Chương 298: Cản trở


Trì Nguyệt ho khan dữ dội. Tối nay cô vẫn mất ngủ như mọi khi, Vương Tuyết Nha đã ngủ rồi, cô trằn trọc một lúc lâu, càn8g nằm càng tỉnh táo. Cô nằm mãi không ngủ được sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Vương Tuyết Nha, thế là cô mặc áo khoác đi3 ra ngoài.

Đêm dài, gió lớn, ánh đèn neon vắng lặng.

Cô không biết mình đã đi bao lâu, lúc quay về nhà 9khách chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

Vũ trụ rộng lớn như vậy... Anh lại khoác lác rồi.


Thế giới này rất lớn mà cũng rất nhỏ, việc nào cũng vậy. Em cho rằng vũ trụ vô cùng rộng lớn nhưng thật ra nó chỉ là một thứ rất nhỏ bé trong hệ vũ trụ, như tế bào trong cơ thể em, như một hạt bụi trong không khí.


Không, tại sao anh lại nói cho em biết những điều này...
Trì Nguyệt cảm thấy bọn họ có chuyện quan trọng hơn phải nói.
Thiên Cẩu đứng trong phòng quét hình khuôn mặt cô, khởi động chức năng đ6o nhiệt độ cơ thể, nói cho cô biết:
Chị gái nhỏ Trì Nguyệt thân mến, bây giờ cô đang bị sốt cao, nhiệt độ cơ thể là 395.5, cần đi khám bác sĩ.

Trí tuệ nhân tạo Tiểu Thiên Cầu có thể đo được nhiệt độ cơ thể nhưng lại không đo được cảm xúc hiện tại của Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt xoa đầu nó:
Tao rất hâm mộ mày.

Vì sao anh em trong nhà lại đấu đá với nhau? Rất nhiều phương tiện truyền thông phân tích, nói Kiều Đông Dương là một người rối loạn nhân cách hoang tưởng. Gia đình bất hạnh, tuổi thơ chịu tổn thương, thiếu tính người, tất cả đều bị phân tích một lượt, Bọn họ đào bới cuộc đời anh, khiến anh phải chịu rất nhiều sự tổn thương...
() Rối loạn nhân cách hoang tưởng là loại rối loạn nhân cách lập dị, trong đó người bệnh thường xuyên nghi ngờ người khác, các dấu hiệu gồm miễn cưỡng giao tiếp với người khác, luôn thấy tức giận và thù địch với người khác.
Trì Nguyệt nhìn những bình luận ác ý kia, chỉ thấy cả người lạnh buốt.

Anh ta không phải người xấu, là người có tình nghĩa, đối xử tốt với bạn bè, còn rất tôn trọng và quan tâm phái nữ, có nhiều cô gái thích một người đàn ông như vậy là chuyện bình thường. Anh ta lại đang ở độ tuổi trẻ trung khỏe mạnh, không thể từ chối sự ôm ấp yêu thương của phụ nữ cũng không phải sai lầm lớn... Chỉ cần sau này không phạm phải nữa thì có thể tha thứ cho lỗi lầm trong quá khứ.


Nguyệt Quang Quang...
Vương Tuyết Nha khó hiểu nhìn cô:
Cậu muốn nói gì?


Mình muốn nói, cậu hãy nghe theo trái tim, ngã ở đầu phải đứng dậy ở đó. Nếu không, cậu sẽ mãi chìm dưới vực sâu.

