Chương 295: Một bức ảnh
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2010 chữ
- 2022-02-04 04:08:19
Trì Nguyệt không nhìn thấy ánh mắt anh, nhưng nghe ra trong giọng anh xen lẫn ý cười,
Thể là cô cũng mỉm cười:
Nếu anh không muốn lên 8trời thì sao có thể gặp em?
Không phải anh làm mất điện thoại rồi à?
Anh vừa phát hiện vẫn còn ở trong túi quần.
Cũng đúng..
Kiều Đông Dương nghiêm túc:
Chỉ cần em bán đồ dùng người lớn, hai ta vẫn có thể gặp được.
3
Anh muốn làm khách hàng tiềm năng của em à?
Ừ.
Trì Nguyệt nhân cơ hội chuyển đề tài, trong hoàn cảnh tối tăm không thấy ánh mặt trời cũng không rõ sống chết thế này, hai người nói chuyện kia quá kỳ quái, cô hơi mất tự nhiên không dám nói tiếp nữa.
Anh nói xem, còn bao lâu nữa bọn họ mới đến cứu chúng ta?
Thời gian chờ đợi càng lúc càng dài dằng dặc.
Trì Nguyệt lạnh đến mơ hồ, cô dựa sát vào người đàn ông trước mắt, lột bỏ tất cả sự sắc bén và gai nhọn ở trên người, cô muốn mở rộng cánh cửa trái tim trước mặt anh, nói chuyện trời đất với anh cử như đây là khoảng không gian của riêng họ.
Lần thứ hai?
Trì Nguyệt vẫn nhớ hôm đó cô luôn ngủ gà ngủ gật trong hội trường, hơn nữa cũng không có thiện cảm với anh, càng không tỏ ra thân thiện với anh.
Nói đi, sao anh lại để ý em?
Khi đó cũng không để ý lắm.
Kiều Đông Dương hừ lạnh, vẫn cao ngạo như trước đây:
Ngày ấy, anh nhìn em từ chổi tên khốn họ Đoàn rất menly... Có cá tính. Nên nhìn em thêm mấy lần...
Trì Nguyệt đứng lên, bắt đầu tìm lối ra, sau đó mới phát hiện trong chốn tối tăm không có ánh mặt trời này, ngoại trừ một đồng đá vụn rơi xuống thì không còn gì nữa...
Cô ngồi xuống bên cạnh Kiều Đông Dương, nhẹ nhàng dựa vào anh,
Không ra được.
Đừng nghĩ như vậy, chắc chắn có thể đi ra...
Người tốt nếm trải sự vất vả cũng chưa chắc được sống hạnh phúc, người xấu lại không cần làm gì hết, chỉ cần xấu xa là có thể sống tốt.
Trì Nguyệt, chúng ta chụp ảnh chung đi.
Giọng Kiều Đông Dương trầm thấp như đang kìm nén cảm xúc nào đó, vang lên từ nơi rất xa xôi.
Kiều Đông Dương chậm rãi lật người như đã dùng hết sức, lúc nói chuyện cũng tốn sức hơn:
Đi đi, cẩn thận đấy.
Đi đi? Trì Nguyệt ngơ ngác không hiểu gì.
Không phải hai người cùng cố gắng, tự tìm được lối thoát cho bản thân sao?
Kiều Đông Dương ôm chặt cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô:
Em muốn nói cái gì?
Trong không gian này, Trì Nguyệt hít thở khó khăn nhưng vòng tay anh có thể khiến cô cảm thấy an toàn, cũng thoải mái hơn nhiều. Cô nhẹ nhàng hằng giọng như một con mèo nhỏ vùi sâu vào cần cổ anh, giọng nói nhẹ nhàng:
Muốn nói cái gì thì nói.
Em muốn nghe cái gì, anh sẽ nói cái đó.
Sẽ nhanh thôi.
.
Cô không thích selfie như những cô gái khác, Kiều Đông Dương cũng không phải kiểu trai đẹp thích selfie, thể là bây giờ nghĩ lại, nếu không chụp chung một bức ảnh sẽ rất tiếc nuối.
Trong lòng Trì Nguyệt nặng nề, hai người không hề nói những lời không may, nhưng theo thời gian chờ đợi kéo dài, suy nghĩ tiêu cực càng lúc càng rõ hơn...
Trì Nguyệt véo anh:
Em đang nói lần đầu tiên gặp mặt.
Ồ!
Giọng nói của Kiều Đông Dương trầm thấp rất quyến rũ, ấm áp trong hoàn cảnh tối tăm thế này:
Lần đầu tiên em rất xấu.
Khuôn mặt Trì Nguyệt nóng bỏng:
Sau đó thì sao?
Trong lòng Trì Nguyệt rất lo lắng, nếu đây là một không gian có thể hoạt động được thì tốt biết bao...
