Chương 291: Lòng người khó đoán


Cái tên này!

Trì Nguyệt suýt phì cười.

Em yên tâm, anh sẽ kiềm chế bản thân. Anh không phải loại người tiêu chuẩn kép, anh đã yêu cầu em thì anh cũng tự làm được.
Kiều Đông Dương cho rằng Trì Nguyệt cũng yêu cầu anh giữ gìn bản thân, không cầu kết làm bậy chơi trò mờ ám với người phụ nữ khác...
Thế nhưng, anh đã sai rồi.
Cô chủ động áp sát thế này đúng là muốn lấy mạng anh mà, ngay cả khi hành động này không dịu dàng thì anh cũng không chịu nổi. Cơ thể Kiều Đông Dương cứng đờ, vừa nãy còn có thể
thản nhiên
ra lệnh cho cô, bây giờ bị cô nhìn chằm chằm thế này, tốc độ nói chuyện dân chậm hơn, giọng điệu cũng dịu dàng hơn nhiều:
Không phải anh đang sợ em mệt à? Cô Trì đừng làm loạn!


Kiều Đông Dương! Anh tưởng người khác đều là kẻ ngu sao? Vốn việc em được thi đấu lại đã khiến người ta nghi ngờ, bây giờ lại được giải quán quân, anh muốn người khác nghĩ em thế nào?

Còn có cả nhắc nhở?
Trì Nguyệt nghi ngờ lúc tổ chương trình Trời Sao bàn bạc về trận chung kết, chắc chắn vừa rời khỏi
chiến trường ăn gà
, đây rõ ràng là một trò chơi mà.
Kiều Đông Dương nghe cô nói vậy cũng thấy mềm lòng, không nói thêm gì nữa.
Trì Nguyệt rèn sắt khi còn nóng:
Mọi người đều nói yêu nhau dễ ở chung khó, chúng ta cũng không ngoại lệ. Dù sao chúng ta cũng không phải thần thánh, đều có khuyết điểm của riêng mình, biết đâu ngày nào đó em và anh sẽ hiểu lầm nhau vì một vài vấn đề vụn vặt, trong lòng thấy khó chịu rồi chia tay. Thế nhưng, em nghĩ chúng ta đã là người trưởng thành, nên cho nhau không gian yêu đương thoải mái nhất, không ràng buộc lẫn nhau nhưng phải hiểu tự kiềm chế bản thân. Làm vậy mới có thể bảo đảm tình cảm của chúng ta bền lâu hơn, được không?

Kiều Đông Dương cười lạnh, chậm rãi nắm chặt cổ tay cô, kéo bàn tay đang
nhào nặn
trên mặt mình ra.
Em không cần quan tâm việc này, Trịnh Tây Nguyên sẽ tự giải quyết.
Trì Nguyệt im lặng nhìn anh:
Chúng ta không cần chịu trách nhiệm vì hành động của bản thân sao?

Kiều Đông Dương híp mắt lại đánh giá cô một lúc lâu.
Người bên ngoài là Lâm Phán, đối thủ gặp ngay từ vòng đầu tiên lại là Lâm Phán.
Thật thú vị, vậy là trận chiến sớm sao?
Trong lòng Kiều Đông Dương vô cùng khó chịu, lúc nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô, lại trở nên mềm mại dịu dàng:
Em có thể nhanh chóng kết thúc trận đấu này, cách xa tên ngu xuẩn kia được không?

Đồ trẻ con!
Âm thanh này quá chân thực, chỉ cần người bình thường nghe thấy thôi cũng sẽ nổi da gà...
Lâm Phán phản ứng rất nhanh, cơ thể cô ta hơi cứng đờ, sau đó đột nhiên bỏ chạy.
Anh bắt đầu khinh bỉ bản thân, chỉ cần người phụ nữ này dịu dàng giải thích đồi câu, anh đã hận không thể móc tim ra cho người ta.