Luật sư Vương nói tình tiết vụ án không hề lạc quan.
Về cái chết của Chu Thanh, vốn có thể coi là phòng vệ chính đáng để biện hộ vô tội, xác suất thành công trên 90%. Nhưng bây giờ Kiều Thụy An đột nhiên cản trở.
Luật sư Vương còn nói, nếu điều tra riêng từng vụ việc sẽ không quả nghiêm trọng. Nhưng nếu gộp chung làm một thì sẽ tăng nặng tội. Lúc trước Kiều Đông Dương đã có hành vi cố ý gây thương tích khiến người ta bị tàn tật, vậy thì quan điểm của cơ quan tư pháp với bản thân anh, với vụ án Chu Thanh gần như đã bị đảo ngược.
Trì Nguyệt vừa nghĩ đến anh thì trái tim lại siết chặt.
Mỗi khi nghĩ đến một chi tiết, trái tim Trì Nguyệt lại mơ hồ đau đớn,
Khi chưa quen biết anh, cô chưa từng lo lắng cho một người nào ngoại trừ chị gái. Cô cho rằng mình là người máu lạnh, có một hạt giống đã nảy mầm ở góc tối sâu trong lòng cô, dần lớn lên thành một gốc cây
Cô thấy may mắn vì Kiều Đông Dương đang nằm viện, anh sẽ không thấy.. Cô cũng tin tưởng Quyền Thiếu Đằng sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, Kiều Đông Dương sẽ được thả ra ngay thôi.
Thế nhưng, cô chỉ chờ được một tin tức xấu.
Sau khi Kiều Thụy An báo cảnh sát, cảnh sát Thân thành đã lập án, Kiều Đông Dương bị tình nghi cố ý gây thương tích, cảnh sát nhanh chóng gửi giấy chứng nhận tạm giam hình sự cho gia đình anh. Nhưng vết thương của anh rất nghiêm trọng, luật sư Vương nộp đơn xin được tại ngoại trong thời gian chờ xét xử.

Kiều Đông Dương...

Cô muốn mở to mắt nhưng làm thế nào cũng không mở nổi, cơ thể như bị đè chặt.

Anh đi đây.
Anh mỉm cười, bóng lưng dần biến mất trong ánh sáng.
Tiểu Ô Nha hạnh phúc...
Vương Tuyết Nha nghĩ đến bản thân đã từng là một cô gái ngây thơ đáng yêu, không cãi lại được.
Cánh cửa mở ra, Trịnh Tây Nguyên lúng túng đi vào:
Hình như tôi đến không đúng lúc?

Quyên Thiếu Đăng hiểu rõ lo lắng của cô:
Yên tâm, không ai dám làm loạn ngay trước mắt tôi đâu.

Trì Nguyệt chớp mắt, chân thành cảm ơn:
Có câu nói này của đội trưởng Quyên là đủ rồi.


Cô phải nghỉ ngơi thật tốt, xem cô gầy thế nào rồi kia. Tên họ Kiều kia mà được đi ra, e rằng sẽ đau lòng lắm đấy.

Anh nói:
Anh phải đi rồi. Anh sẽ đưa hệ ngân hà đi theo.

Trì Nguyệt hốt hoảng:
Anh định đi lên vũ trụ sao? Sao lại đưa hệ ngân hà đi theo?

Anh cười khinh thường:
Hệ ngân hà thì có là gì, cả vũ trụ đều là của anh. Chỉ cần anh muốn, anh có thể đưa cả vũ trụ đi...

Trì Nguyệt vạch trần anh ta:
Không phải anh thắng, là anh ấy nhường anh. Các anh dùng Phạm Duy làm con mồi giăng lưới bắt cá lớn, kết quả không thành công đành phải thu lưới. Anh đã biết Phạm Duy ở đó từ trước, là anh gian lận. Hơn nữa, anh còn lấy mất xe máy của anh ấy.

Quyền Thiếu Đắng hừ khẽ, nhướn mày nói:
Nhưng tôi đã cho anh ta một con Hãn Huyết Bảo Mã.

Trì Nguyệt trợn mắt:
Đội trưởng Quyền không thấy xấu hổ à?


Khụ khụ khụ..

Quyền Thiếu Đằng đưa tay lên che mặt, ho khan.
Được rồi, tôi nợ anh ta.

Vậy vụ án...
Trì Nguyệt đã tung dây, đương nhiên phải có thu hoạch.

