Chương 296: Điên cuồng và phòng vệ


Hai người yên lặng dựa vào nhau, thời gian trôi qua rất yên tĩnh. Thế nhưng Kiều Đông Dương hơi mệt, chẳng mấy chốc đã không còn sức nói chuyệ8n:
Anh nghỉ ngơi một lát. Nếu em muốn nói chuyện cứ nói cho anh nghe, anh có thể nghe được.


orie

Vì vậy, Chu Thanh đang đứng trước mặt tôi là Chu Thanh giá sao?

Nụ cười thờ ơ của Trì Nguyệt đã kích thích Chu Thanh dẫn đến việc cô ta mất khống chế. Cô ta đẩy tất cả những đau khổ trong quá khứ, sự bất công đã phải chịu từ bé lên lớn, bị đàn ông chà đạp lúc thiếu nữ, sự sỉ nhục khi livestream tình dục, nỗi sợ hãi khi bị cảnh sát thẩm vấn liên tục lột trần những vết sẹo cũ... cho Trì Nguyệt.

Hơn nữa, không có phần thắng thì sao? Nếu không thử một lần, có lẽ tôi sẽ chết trong hang động này. Nếu liều mạng biết đâu còn có một cơ hội.


Cô không sợ chết sao?
Ánh mắt Trì Nguyệt vô cùng phức tạp xen lẫn vẻ lo lắng.
Chu Thanh điên cuồng cười lạnh, khuôn mặt tái nhợt cầm con dao găm rơi dưới đất lên, đâm vào Trì Nguyệt. Đồng tử Trì Nguyệt co lại, đưa tay muốn chống đỡ.
Thế nhưng...
Chu Thanh đau khổ kêu lên, hai mắt nhắm lại. Kiều Đông Dương thấy thể vội lăn một vòng trên mặt đất đến bên cạnh Chu Thanh, anh giơ một chân lên dùng hết sức đá vào sau đầu gối Chu Thanh.

A!
Chu Thanh đau đớn kêu lên.

Anh bị thương nặng không đi lại được, không thể giết cô ta. Là em!


Trì Nguyệt...

Sau đầu gối tê rần, cơn đau khiến cơ thể cô ta mềm nhũn, cuối cùng đã nhả miệng ra.
Trì Nguyệt thở hổn hển túm lấy cổ tay cô ta kéo lên, đè Chu Thanh lên vách đá:
Chu Thanh, cô biết cô đang làm gì không?

Đôi mắt Chu Thanh đong đầy nước mắt và sự hận thù thấu xương vô cùng sắc nhọn với Trì Nguyệt.

Trì Nguyệt, cô không thể hiểu những điều tôi phải trải qua. Cô càng không hiểu nỗi đau đến tận xương tủy kia, không hiểu sự khát vọng của tôi với thành công... Cả ngày lẫn đêm, tôi luôn mong ngóng mình có một cơ hội thoát khỏi vận mệnh, thay đổi cuộc đời. Cơ hội đó đã đến, một trăm triệu, một trăm triệu có thể thay đổi tất cả...
Chu Thanh không ngừng lẩm bẩm.

A!
Trì Nguyệt hét lên, một tay đẩy cô ta ra, cả người toàn là máu đứng dậy, ôm ngực thở hổn hển.
Mùi máu tươi tràn ngập trong hang động nhỏ.
Dường như trước mặt cô ta có một đống tiền.
Nếu đổi một trăm triệu thành tiền mặt sẽ nhiều đến mức nào? Cô ta không biết.
Cô lo lắng cho Kiều Đông Dương, muốn nhanh chóng bắt Chu Thanh lại, nhưng cô ta đã phát điên, quấn lấy cô vừa đánh vừa đá.

