Trời Sao
.
Chỉ có cơn gió đêm đáp lại cơn giận mà cô đang cố kiềm chế.
Trì Nguyệt nghiến răng:
Em đếm đến ba, anh mà không dùng tay thì chúng ta chia tay! Một!


Anh là loại người hay ghen sao?
Khuôn mặt Kiều Đông Dương đen sì, đột nhiên ngẩng đầu thơm nhẹ vào môi cô, sau đó tỏ ra thỏa mãn như đứa bé được ăn kẹo:
Anh không ưa nhìn một vài người... lấy danh nghĩa ghi hình để lén lút giở trò.

Một vài người?

Làm anh giận? Nhiều lắm, nếu đếm từng cái một, có lẽ đếm cả năm cũng không hết.

Trì Nguyệt mỉm cười, khẽ dỗ dành anh:
Vậy chúng ta cứ ngồi kể tội cả đời đi. Cả đời dài lắm, có rất nhiều thời gian để anh từ từ kể khổ, có được không nào?

Trì Nguyệt:
Em không hề.
Cô đang muốn giải thích nhưng đột nhiên dừng lại, dù sao cũng đang ghi hình chương trình, rồi anh sẽ nhìn thấy thôi. Có đôi khi cái giá phải trả cho lời nói dối sẽ rất to lớn, rõ ràng không có chuyện gì hết, đến lúc đó lại bị anh nghi ngờ có vấn đề.

Anh Kiều...
Trì Nguyệt chậm rãi cúi đầu hôn vào môi anh, dịu dàng dỗ dành:
Anh không nghĩ... em có gì đó với người khác chứ?


Không!
Anh cố chấp quát khẽ, hơi thở dần dồn dập hơn:
Trì Nguyệt, anh nhớ dáng vẻ em vào đêm đó... Đêm đó, cả em và ánh trăng đều rất đẹp. Mỗi lần nhớ đến, anh lại... thấy khó chịu. Ừ, cảm giác khó chịu đó còn khó chịu đựng hơn cả cảm giác khó chịu của em.

Lúc cô nằm dưới ánh trăng, làn da trắng nõn như ngọc, cô như tinh linh trong sa mạc kéo cả thể xác lẫn linh hồn của anh đi dạo quanh trên chín tầng trời...
Trì Nguyệt vội vàng dừng miêu tả, tỏ vẻ vô tội nhìn anh.
Kiều Đông Dương sắp nghiền nát hàm răng đến nơi rồi:
Lúc em cứu anh Ngụy cũng vậy hả?

Có lẽ anh không quá hoàn hảo, nhưng anh lại có thể bao dung cô.
Cô cũng không phải người hoàn hảo, có nhiều khuyết điểm đến mức có thể đếm cả một năm...
Mẹ nó! Trì Nguyệt thầm chửi trong lòng.
Cái tên kia lại dám nói xấu sau lưng cô?
Trì Nguyệt im lặng, cô nghĩ nát cả óc cũng không biết ông lớn này đang giận cái gì...

Đừng đùa, có việc gì cứ từ từ nói, em đã làm gì làm anh giận hả?

Trì Nguyệt bật cười, khóe mắt cong cong, muốn nhìn cũng không nhịn được:
Vì vậy, anh chạy đến ghép cặp với Lâm Phán là định chơi trò mờ ám với cô ta, tiện làm em tức chết à?

Ghép cặp, chơi trò mờ ám? Kiều Đông Dương không thể chấp nhận những lời buộc tội này.
Trái tim Trì Nguyệt run rẩy.

Kiều Đông Dương.

Trì Nguyệt bị anh đè một lúc lâu, cả người đã mềm nhũn, lúc này cô nằm sấp trên người anh không buồn động đậy, chỉ học theo dáng vẻ lúc anh đối phó với cô, đè nặng lên người anh, bóp cổ anh, hung dữ hỏi:
Anh nổi điên cái gì hả? Em sắp bị anh đè gãy eo rồi!