Cô vừa nghĩ như vậy lại vỗ vách đá cạnh người, vách đá truyền đến tiếng động nặng nề, vang vọng trong hoàn cảnh yên tĩnh tối tăm này, tình hình cũng tươi sáng hơn. Trì Nguyệt đưa tay ra:
Chúng ta đẩy tảng đá bên trên đi. Chẳng may đẩy ra thì sao? Dù bị nhốt cũng phải tự cứu..
Đã đến lúc nào rồi mà còn nói đùa được? Trì Nguyệt lo lắng:
Điện thoại của anh đâu?
Rơi mất rồi.
Đã bao lâu rồi?
Kiều Đông Dương nhìn đồng hồ:
Ba mươi phút rồi.
Đã ba mươi phút mà đội cứu hộ vẫn chưa đến.
Kiều Đông Dương ngẩn người, im lặng gõ đầu cô.
Kiều Đông Dương, anh trảnh ra, chúng ta đi lên xem có lối ra không.
Anh vẫn đang cố gắng an ủi cô, Trì Nguyệt có thể cảm nhận được anh đang kìm nén cảm xúc, vì vậy càng đau lòng hơn. Tại sao một đứa con cưng của trời lại bị nhốt ở đây?
Cô bàng hoàng tự hỏi, có phải quy tắc vận hành của thế giới này có vấn đề rồi không...
Rất menly.
Kiều Đông Dương đã
khen
cô thế này rất nhiều lần.
Câu nói khó hiểu này khiến cô do dự mấy giây, đột nhiên hiểu ra:
Kiều Đông Dương, có phải anh bị thương rồi không?
Vết thương nhỏ thôi.
Kiều Đông Dương bình tĩnh:
Chỉ là hơi đau, không tiện đứng lên.
Anh định nói chờ cô ship hàng cho Trịnh Tây Nguyên sẽ gặp được anh, nhưng anh n9hìn nụ cười tinh nghịch của cô cũng thấy vui lây. Thỉnh thoảng hai người yêu nhau trêu chọc nhau một chút cũng rất thú vị.
Trì Nguyệt6.
Anh cười hỏi:
Chờ thoát khỏi chỗ này, chúng ta cũng thử một lần đi?
Thử cái gì?
Em có lạnh không?
Kiều Đông Dương cố gắng kéo áo ra quấn lấy cô, thử mấy lần cũng không thành công.
Trì Nguyệt vội vàng lắc đầu:
Em không lạnh. Kiều Đông Dương, chúng ta nói chuyện đi.
Thời gian chờ đợi khô khan như bị kéo dài ra vô hạn... Trì Nguyệt dựa vào người anh. Bọn họ cần cảm giác ấm áp để cảm nhận được sự sống và có thể tiếp tục sống.
Lần đầu tiên em có đau không?
Không đến mức cứ nói dăm ba câu là người đàn ông này lại lái xe chứ.
Tảng đá kia lăn xuống, tảng đá phía dưới tụt xuống, bọn họ cũng rơi xuống theo...
A!
Hai người rơi mạnh xuống đất.
Cánh tay Trì Nguyệt đập vào tảng đá, đau đớn kêu lên. Kiều Đông Dương căng thẳng hỏi:
Em không sao chứ?
Không sao.
Trì Nguyệt nhìn xung quanh, vui mừng nói:
Không gian trong này rất rộng.
Kiều Đông Dương ngẩng đầu, khoảng không gian trước mắt tối tăm tràn ngập mùi lưu huỳnh, tuy không nhìn rõ hoàn cảnh nhưng có thể cảm nhận được nơi này rất rộng lớn.
Trì Nguyệt.
Kiều Đông Dương gọi cô rồi im lặng, mãi sau anh mới lại gần hôn lên thái dương cô:
Anh luôn ở cạnh em, đừng sợ, dù hôm nay là ngày tận thế, có anh chôn cùng em đã không còn gì phải tiếc nuối
nữa.
Không có tín hiệu, không thể liên lạc với bên ngoài, nhưng điện thoại còn pin vẫn có thể chụp ảnh được.
Trì Nguyệt không hiểu vì sao anh đột nhiên muốn chụp ảnh, nhưng cô nhở trong khoảng thời gian bọn họ hẹn hò vẫn chưa chụp một bức ảnh chung nào.
Nào, để em chụp cho.
Trì Nguyệt muốn cầm điện thoại.
Vì sao?
Kiều Đông Dương cố chấp không chịu đưa cho cô.
Trì Nguyệt im lặng:
May mà có anh.
Cô không cãi lại sao? Ánh mắt Kiều Đông Dương phức tạp.
Ừ. Anh rất được người khác thích đấy.
Sau đó anh nghĩ... Một thiên tài siêu đẹp trai như anh, sao có thể để ý một cô gái xấu xí như em chứ? Có thể biến thì biến luôn đi.