Mẹ nó! Hôm nay không đánh cho cô tỉnh táo thì không được!
Trì Nguyệt hít sâu đá vào eo Chu Thanh, Chu Thanh đau đớn kêu lên hơi khom lưng xuống, Trì Nguyệt nhân cơ hội đè cô ta xuống dưới đất.
Trì Nguyệt đã hiểu, người phụ nữ này muốn làm việc ác.
Tuy hệ thống đã phán xử Chu Thanh bị loại, thế nhưng - nếu Trì Nguyệt chết trong tai nạn bất ngờ thì sao?
Ánh mắt Kiều Đông Dương lạnh lùng, vừa định ngăn cản cô lại bị Trì Nguyệt che miệng lại:
Suyt! Có người đến.

Cô ngồi xổm trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh. Trong hang động yên tĩnh có thể nghe rõ tiếng va chạm và tiếng kêu la ở bên ngoài.
Anh không đưa điện thoại cho cô9 vì không muốn cô thấy anh bị thương. Trì Nguyệt muốn bảo vệ lòng tự trọng đàn ông của anh, vụng trộm quan sát và sờ soạng một lúc, phát hiện6 trên người anh có mấy vết thương ngoài da không nghiêm trọng lắm, trên mặt đất cũng không có vết máu. Nếu bị thương ở bên trong, cô lo lắng 5bị gãy xương hoặc cơ quan nội tạng gặp vấn đề.
Vì vậy, cô phải nghĩ cách đi ra ngoài. Trì Nguyệt tỉnh táo đứng dậy, chuẩn bị đi quanh đây xem thử.
Thậm chí cô ta còn không cân nhắc sau khi mình giết người phải che giấu hiện trường thể nào, thay thế chức quán quân thể nào.
Thù hận khiến cô ta trở nên mù quáng. Trì Nguyệt không kịp suy nghĩ, một tay giữ chặt cánh tay đang cầm dao, tay còn lại bóp chặt cổ cô ta. Cô ta chỉ yên lặng giằng co đánh đấm, lẳng lặng liều mạng.

Cô dám giết người.
Trì Nguyệt lạnh lùng mỉa mai:
Đáng tiếc, cô đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất. Nếu cô ra tay ngay lúc tôi chưa kịp đề phòng, không phải xác suất thành công sẽ lớn hơn sao?


Vừa nãy tôi không biết rõ Kiều Đông Dương bị thương nặng thế nào.
Chu Thanh cười lạnh:
Một chọi hai, tôi sẽ không có phần thắng. Tất nhiên phải quan sát thêm chứ.
Trì Nguyệt cười mỉa mai:
Cô tưởng bây giờ cô có phần thắng sao? Chu Thanh, không phải cô đã quên lúc bị tôi đánh thành chó rồi chứ?


Có. Tôi có vũ khí còn cô thì không. Tôi không còn là Chu Thanh bị cô đánh thành chó nữa rồi.

Trải qua mấy tháng huấn luyện và thi đấu cường độ cao trong
Người Đi Dưới Trời Sao
, Chu Thanh đầu còn như ngày xưa nữa, lúc cô ta nói chuyện đã mạnh mẽ và kiên quyết hơn nhiều.
Trì Nguyệt căng thẳng, im lặng nhìn thẳng về phía Chu Thanh, sau đó cô lấy điện thoại trên người Kiều Đông Dương, bật đèn pin chiếu về góc tối kia...
Cô thấy một người phụ nữ tóc tai bù xù, khập khiễng đi ra từ góc tối. Khuôn mặt đen đúa bẩn thỉu, trên người loang lổ vết máu khô trộn lẫn với tro bụi, còn có rất nhiều vết bầm tím cực kỳ nhếch nhác...
Chu Thanh như đang nghe một câu chuyện cười, lạnh lùng nói:
Đó là vì cô chưa từng bị người khác khinh thường.


Cô đang nói đến việc cô làm 'nữ streamer đặc biệt sao?

Có rất nhiều người đến đây.
Đã qua lâu như vậy, chắc có rất nhiều nhân viên cứu hộ đến.
Tình thế xoay chuyển khiến Trì Nguyệt không kịp phản ứng.

Chết đi!


Đúng! Tôi sẽ mất đi tất cả, nhưng vậy thì sao? Tôi không quan tâm, nếu không phải thử tốt nhất thì tôi không cần! Trì Nguyệt, tôi muốn chết chung với cô! Tôi không có được thì cô đừng hòng có được! Cô là ma quỷ, cô là ma quỷ kéo tôi xuống địa ngục...