Kiều Đông Dương hừ lạnh.
Cơn gió thổi mạnh qua khe núi, cô vừa định ngồi dậy, đột nhiên có một luồng gió kỳ lạ thổi đến từ sau lưng, lạnh lùng lướt qua má cô, giác quan thứ sáu của cô nhạy bén cảm nhận được.
Trong lòng Trì Nguyệt run lên, chợt cảm thấy không ổn, cô vội nằm xuống lăn vào trong bụi cỏ để tránh sự tấn công từ phía sau... Đáng tiếc, người kia khí thế hung hăng, tốc độ nhanh đến kinh người, cô mới xoay được nửa vòng đã không kịp né tránh nữa, bóng người cao lớn đã phủ xuống, nằm ở trên lưng cô, để cả người cô vào trong bụi

Gọi tôi cũng vô dụng.
Kiều Đông Dương nói:
Tôi không giúp được các cô, bởi vì tôi còn không thể đánh thắng cô ấy, không phải đối thủ của cô ấy.

Trong lòng Trì Nguyệt sụp đổ. Có lẽ Lâm Phản và Chu Thanh cũng giống cô.
Lâm Phản đột nhiên nói:
Là anh quá coi trọng cô ta, hay quá coi thường bọn tôi?
Ánh mắt Kiều Đông Dương lạnh lùng, dáng vẻ như đang thầm nói
các cô đều là cặn bã
.
Lâm Phản không nhịn được nữa, cô ta hít sâu, đột nhiên cười lạnh:
Anh đừng quên cô ta đã thua trong tay tôi.

Đôi mắt Kiều Đông Dương đỏ hồng, cơ thể nóng bừng, cứ nghĩ đến hành động tương tác giữa cô và anh Ngụy lại như bị kích thích, rất muốn cô phản ứng lại.
Trì Nguyệt.
Anh nhẹ nhàng hôn cô, giọng nói trầm thấp xen lẫn tiếng nức nở truyền vào trong tai, muốn cô phản ứng lại.
Trì Nguyệt không thể động đậy trong
sự bao vây
của anh, cơ thể bị ép phải nhận lấy trong sự đàn áp, lại... không kiềm chế được phản ứng.

Chó săn
nằm vùng cũng là anh sao?
Nhưng đây l3ại là một vấn đề. Nếu Kiều Đông Dương rút trúng cô, vậy Trương Tương Quân và anh Ngụy thì sao? Nếu hai người này không ph9ải con tin của cô, vì sao chưa từng tiết lộ vị trí? Nhất là Trương Tương Quân, cô ta không cần phải che giấu hành tung gi6úp cô. Nếu cá ba người đều là con tin của cô... vậy là tổ chương trình rút thăm nhầm?
Trì Nguyệt giật mình muốn giãy giụa.
Cô nắm rạp trên mặt đất, người kia đè trên lưng cô, nặng nề trói chặt cô, tư thế này...
Trì Nguyệt cảm thấy đầu óc trì trệ.
Anh ôm chặt cả người cô như đang muốn chứng minh điều gì đó, lại hỏi cô:
Em không thích anh à?

Kiều Đông Dương đúng là người kỳ quái.
Bảo sao tên kia lại ế hơn hai mươi năm, khó khăn lắm mới gặp được cô.
Đây là logic của vị thần nào thế? Ừ, là logic của Kiều Đông Dương.
Người khác nghĩ gì không quan trọng, anh chỉ quan tâm những người và việc mà anh muốn quan tâm.

... Lúc nào em cũng đúng hết, thân thiết với tên đàn ông khác, còn dám ngang ngược như thế!

Giọng điệu ấm ức này khiến trái tim Trì Nguyệt mềm như nước, không biết vì sao cái tên này lại có thể khống chế cảm xúc của cô, thỉnh thoảng anh sẽ tỏ ra cáu kỉnh ngang ngược làm cô giận. Cô rất muốn bóp chết anh hoặc là chia tay luôn cho xong chuyện. Nhưng anh chỉ khẽ hừ một tiếng là đã có thể chạm được vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô.
Cô không thích còn để anh chạm vào cô chắc? Trì Nguyệt sắp bị anh làm tức chết rồi.

Kiều Đông Dương, anh có thể nói chuyện bình thường không?