Trì Nguyệt nghiến răng:
Anh nghiêm túc à?
Nghiêm túc.
Trì Nguyệt nghe vậy khẽ giật mình:
Chụp bằng cái gì?
Điện thoại.
Không gửi gắm tất cả hy vọng vào người khác là phong cách của Trì Nguyệt Kiều Đông Dương hắng giọng, cố hết sức đẩy tảng đá ra trong sự chỉ dẫn của cô... Bọn họ không hoạt động được, không có chỗ để mượn lực, tác dụng khi đẩy thế này cũng giảm đi nhiều, vật lộn mãi thì tiếng động lớn mới vang lên.
Ầm...
Ừm. Đúng thế. Nhưng không gian rộng hơn thì có tác dụng gì?
Đương nhiên có tác dụng rồi.
Trì Nguyệt đẩy vai anh:
ít nhất đến lúc nhân viên cứu hộ chạy đến sẽ không phát hiện... em bị anh đè chết.
Lời giải thích rất hợp lý.
Trì Nguyệt không biết nên khóc hay nên cười:
Có phải anh có khuynh hướng gay không?
Kiều Đông Dương véo cô:
Đúng vậy. Vì vậy, anh Trì, bây giờ em có khỏe không?
Không khỏe, vừa nói như vậy, Trì Nguyệt lại cảm thấy lạnh lẽo đến mức sống lưng cứng đờ, dù miễn cưỡng cười cũng không che giấu được sự sợ hãi trong lòng...
Trái tim Trì Nguyệt siết chặt, sờ soạng ở trong bóng đêm muốn xem anh bị thương ở đâu, Kiều Đông Dương lại túm cổ tay cô.
Em đừng sờ, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Trì Nguyệt kích động đến mức suýt nhảy dựng lên.
Nhanh mở ra xem có thể gọi điện không?
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, cô bắt đầu nghi ngờ không biết có ai đến cứu bọn họ không.
Khoảng thời gian chờ đợi rất dễ khiến người ta suy sụp nhưng cô không thể nản lòng, cô kiên định lắc đầu:
Em rất khỏe.
() Ý đang nói đến việc nam nữ.
Có thể trò chuyện tử tế không đây?
... Đồ trong cửa hàng của em đấy, bà chủ không5 cần tự kiểm tra tính năng sản phẩm sao? Trì Nguyệt, em không chuyên nghiệp gì cả, có sẵn vật thí nghiệm rồi thì phải lấy ra dùng chứ.
Khụ khụ!
Trì Nguyệt bị sặc. Chó săn quá ngoan ngoãn, cô không cãi lại được. Kiều Đông Dương thấy thể vội hỏi:
Sao thế? Có phải em thấy khó chịu ở đâu không?
Không phải!
Ôi, phụ nữ thật khó hầu hạ.
Anh thở dài, giọng nói bất đắc dĩ cứ như đang bị ép buộc:
Được rồi, ai bảo anh thích em chứ? Có lẽ lần gặp mặt thứ hai, em đã hấp dẫn sự chú ý của anh.
Trì Nguyệt hơi động đậy trong vòng tay anh, cô không hỏi quá nhiều nhưng cảm xúc và động tác đều dịu dàng lạ thường.
Hai người im lặng một lúc lâu, không gian tối tăm yên tĩnh, dù chỉ là một hạt cát rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo bao bọc cả hai người, Trì Nguyệt hắt hơi.
Không thể.
Kiều Đông Dương nằm chặt điện thoại, ánh sáng yếu ớt chiểu rọi khuôn mặt tái nhợt của anh, vẻ mặt lạnh lùng như bao phủ một lớp sương lạnh:
Không có tín hiệu.
Trì Nguyệt thử lắc lắc, trái tim nặng nề:
Nơi chết tiệt này.
... Không thể nói chuyện tiếp nữa.
Kiều Đông Dương cười khẽ, vòng tay siết chặt eo cô:
Vì vậy, thật ra em không muốn nói chuyện với anh, chỉ muốn nghe anh khen em thôi đúng không?
Anh áp má vào trán cô, nhẹ nhàng vuốt ve đầy yêu thương.
Trong lòng Trì Nguyệt mềm mại:
Nói từ lần đầu tiên đi.
Em không tin tưởng kỹ thuật của anh.
Kiều Đông Dương cười lạnh:
Thử là biết thôi. Nào!
Kiều Đông Dương nhìn ảnh, không ngừng than thở:
Anh Trì đẹp trai khôi ngô! Anh cũng không kém. Đúng là một đội trời sinh.
Đẹp trai? Không thấy em rất dịu dàng sao?
Trì Nguyệt hừ lạnh:
Kiều Đông Dương, anh đưa điện thoại cho em, em chụp thêm một tấm nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.