Chu Thanh giãy giụa thật mạnh, Trì Nguyệt tập trung tinh thần giữ chặt cô ta.

Nếu cuộc đời của Chu Thanh nhất định phải sống không bằng heo chó, tôi tình nguyệt giết chết cô ta ngay bây giờ.

Trì Nguyệt cau mày:
Sinh mệnh mỗi người đều quý giá, sao cô lại tùy tiện như thế?

Cơ thể Chu Thanh cứng đờ, con dao găm rơi khỏi tay.
Một giây sau, máu tươi chảy xuống từ trên đầu cô ta, nhỏ vào khuôn mặt Trì Nguyệt.
Nhưng đôi mắt cô ta sáng đến kinh người, ánh mắt thù hận, hưng phấn, kỳ lạ và quái dị.
Trì Nguyệt cảm thấy Chu Thanh này hơi xa lạ. Dường như trước khi ngọn núi đổ sụp... Không, sau khi cô ta bắn Lâm Phán một phát sáng, Chu Thanh không còn giá và là một con cừu nhỏ, không che giấu tham vọng của mình nữa...
Chu Thanh thở dốc, trợn tròn mắt nhìn Trì Nguyệt, cô ta không nghe cô nói mà dùng sức muốn rút bàn tay đang cầm dao găm ra. Tì Nguyệt tức giận hừ khẽ, không quan tâm cơn đau trên cổ, kéo Chu Thanh thật mạnh, dùng cả tay lẫn chân đánh nhau với cô ta.
Chu Thanh muốn giở trò cũ, nhưng Trì Nguyệt nhanh nhẹn né tránh không để cô ta có cơ hội cắn được.

Trì Nguyệt...
Kiều Đông Dương hoảng hốt.
Trì Nguyệt đang bảo vệ anh. Chu Thanh cũng nhận ra điều này, lúc này mới không kiêng dè gì cả. Vừa rồi Kiều Đông Dương không nói câu nào vì sợ ảnh hưởng đến sự và phản đoán và sự tập trung của Trì Nguyệt. Thấy tình hình này, anh có thể không lo lắng sao?
Đôi mắt trợn to của Chu Thanh dần rời rạc.
Quá trình này rất ngắn lại như dài dằng dặc, đầu óc Trì Nguyệt trống rỗng, đến tận khi Chu Thanh ngã xuống người cô.
Chu Thanh thay đổi sắc mặt, nghiến răng quát:
Câm miệng!

Trì Nguyệt bình tĩnh nhìn cô ta chằm chằm:
Cô dám làm mà lại sợ bị người ta nói sao?

Ánh mắt Chu Thanh lạnh lùng, đi từng bước về phía cô:
Không có cô, sẽ không ai biết việc tôi đã làm, càng không để lại tiền án, khiến tôi biển thành Chu Thanh hôm nay. Trì Nguyệt, cô biết không? Vốn dĩ tôi là
người đứng ở đỉnh cao... Có biết bao nhiêu người tôn thờ tôi? Biết bao nhiêu người thích tôi? Tôi là nữ thần trong mộng của biết bao nhiêu đàn ông. Nhưng có, chính cô đã kéo tôi xuống, giẫm nát sự kiêu ngạo của tôi, để tôi bị người ta phỉ nhổ, để tôi...

Trì Nguyệt sợ cô ta làm Kiều Đông Dương bị thương, vì vậy cách an toàn nhất là cướp lấy con dao.
Cô rất nhanh nhẹn, thế nhưng cô đang phải đối mặt với Chu Thanh đã có năng lực tranh giành giải quán quân Trời Sao, cô ta đã không còn là Chu Thanh trước kia. Dưới sự kích thích của cơn giận dữ, lòng ghen ghét và nhục nhã, cô ta như biến thành người khác, cô ta có sự kiên định và quyết tâm liều chết mà Trì Nguyệt không có. Một người liều mạng không sợ chết, một người rất sợ chết phải bảo vệ người yêu. Lúc hai bên tranh chấp với nhau, khí thế có sự chênh lệch rõ ràng.