Em đã nói như vậy thì anh tha thứ cho em. Nhưng sau này...
Anh kéo dài giọng:
Em đừng thân thiết với người khác như thể được không? Anh Ngụy hay bất kỳ người đàn ông nào khác đều không được... Anh sẽ thấy khó chịu, cứ như bị dao đâm vào tim vậy.

Trì Nguyệt trợn to mắt, không ngờ Kiều Đông Dương lại nói ra những lời này.
Thật khó hiểu.
Cô bình tĩnh đè cả người lên người anh:
Kiều Đông Dương, anh làm sao thế?

Giọng cô nhẹ nhàng ấm áp như từng cơn gió thổi qua trong rừng.
Gian xảo ghê nhỉ!
Trì Nguyệt hơi do dự không biết nên đuổi theo hay không, cô chỉ suy nghĩ khoảng mấy giây đã đưa ra quyết định - đuổi theo.
Ánh mắt Kiều Đông Dương nặng nề, việc cắt ghép này vô cùng thần kỳ. Có lẽ thứ anh nhìn thấy trên màn ảnh không phải bản chất của sự việc.

Hu!

Cơ hội đang nằm ngay trước mắt, chỉ chớp mắt là trôi qua, Trì Nguyệt quyết định đánh đòn phủ đầu. Lâm Phán vừa nói xong, cô đã mạnh mẽ lao ra từ trong rừng rậm, nhằm chuẩn khẩu súng tia hồng ngoại vào Lâm Phán rồi bắn một phát, ngay sau đó cơ thể lăn trên mặt đất mấy vòng...
Bắn kẻ địch, bảo vệ bản thân,
Sống lưng Trì Nguyệt lạnh lẽo, cô nằm sấp trên mặt đất, hơi thở dồn dập.
Có tiếng bước chân chậm rãi đến gần, người kia vô cùng cẩn thận không nói một câu nào.
Trì Nguyệt còn không kịp oán trách đã nhanh chóng trốn ra sau cây, phát hiện ảnh sáng tia hồng ngoại đang quét qua quét lại khu rừng ngay bên cạnh.

Trì Nguyệt, có phải cô không?
Giọng Lâm Phán dẫn đến gần.

Em quá thân thiết với anh ta.

Trì Nguyệt nhướn mày, dở khóc dở cười:
Anh trai à, đây là chương trình giải trí, anh còn không biết chiêu trò của Trịnh Tây Nguyên sao? Dù không có chuyện gì cũng bị chương trình cắt ghép thành có chuyện...

Kiều Đông Dương hừ lạnh:
Em sống vì cái nhìn của người khác sao?


Dù không sống vì người khác thì cũng phải vì bản thân chứ.

Vẻ mặt Kiều Đông Dương thoải mái hơn nhiều:
Anh không phải người ích kỷ, anh cũng không thích ràng buộc em, nhưng... Tối nay, anh thấy rất khó chịu.


Vì anh Ngụy sao?


Hợp lý mà, ai bị trúng đạn cũng như thể cả.

Trì Nguyệt không thấy chỉ số sinh tồn của Lâm Phán vẫn đang giảm xuống - trong lúc cô ta bị thương, nếu không được chữa trị (dừng lại nghỉ ngơi), chỉ số sinh tồn sẽ liên tục giảm xuống, cho đến khi về 0%. Hơn nữa, lúc chương trình chế tác hậu kỳ sẽ thêm một hiệu ứng buff ở trên đầu người bị thương...
Lâm Phản im lặng mím chặt môi, chạy đi như bay.
Đây là thế mạnh của cô ta, nếu thi đấu tốc độ, Trì Nguyệt không thể thắng cô ta. Nhưng khi cô ta liều mạng dụ Trì Nguyệt chạy về phía đồng đội thì cũng đang gặp nguy hiểm và chỉ số sinh tồn giảm xuống. Đến gần, cuối cùng đã đến gần rồi.