Trì Nguyệt:
...
Cô hơi nghiêng đầu muốn thấy vẻ mặt anh, vì cô nghe thấy giọng nói Kiều Đông Dương đầy vẻ khó chịu.
Thế nhưng không đợi cô xoay sang chỗ khác, Kiều Đông Dương đã bóp chặt cổ cô, đè cô lại.
Trì Nguyệt im lặng nhìn khuôn mặt tối tăm của anh, chậm rãi ôm chặt vai anh:
Em đảm bảo không có!

Đảm bảo cũng vô dụng.

... Vậy em phải làm sao đây? Lấy cái chết để tạ tội à?

Kiều Đông Dương im lặng.
Suy nghĩ này khiến Trì Nguyệt thấy hưng phấn, cô suy nghĩ một lúc lâu rồi yên lặng thò đầu ra...
Đúng, phải bắt Chu Thanh trước. Bây giờ cô bám theo cô ta sẽ không có ai phát hiện ra.
Ha! Kiều Đông Dương lạnh lùng mỉa mai:
Cô không biết lý do tại sao à?


Dù bộ đồ phi hành gia không bị trục trặc, điểm thành tích các môn cũng không bằng tôi.

có...
Cánh rừng đêm ẩm ướt, những môi trường trên đảo Bọ Cạp lại rất ấm áp, chỉ cảm thấy hơi mát mẻ...

Anh là con tin của em, có thể gửi tin tức cho em.

Ba người đều nói là con tin của cô, bây giờ Trì Nguyệt thấy mất phương hướng.
Anh đã là con tin của em, sao lại đè em ở đây?

Ông đây thích.
Còn dùng cả
ông đây
cơ, xem ra đã giận lắm rồi.
Trì Nguyệt đột nhiên thấy b5ối rối, cô nằm sấp trên mặt đất, yên lặng nghe tiếng động bên ngoài.
Lâm Phán và Chu Thanh bị Kiều Đông Dương trách mắng cũng không tỏ ra tức giận, còn nhỏ nhẹ giải thích với anh.
Có thể làm sao?
Anh còn có thể làm sao chứ?
Lúc cô nghĩ đến, thấy anh và Lâm Phán tiếp xúc riêng thì trong lòng cũng hơi chua xót:
Lúc người ta đến cứu anh, hai người không chơi trò trói dây thừng sao? Gió biển nhẹ nhàng, ánh trăng xinh đẹp, anh đẹp trai bị dây thừng trói chặt, cơ bắp rắn chắc như một con dã thú ẩn nấp trong ánh sáng mờ tối... Chậc chậc chậc...
Cô hăng say miêu tả.
Khuôn mặt Kiều Đông Dương dân tối sầm lại.

Không phải anh gọi em đến à? Nói em là chủ nhân của anh, anh là người nằm vùng của em...


Không muốn chết thì im lặng!
Giọng nói anh lạnh lùng, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng Trì Nguyệt đã quá quen thuộc với anh. Cô cố chấp quay sang liếc nhìn anh, đường nét trên khuôn mặt anh hiện rõ trong ánh sáng mờ nhạt, có thể cảm nhận được sự tức giận rõ ràng từ trong hơi thở.
Rốt cuộc anh về phe ai?
Trì Nguyệt hỏi.
Nhưng Kiều Đông Dương không phải người tốt tính, anh lạnh lùng hừ khẽ, tức giận nói:
Các cô không biết đánh nhanh thắng nhanh sao? Còn kéo dài nữa, các cô không phải là đối thủ của Trì Nguyệt.

Câu nói này chọc đúng vào chỗ đau, Lâm Phán và Chu Thanh đều im lặng một lúc lâu.
Kiều Đông Dương hơi nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng.

Anh không nghĩ như vậy.
Anh nói xong thấy vẻ mặt Trì Nguyệt thả lỏng hơn nhiều, lại nhấn mạnh:
Anh chỉ nghĩ em có gì đó với anh Ngụy!


Ngoan nào, bây giờ em là tù binh của anh!

Trì Nguyệt áp trán lên mặt cỏ, suýt thì phì cười.
Đối mặt với người đàn ông có mạch não kỳ quái này, Lâm Phán hỏi ra nghi ngờ của mình:
Sao anh lại đến tham gia chương trình này?