Vốn cô là á quân Trời Sao, có thể dễ dàng nhận được một khoản tiền thưởng cực lớn, còn có sự nổi tiếng mà cô đã tích lũy được trong chương trình, dù cô không đi xin việc mà tiếp tục làm một streamer nổi tiếng vẫn có thu nhập rất tốt, có được cuộc sống tốt đẹp hơn người bình thường. Thế nhưng bây giờ cô làm thế này... sẽ không nhận được cái gì hết!

Chu Thanh há to miệng thở dốc, đôi mắt trợn to như một con quỷ đang tức giận.
Á quân lên làm quán quân là việc hợp tình hợp lý.
Trì Nguyệt vừa nghĩ như vậy thì da đầu đã tê dại, nếu vừa rồi cô không cảnh giác phát hiện Chu Thanh từ trước, hậu quả sẽ thế nào.
Trong không gian đầy mùi lưu huỳnh nồng nặc, Trì Nguyệt nghĩ rằng nơi này có suối nước nóng ngầm, có khả năng con suối ngầm này nối liền với
khu vực suối nước nóng
mà cô đã phát hiện ra vào hôm đó. Cô men theo mùi hương đi đến một vách đá, yên lặng đứng thẳng người muốn nghe xem có tiếng nước hay không... Không ngờ lại nghe được tiếng thở dốc rất khẽ.
Tiếng hít thở truyền đến từ giữa vách đá bên kia.
Bởi vì cô ta đã mất đi tất cả.
Trì Nguyệt lại có được tất cả, có Kiều Đông Dương, quán quân Trời Sao, đại sứ hình tượng của Nguyệt Lượng Ố, vô số fan hâm mộ...
Cô ta hơi do dự, ánh mắt đau khổ hóa thành về hận thù nhìn về phía cô.

Cả đời cũng không thoát khỏi cơn ác mộng này. Không thể thoát khỏi... Cơn ác mộng của tôi.

Trái tim Trì Nguyệt nảy lên, nặng nề hỏi:
Ai đấy?

Trong hang động hoàn toàn yên tĩnh, không có ai trả lời. Vì sự an toàn, Trì Nguyệt yên lặng lùi lại đến bên cạnh Kiều Đông Dương, bảo vệ anh ở sau lưng, quát to:
Đừng trốn nữa. Đi ra đi! Tôi thấy hết rồi.
Một tiếng cười khàn đặc vang lên, nghe mà rợn cả người:
Trì Nguyệt, cô rất cảnh giác.

Trì Nguyệt túm lấy cánh tay Chu Thanh muốn cướp con dao, Chu Thanh giằng co, dù bị cắt trùng tay khiến máu chảy ồ ạt vẫn không chịu buông ra. Cô ta tàn nhẫn hơn Trì Nguyệt Trì Nguyệt hơi do dự khi thấy cô ta bị thương, nhưng cô ta kéo mạnh mấy lần cũng không thoát ra được, lại điên rồ ôm chặt lấy Trì Nguyệt, cắn thẳng vào cổ cô.
Trì Nguyệt chưa từng thấy cách đánh nhau hèn hạ như thế.
Anh quát to, chiều thẳng ánh đèn pin điện thoại vào mắt Chu Thanh.

Nhả ra! Người phụ nữ điên rồ này...

Trong chớp mắt Chu Thanh nhào tới, cô nhanh chóng né tránh, vội giữ chặt tay Chu Thanh mặc kệ lưỡi dao có thể làm cô bị thương, vặn cổ tay cô ta muốn cướp lấy con dao găm.
Kiều Đông Dương đang nằm trên mặt đất, anh đã bị thương lại còn bị thương rất nặng, cô không thể lùi bước, không thể cho Chu Thanh cơ hội, càng không thể để cô ta chém người khắp nơi như một con mụ điên...
Sự tham vọng thể hiện rõ qua ánh mắt, qua khóe môi hơi nhếch lên, qua khuôn mặt dữ tợn và con dao găm sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo ở trên tay, ngay cả dáng đi khập khiễng của cô ta cũng thể hiện ra sự hung ác đến mức biến thái.