Em hôn anh một cái, anh sẽ đồng ý.
Trì Nguyệt ngơ ngác, người đàn ông này đúng là... càng ngày càng dễ dãi với cô...

Chụt!
Cô hôn mạnh lên má anh, giọng nói dịu dàng mềm mại:
Anh là tốt nhất.

Bây giờ Trì Nguyệt cũng thấy bối rối với vấn đề này.
Thế nhưng vì
chó săn
của cô rất tận tâm, đã dùng thân phận người nằm vùng để gửi vị trí cho cô, việc cô đến dò đường cũng nằm trong quy tắc. Cô không muốn Kiều Đông Dương can thiệp vào hành động của cô, cũng không muốn làm anh thất vọng. Cô cầm thiết bị định vị đi sâu vào rừng trong ánh mắt khó chịu của anh.
Trì Nguyệt:
...

Lại còn có chiêu trò như vậy?

Em vì trách nhiệm, hay không nỡ rời khỏi chương trình?

Anh có ý gì? Trì Nguyệt cảm thấy anh rất khó hiểu.
Chương trình này của anh khảm đá quý à? Sao em lại không nỡ?

Không ngoảnh lại nhìn, cũng không đánh trả.
Trì Nguyệt nghe thấy hệ thống nhắc nhở:
Bạn lại bắn trúng cánh tay trái của thí sinh Lâm Phán, hiệu ứng bị thương tăng lên, chỉ số sinh tồn của Lâm Phán giảm xuống 15%...

Trì Nguyệt không biết, nhưng Lâm Phán có thể nghe thấy lời nhắc.

Lâm Phán thân mến, bạn đang bị thương nặng, xin hãy dừng lại nghỉ ngơi chữa trị, nếu không chỉ số sinh tồn của bạn sẽ tiếp tục giảm xuống...


Chương trình không khảm đá quý, anh Ngụy lại có khảm...

Giọng điệu vừa chua lè vừa ghen ghét.
Sắc trời càng ngày càng sáng rõ, có thể lờ mờ thấy một bóng người trong làn sương mù giăng đầy khu rừng.

Chu Thanh!

Thế nhưng nếu vừa quét tia hồng ngoại qua đã khiến đối phương
chết
thì cũng không hợp logic. Hơn nữa, nếu bắn một phát đã chết, năm người chỉ cần dùng bốn phát sóng để giải quyết trận chiến, vậy sẽ ảnh hưởng đến sự kích thích của trận chung kết...
Người ta suy nghĩ thấu đáo hơn cô nhiều.
Trì Nguyệt nói:
Em muốn một trận đấu công bằng, anh đừng xen vào được không?

Anh lại tưởng bở nữa rồi.
Trong rừng núi vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió thì không có tiếng trả lời, dường như không có ai ở đây.
Lâm Phán cau mày, trong lòng không bình tĩnh như vẻ ngoài.
Chỉ có cô hoặc tôi sẽ giành được chức quán quân, mọi người đừng lãng phí thời gian nữa, đi ra đánh một trận, đánh nhanh thắng nhanh...
Pằng! Lại một tiếng súng vang lên.
Trì Nguyệt bật cười.

Được rồi, anh có thể phối hợp với bên Hạo Quang được không? Người ta tốn nhiều sức người sức của như thế. Chẳng lẽ chỉ vì làm một chương trình đầu voi đuôi chuột, trở thành trò cười của người khác?

Trì Nguyệt cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh, đột nhiên thay đổi sắc mặt:
Kiều Đông Dương, anh đ9iên rồi à? Có camera...


Ha ha!
Kiều Đông Dương liếc nhìn cô:
ở đây không có.

Khóe môi cô giật giật:
Anh biết gì không? Ngoại trừ anh ra, còn hai người nữa nói là con tin của em.