Kiều Đông Dương cười khinh thường:
Tôi muốn xem cô ấy làm thế nào để thắng các cô.

Trì Nguyệt chờ đến mức sắp mất sạch kiên nhẫn, lại nghe thấy Chu Thanh nói:
Tôi đi tìm đồ ăn, ăn no rồi nói sau, tôi đi đây.
Cô ta nhanh chóng chạy đi như đang chạy trốn, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Lâm Phán:
Tôi đi dạo quanh đây một vòng, xem có gặp ai không.

Trong mắt cô, anh là sự tồn tại không thể thay thế.
Anh là của cô, cô là của anh, không còn ai khác, không ai có thể thay thế, không ai hết.
Nói chuyện quá độc ác, chọc người ta tức chết còn không đền mạng.
Chu Thanh đã đi, Lâm Phản cũng
đi dạo, chỉ còn lại Hứa Văn Vũ có thực lực yếu nhất. Bây giờ ba người này đã chia nhau ra, cô có nên nghĩ cách giải quyết một người không?
Cô khẽ mắng, nhắc nhở anh chú ý đến hoàn cảnh và chừng mực.
Nhưng anh không hề quan tâm, đã thế còn quá đáng hơn, anh đưa tay ra ôm eo cô, cúi thấp đầu như đang vùi vào cần cổ cô:
Gọi tên anh dịu dàng như thể là muốn làm gì hả?


Các cô còn lâu mới gian trả bằng cô ấy. Cô ấy có nhiều ý đồ xấu, năng lực sinh tồn cực mạnh... Cô ấy có một trăm cách để giết chết các cô trong rừng cây này.


...

Hốc mùi Trì Nguyệt nóng bừng nhưng cô không nói chuyện, cũng không nhúc nhích.

Hừ!
Hơi thở quen thuộc phả vào lỗ tai, hơi thở ấm áp này vẫn mạnh mẽ và bá đạo như trước:
Chạy đi! Vì sao không chạy?

Khuôn mặt tuấn tú của Kiều Đông Dương tối sầm lại, vô cùng lạnh lùng:
Một mình một phe.


... Anh làm gì thế?
Trì Nguyệt không hiểu hành động này, càng không biết vì sao anh lại giận:
Có phải anh gửi tin tức cho em không?

Trì Nguyệt tưởng anh đã hết giận, muốn báo anh tránh ra, không ngờ đây chỉ là một bước đệm của Kiều Đông Dương mà thôi...
Chống hai tay ở bên cạnh sẽ giúp anh thuận tiện muốn làm gì thì làm...
Anh cứ thích đè em đấy.
Anh cúi đầu xuống, sợi tóc cọ qua cổ cô hơi ngứa hơi tê dại, cánh môi mềm mại chạm vào vành tai cô, hơi thở len lỏi vào trong lỗ tai:
Em không thích hả?

Cả đời?
Cơ thể Kiều Đông Dương hơi cứng lại. Ngay cả Trì Nguyệt cũng có thể cảm nhận được người nằm trên lưng mình hơi ngơ ngác.
Kiều Đông Dương nhớ nhung đêm đó, nhớ nhung đêm thuộc về cô và anh, đó là trải nghiệm có một không hai.
Cô nói ngoại trừ anh ra, cô không thể chịu được sự đụng chạm của người khác.
Nếu không phải chính tại cô nghe thấy thì cũng không tin được Kiều Đông Dương lại nghĩ cô là người như vậy.
Trì Nguyệt hơi giận.
Cơ thể người đàn ông đang nằm trên lưng cô đột nhiên cũng đờ.
Trì Nguyệt cao giọng đếm.
Càng nghĩ đến ưu điểm của anh, Trì Nguyệt càng thấy áy náy vì đã vô tâm với anh. Vốn dĩ cô không cảm thấy mình làm sai, nhưng bây giờ nghĩ đến lại thấy trong lòng đau như dao cắt.

Kiều Đông Dương!
Cô cười:
Anh đang ghen à?

Trì Nguyệt nhướn mày:
Anh đang nói em à?