Cô trốn ở đó bao lâu rồi?
Trì Nguyệt cười lạnh.
Thậm chí cô ta còn tăng lên mạng tìm kiếm hình ảnh, từng ảo tưởng...
Một trăm triệu đó có thể thực hiện biết bao nhiêu ham muốn không thể thực hiện được.

Đúng, cô và tôi sinh ra trong gia đình nghèo khó, vốn nên thông cảm cho nhau, không động chạm đến nhau. Thế nhưng cô là đồ hèn hạ!
Chu Thanh ngắt lời cô, hung dữ quát lên:
Cô bản đồ dùng người lớn cũng chẳng tốt đẹp hơn tôi là bao, nhưng cô không thấy xấu hổ... càng không biết thông cảm. Tôi không động đến cô, không thương hại cô, cô lại kéo tôi ra chịu tội thay mình, phá hỏng danh dự của tôi! Hủy hoại cuộc sống của tôi! Hủy hoại mọi thứ của tôi!


Tôi hủy hoại cô?
Trì Nguyệt cười lạnh:
Tôi hủy hoại thế nào, cầm dao ép cô đi bán rẻ tiếng cười à?

Cô ta là một kẻ điên.
Trì Nguyệt quan sát cô ta lâu như vậy, đương nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chu Thanh?
Vì sao cô ta lại ở đây? Cô ta trốn ở đó không ra vì muốn làm gì chứ?
Trì Nguyệt nhìn anh:
Được3.

Đôi mắt dần quen với bóng tối, cô đã nhận ra trạng thái của Kiều Đông Dương không tốt lắm.
Tại sao người phụ nữ hại cô ta không còn gì cả lại được coi là người hiền lành, tốt bụng, tràn đầy năng lượng tích cực. Còn cô ta trở thành nhân vật phản diện ác độc, chỉ có thể trốn trong góc tối khóc thầm, chịu nỗi đau xé rách tim gan?

Nếu được lựa chọn, có ai không muốn làm người tốt bụng, được cả thế giới đối xử tử tế?

Trong lúc hai người tranh chấp, dao găm đã rơi xuống đất.
Chu Thanh không cầm dao khiến Trì Nguyệt thoáng thở phào. Chu Thanh điên cuồng chửi bới, la hét, Trì Nguyệt sợ giết chết cô ta, cô ta lại một lòng muốn giết chết Trì Nguyệt. Rơi vào đường cùng, Trì Nguyệt chỉ có thể bóp cổ cô ta, nhưng lại sợ bóp chết cô ta - thể là Chu Thanh cố ý trợn trừng mắt giả vờ ngạt thở, cúi đầu giả chết. Sau đó nhân cơ hội Trì Nguyệt buông tay, xoay người đè Trì Nguyệt xuống.
Đúng vậy, tham vọng!
Trì Nguyệt tìm được một từ chuẩn xác để miêu tả đôi mắt Chu Thanh.
Sau này Trì Nguyệt sẽ nhận được càng nhiều hơn, vợ Kiều Đông Dương, con dâu nhà họ Kiều, cuộc sống quý tộc của những người giàu có chỉ nghe thấy trong truyền thuyết. Ngay cả ba mẹ người thân của cô, sau này cũng có thể dựa vào con gái hưởng thụ giàu sang sung sướng. Cuộc sống và vận mệnh của cô sẽ hoàn toàn thay đổi.
Tại sao chứ?
Trái tim Trì Nguyệt đập loạn:
Cô ta có chết không?

Kiều Đông Dương bình tĩnh nói:
Cho dù chết cũng không liên quan đến em, là anh đánh.

Trì Nguyệt nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo đầy vẻ cảnh cáo của Kiều Đông Dương, cau mày mỉm cười:
Nhớ kỹ. Anh bị thương hôn mê không biết gì hết, là em đập chết Chu Thanh. Đương nhiên, em đang phòng vệ chính đáng, cô ta cầm dao muốn giết em, tranh chức quán quân Trời Sao. Trong lúc em phòng vệ chính đáng đã lỡ tay giết cô ta.