Anh Ngụy?
Ánh mắt anh tối sầm lại.
Trì Nguyệt nghiến răng, đột nhiên ôm lấy khuôn mặt anh, vừa tức giận vừa buồn cười nắn bóp khuôn mặt anh, khiến cả khuôn mặt méo mó biến dạng, lúc này mới bình tĩnh nói:
Anh Kiều, thử anh đầu tư vào
Người Đi Dưới Trời Sao' là tiền thật bạc thật chứ không phải đống giấy vụn.


Không phải à?
Kiều Đông Dương nghiêm túc nói:
Vì vậy chúng ta phải nhanh chóng kiếm lại một trăm triệu, không thể để người ngoài được lợi.

Yêu nhau.
Ừ, cô đang nói là yêu nhau.

Anh muốn hại chết em à?

Hai người áp sát vào nhau, Kiều Đông Dương có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô. Cảm giác ngứa ngáy, tê dại khiến trái tim anh rối loạn.

Đây là một cách rất tốt, sao anh lại nghĩ ra được?

Cô ngo8ài cười nhưng trong không cười, cũng không nghe ra được lời này là thật hay giả. Kiều Đông Dương cau mày hừ lạnh, vẻ mặt 3vô cùng kiêu ngạo.
Trì Nguyệt không trả lời, cô tắt tia hồng ngoại trên sông, suy đoán vị trí của cô ta rồi chậm rãi di chuyển...

Có phải Kiều Đông Dương gửi vị trí cho cô không?
Lâm Phán rất tỉnh táo, trong giọng nói xen lẫn ý cười mỉa mai:
Cô ra đi, tôi đã bị thương rồi, cô còn sợ gì nữa?

Trong lòng người nào đó đang thấy rất vui vẻ Thế nhưng bị cô vạch trần như vậy thì nụ cười cứng đờ:
Trì Nguyệt, em là ma quỷ sao? Chỉ biết phá hỏng bầu không khí.
Trì Nguyệt đứng lên từ trên người anh, vỗ mạnh vào vai anh:
Được rồi, em tiếp tục thi đấu đây, anh tiếp tục làm chó săn đi... Cứ coi như chúng ta chưa từng gặp nhau, ok..

Nhưng anh là con tin của em, chúng ta không vi phạm quy định...
Trì Nguyệt khựng lại, cô do dự ngoảnh lại, híp mắt nhìn anh:
Anh nói thật à?


Thật mà!

Lâm Phản nhìn thấy đồng đội, trong lòng vô cùng vui mừng.
Dường như cô ta đã thấy được ngày chết của Trì Nguyệt, thấy được hy vọng thắng lợi. Cô ta hít thật sâu, vừa chạy nhanh về phía Chu Thanh vừa hét to:
Trì Nguyệt đang đuổi theo tôi! Chỉ số sinh tồn của tôi đang giảm rất nhanh! Đã giảm 20% rồi, tôi không dám đối đầu chính diện! Cậu mau đến đây, chúng ta cùng bao vây giải quyết cô ta...

Đầu óc Trì Nguyệt xoay chuyển cực nhanh, nếu không trả lời, Lâm Phán sẽ phát hiện cô là kẻ địch.
Nếu trả lời... tất nhiên là chuyện không thể nào.
Trì Nguyệt mím môi cười.

Được. Nhưng em cũng có một yêu cầu.

Trời đã tảng sáng, trong rừng dày đặc sương mù.
Cô chưa đi được bao xa đã phát hiện có một tia hồng ngoại lạnh giá chợt thoáng qua trong khu rừng đối diện.
Hai người cách nhau một khu rừng không thể nhìn rõ nhau, đều yên lặng chờ đối phương.
Một lúc lâu sau, cuối cùng đối phương đã không bình tĩnh được nữa.

Chu Thanh?

Trái tim Trì Nguyệt nảy lên, đột nhiên thấy rất kích động.
Trì Nguyệt vội vàng bổ sung:
Còn có Trương Tương Quân nữa.
Kiều Đông Dương nói như đinh đóng cột:
Giá hết!