Kiều Đông Dương đột nhiên nghiến răng, xoa hai má cô:
Anh nỡ nói em vậy à?
õ, vậy đang nói anh Ngụy kia sao?
Không biết có phải lời hứa hẹn cả đời đã dỗ được anh không, Kiều Đông Dương chống hai tay ở bên cạnh người cô, hơi nhấc người lên cho có một không gian có thể hoạt động. Trên người đột nhiên nhẹ đi, Trì Nguyệt thở phào, cảm thấy cả người dễ chịu hơn nhiều.

Anh nhanh tránh ra chỗ khác đừng đè em, em khó chịu.

Dường như Lâm Phán và Chu Thanh cũng hơi choáng váng, không tin vào tai mình.

Anh Kiều...

Thế nhưng dù Kiều Đông Dương tức giận đến mức nào, nhiều nhất cũng chỉ bày tỏ sự khó chịu chứ không làm cô khó xử...
Mẹ nó! Cô sắp phát điên rồi!
Kiều Đông Dương khẽ chửi một câu, không biết là đang chửi ai, nhưng anh đã rời khỏi lưng cô, anh đưa một tay tới kéo cô, để cô nằm sấp trên người mình:
Em là người phụ nữ vô tình, chỉ biết dùng chiêu này đối phó với anh.

Đây là một sự thỏa hiệp.

Đúng.


Anh đang vi phạm quy tắc thi đấu...

Chẳng lẽ cô thật sự được Kiều Đông Dương
chữa khỏi
rồi? Không thấy phản cảm khi phải đụng chạm với đàn ông nữa?
Trái tim Trì Nguyệt đập loạn, suy nghĩ mơ hồ, nhưng đây là chỗ thích hợp để thân mật gần gũi sao?
Kiều Đông Dương, anh đừng làm vậy.
Cô thở hổn hển, cơ thể cứng đờ chống lại anh:
Em sẽ giận đấy.
Anh không trả lời, vẫn tiếp tục hôn cô. Trì Nguyệt sắp phát điên rồi:
Em không đùa đâu, Kiều Đông Dương, em đang thi đấu đấy!


Bây giờ là trận chung kết, trận chung kết lại kiểm tra năng lực sinh tồn.
Kiều Đông Dương cười lạnh, tiếng cười bay theo cơn gió:
Có lẽ cô có ưu thế trong những trận đấu thiết bị máy móc không cần trí não, những bàn về năng lực sinh tồn...

Anh hơi dừng lại, sau đó nói một câu cực kỳ ngông cuồng.
Sương đêm thấm ướt khuôn mặt Trì Nguyệt, cô hơi ngẩng đầu lên. Trước mắt cô là rừng cây rậm rạp, cô không thấy người đứng bên ngoài rừng cây, nhưng mãi không nghe thấy Lâm Phán và Chu Thanh nói gì.
Có lẽ bọn họ chịu đả kích quá lớn, không chịu nổi tên thần kinh Kiều Đông Dương này.

Ba người các cô cộng lại cũng không phải đối thủ của cô ấy.

Trì Nguyệt đang nằm rạp trong rừng nghe vậy cũng thấy khó chịu, chứ đừng nói đến Lâm Phán và Chu Thanh. Hai cô gái đứng ngoài kia đều là nhân vật cấp bậc nữ thần, vậy mà ở đây lại bị Kiều Đông Dương coi thành kẻ vô dụng, ai mà chịu nổi chứ? Nhưng không chờ cảm giác chua xót trong lòng bọn họ tan biến, Kiều Đông Dương đã cười nói.
Tiếng bước chân lại xa dần. Hai người này rời đi rất nhanh, Trì Nguyệt không nhìn thấy gì, nhưng có thể dựa vào giọng điệu và tốc độ bước chân để đánh giá tâm trạng của bọn họ - tức giận, đau khổ, lại bó tay không thể làm gì Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt hơi buồn cười, có cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nào chịu đựng được một người đàn ông lạnh lùng mỉa mai như thế?
Đánh có một trận, mắng cố, hay là chia tay từ nay không liên quan đến nhau?

Anh không làm được bất kỳ điều gì trong số đó...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.