Kiều Đông Dương chớp mắt.
Kiều Đông Dương mơ hồ hiểu Chu Thanh đã chết, cũng hiểu suy nghĩ của Trì Nguyệt.
Đôi mắt anh trở nên sắc bén:
Không phải em, là anh đập chết cô ta.

Cô ta ngơ ngác, giọng nói đầy vẻ căm hận, bàn tay đang cầm dao găm cũng run lên.

Cô không thấy mình buồn cười à? Cô không muốn làm thì ai có thể ép cô được? Còn nữa...
Đôi mắt Trì Nguyệt sáng ngời, nhìn khuôn mặt Chu Thanh ngày càng lạnh lùng và lưỡi dao găm sắc bén kia:
Chỉ VÌ chuyện vớ vẩn đó cũng đáng để cô ra tay giết người, ép người ta vào chỗ chết sao?


Chỉ cần giết cô, tôi sẽ có được tất cả!


Cô có bị ngu không? Giết người là tội nặng, cô không chỉ không lấy được mà còn mất đi những gì đang có...

Chu Thanh dừng bước, dường như không nghe ra sự mỉa mai của cô, giọng điệu bình tĩnh lại dứt khoát:
Không có phần thắng thì sao? Chỉ cần có 10% cơ hội tôi cũng phải cố gắng một lần.
Cô ta nhìn thắng
vào Trì Nguyệt, trong mắt đong đầy vẻ thù hận:
Cuộc sống quá tẻ nhạt, hiểm khi nào mới có cơ hội thay đổi vận mệnh, không phải sao?
Trì Nguyệt thầm thấy ngạc nhiên về sự cố chấp của cô ta, cô thờ ơ hỏi:
Nếu không có cả 10% cơ hội thắng thì sao?

Một trăm triệu đó có thể khiến những người từng dè bỉu, khinh thường có ta phải quỵ lụy. Một trăm triệu đó có thể đền bù... biết bao nhiêu tổn thương và ác mộng.

Quán quân Trời Sao là cơ hội duy nhất của tôi. Trì Nguyệt, cô đừng trách tôi. Tôi là người đáng thương, là người bị cả thế giới vứt bỏ, không phải tôi xấu xa, là... thế giới này bất công.


Chết đi!

Tiếng gào hét giận dữ điên cuồng của cô ta vang vọng.

Cô không sợ. Nếu cô sợ đã không cầm dao bước ra đây.
Chu Thanh không nói gì, trong đôi mắt híp lại ẩn chứa ý cười lạnh lùng và quái gở.

Cô nói xem, trong trận chiến giành chức quán quân này... Có phải sẽ xem ai còn sống sót ra ngoài để quyết định ai thắng ai thua không?


Rất lâu.
Chu Thanh bình tĩnh:
Ngay từ lúc ngọn núi đổ sụp, tôi đã ngã xuống đó. Sau đó nhìn hai người rơi xuống, lại vô tình nghe thấy hai người tâm tình.


Trì Nguyệt lạnh lùng nói:
Cô vẫn trốn ở đó không ra, là muốn tìm cơ hội giết chúng tôi sao?

Tại sao cô không nghĩ là tôi đang sợ hai người?

Chuyện vớ vẩn?
Sự bình tĩnh của Trì Nguyệt khiến Chu Thanh càng đau khổ hơn, như một lưỡi đao vô tình đâm vào vết thương đang rỉ máu.
Chỉ cần cô ta không thở nổi sẽ thả ra.
Kế hoạch của Trì Nguyệt rất tốt, nhưng chỉ dùng một tay khiến sức mạnh của cô bị ảnh hưởng, tuy Chu Thanh rất đau đớn nhưng hoàn toàn không sợ. Cô ta trợn to mắt, ác độc nhìn Trì Nguyệt, dáng vẻ muốn
Trái tim Trì Nguyệt siết chặt, máu vẫn còn ẩm, nhưng đã... tắt thở.
Trì Nguyệt chậm rãi quay đầu, trong lòng như đang dấy lên sóng to gió lớn nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn cố gắng mỉm cười với Kiều Đông Dương:
... Em đã giết cô ta.