Sao em cảm thấy anh mới là giả?

Tốc độ của hai người đều rất nhanh, như đã quay về đường đua trong Thành phố hàng không vũ trụ. Cô chạy tôi đuổi.
Lâm Phán chạy rất nhanh, trong lúc Trì Nguyệt đuổi theo đột nhiên phát hiện ra một sai sót trong phần thi đấu, cô không phục hét to để thiết bị quay phim của tổ chương trình có thể quay lại được:
Có ai chịu hai phát súng còn có thể chạy nhanh như thế không? Tổ đạo diễn đang mở BUG cho cô à? Không hợp lý..

Kiều Đông Dương rất muốn bóp chết cô.

Sao em phải cố chấp thế? Đâu có ai quan tâm.

Người nào đó sung sướng muốn chết:
Mấy lời ngon tiếng ngọt thế này không có tác dụng với anh...


Ha ha, rõ ràng anh đang cười.

Đệt!
Trì Nguyệt không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo.
Chạy cái gì mà chạy? Không phải cô muốn quyết chiến sao?
Trì Nguyệt lớn tiếng quát, tiếng quát xen lẫn cả sự mỉa mai vang vọng trong rừng.
Cô ta cho rằng đây là kế hoạch tốt nhất hiện nay.
1 vs 1, dù cô ta giải quyết được Trì Nguyệt thì có lẽ cũng bị thương nặng, chỉ số sinh tồn rất thấp.
Trì Nguyệt cười toe toét, khóe môi sắp kéo đến tận mang tai luôn rồi.

Kiều Đông Dương.
Cô khẽ gọi anh, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vang lên trong tiếng kêu réo rắt của côn trùng, còn xen lẫn sự dịu dàng hiếm có như đang dỗ dành anh:
Đây là một chương trình nghiêm túc, đúng là chúng ta không sống vì người khác, nhưng đừng trở thành bia ngắm, khiến người ta đâm chọc chúng ta cả đời.


Em quan tâm, em muốn mạnh mẽ hơn, không muốn bị người ta mỉa mai cả đời.

Kiều Đông Dương im lặng, không biết là vì cô kì kèo đòi hỏi hay vì ánh mắt cầu xin của cô khiến anh mềm lòng. Sau khi nhìn cô một lúc, anh khẽ thở dài, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô.

Lâm Phản thân mến, chỉ số sinh tồn của bạn giảm xuống 1%, tổng cộng giảm 16%, mạng sống đang suy yếu.

Lâm Phản nghiến chặt răng, bước chân như bay, cô ta đang chạy về phía đồng đội, cô ta muốn dụ Trì Nguyệt qua đó, để Chu Thanh và Hứa Văn Vũ giúp đỡ bắt được Trì Nguyệt. Chỉ cần Trì Nguyệt
chết
, Thang Bình không phải đối thủ của bọn họ...
Đúng là người nằm vùng 6tốt, đã tìm hiểu rõ ràng chi tiết này.

Được, dù không có camera thì đây cũng là thi đấu, không phải trò chơi.
<5br>

Anh thích thi đấu như thế.

Lâm Phán không trả lời, chạy còn nhanh hơn thỏ...
Rất rõ ràng, cô ta muốn dụ Trì Nguyệt đến hang ổ của mình.
Tia sáng đỏ lóe lên.
Pằng! Một tiếng súng vang lên. Ngay sau đó, hệ thống nhắc nhở:
Bạn đã bắn trúng cánh tay trái của thí sinh Lâm Phán, chỉ số sinh tồn của đối phương giảm xuống 5%!

Nhưng 3 vs 1 thì kết quả sẽ khác.
Cô ta tin rằng khu rừng này là nơi mà Trì Nguyệt sẽ bị loại.
Mấy người trong tổ đạo diễn nhìn nhau.

Không hợp lý à?

Pằng! Tiếng súng vang lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.