Trong chớp mắt nghiêng đầu đi, ánh mắt lạnh lẽo của Chu Thanh khiến cô nổi da gà.
Đây không còn là một con người bình thường.
Cơ thể Trì Nguyệt lạnh ngắt, cô im lặng lắc đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống đẩy Chu Thanh nằm nghiêng qua.
Khuôn mặt người phụ nữ như ma quỷ, mái tóc ướt máu dính vào khuôn mặt cô ta, cảm giác khi sờ vào nhơn nhớt trơn trượt, ẩm ướt lạnh lẽo..

Chết thì sao chứ? Tôi không sợ chết, chỉ sợ chết một cách vô nghĩa, sợ phải sống những ngày tháng tầm thường cuối cùng bị người ta giết chết như một con kiến hôi, sợ tương lai vô vọng cuối cùng chết bệnh chết già trong sự thấp kém, sợ phải sống trong cô đơn và sự trống trải vô bờ bến. Tôi sợ mình phải sống trong ghen ghét, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ thù lên như diều gặp gió, còn tôi phải sống cô độc cả quãng đời còn lại... Một cuộc đời như thế, dù sống đến trăm tuổi cũng có gì vui?

Chu Thanh cười lạnh lùng lắc lư con dao găm trong tay, dường như cô ta chỉ là tên đao phủ không có tình cảm.
Chu Thanh tức đến mức cả người run rẩy, cảm xúc dao động:
Cô không biết, cô không biết gì hết! Cô luôn tỏ ra thanh cao, sao cô hiểu được những khó khăn mà người khác đã trải qua, hiểu được cuộc sống người khác, gánh chịu sự sỉ nhục mà người khác phải chịu? Cô tưởng tôi muốn làm nữ streamer tình dục sao? Tôi không muốn. Lúc tôi bị những tên đàn ông ghê tởm đỏ sỉ nhục, nghe những lời lẽ bỉ ổi của bọn họ, tôi chỉ muốn giết chết tất cả! Thế nhưng tôi cần tiền nuôi sống bản thân, nuôi sống người nhà, tôi cũng cần tiền như cô!


Chu Thanh, chúng ta sinh ra trong gia đình nghèo khó, thế nhưng chúng ta có thể thi đỗ Học viện Hàng Không thì cũng là những người ưu tú.

Trì Nguyệt trợn to mắt, đối mặt với khuôn mặt mơ hồ của cô ta.
Kiều Đông Dương?
Trì Nguyệt hoảng sợ.

Anh... đánh ngất cô ta.
Kiều Đông Dương nhìn Trì Nguyệt bị Chu Thanh giữ chặt tay, trong lòng vô cùng lo lắng. Thế nhưng anh không thể đứng dậy, chỉ có thể nghiến răng bò đến, cầm một cục đá ngay gần đó đập vào đầu Chu Thanh ngay khi cô ta giơ dao lên.
Chu Thanh gào lên:
Cô không biết! Cô không biết gì hết, cô có tư cách gì chỉ trích tôi? Dùng lý lẽ đạo đức để đẩy người ta vào vũng bùn tối tăm, có khác gì đẩy người ta vào chỗ chết? Trì Nguyệt, là cô giết chết tối trước! Ngay từ lúc cô cố ý lên mạng gạ gẫm tôi gặp mặt, còn báo cảnh sát bắt tôi, ác ý vạch trần thân phận của tôi, tôi đã bị cô giết chết rồi!

Trì Nguyệt còn có thể nói gì nữa?
Chu Thanh còn chưa nói hết câu, đột nhiên nhào về phía Trì Nguyệt.
Trong ánh đèn pin điện thoại trên tay Kiều Đông Dương, con dao găm trên tay cô ta biến thành tia sáng lạnh lẽo.
Trì Nguyệt biết anh muốn nói, nhưng cô không buông tay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.