Tôi không thể kiểm soát vụ án này, tôi là một cảnh sát chính trực.
Quyền Thiếu Đằng nghiêm mặt, nói năng đầu ra đấy:
Chúng tôi sẽ xử lý vụ án theo luật, nếu như... Tôi nói là nếu như, con cá lớn mà chúng tôi tìm kiếm đang trốn ở nhà họ Kiều, đương nhiên tôi sẽ không nương tay. Về phần Kiều Đông Dương, anh ta sẽ phải tiếp nhận hình phạt mà mình đang phải nhận, tôi không thể hứa hẹn với cô được.


Đúng lúc lắm.
Trì Nguyệt cười:
Tiểu Ô Nha vẫn chưa ăn gì, anh Trịnh, anh đưa cô ấy đi ăn đi.


Cậu thì sao?
Vương Tuyết Nha hỏi cô.
Trì Nguyệt lắc đầu:
Mình không đói.

Trì Nguyệt gật đầu, cô thấy rất hài lòng với câu trả lời của anh ta.
Nếu Quyền Thiếu Đằng vỗ ngực đảm bảo Kiều Đông Dương không sao hết thì mới là điều đáng sợ, một người cảnh sát như vậy không đáng tin.
Suy cho cùng, cô không cho rằng Kiều Đông Dương là loại người ngang ngược. Trong vụ án của Kiều Thụy An, cô sợ người nhà họ Kiều sẽ âm thầm ngáng chân, thuê người dồn Kiều Đông Dương vào chỗ chết - người có lý sợ kẻ xấu, kẻ xấu sợ kẻ không biết xấu hổ, bọn họ đã một lòng muốn kéo Kiều Đông Dương xuống để chiếm tài sản, chắc chắn sẽ lên kế hoạch chu đáo. Bọn họ là người có tiền có địa vị, Trì Nguyệt cho rằng bọn họ còn có thể sử dụng thủ đoạn mà cô không thể nghĩ đến.
Thái độ của Trì Nguyệt thay đổi quá nhanh khiến Vương Tuyết Nha thấy hơi ngạc nhiên. Mấy ngày trước hai người còn cùng mắng chửi Trịnh Tây Nguyên là tên đàn ông cặn bã, đột nhiên lại tha thứ rồi?
Khóe môi Vương Tuyết Nha giật giật, không nói gì hết, cô nghĩ có lẽ Trì Nguyệt bị bệnh đến vàng đầu rồi.
Lúc đến bệnh viện, cô mới phát hiện Trì Nguyệt không váng đầu, mà là bị ngu.
Sau nhiều lần khuyên nhủ, Trì Nguyệt đã chịu đến bệnh viện truyền nước.
Sức khỏe của Vương Tuyết Nha không còn như trước, cô phải cố hết sức để đỡ Trì Nguyệt đang bị bệnh nặng, nhưng chưa đến mức không thể làm được. Bởi vậy, khi Trịnh Tây Nguyên chủ động muốn đến giúp đỡ, cô đã từ chối thẳng, nhưng không ngờ Trì Nguyệt lại đồng ý.

Để anh Trịnh đi cùng đi. Có anh ta ở đó, cậu cũng không quá bận, có việc gì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Trì Nguyệt hoảng sợ toát mồ hôi lạnh ướt sũng người, nhưng cô không làm được gì hết, cứ như đang bị trói chặt trong hư không, đầu óc choáng váng, cả người mất sức... chỉ mơ hồ nghe thấy Vương Tuyết Nha gọi cô.
Nguyệt Quang Quang.


Nguyệt Quang Quang...
Giọng Tiểu Ô Nha rất xa xôi, không thể gọi Trì Nguyệt trở về được.
Đến khi Trì Nguyệt tỉnh lại thì trời đã sáng rõ, bác sĩ mặc áo blouse trắng và Vương Tuyết Nha đang lo lắng đứng trước giường.
Ngay lúc đi báo cảnh sát, bọn họ cho người rải tin tức trên mạng, ngầm ẩn ý Kiều Đông Dương có ô dù, còn giở thủ đoạn chiếm đoạt tài sản nhà họ Kiều. Nhiều năm qua, cả nhà họ Kiều đều kìm nén cơn giận, cuộc sống như con sâu cái kiển, nhẫn nhịn cả nhà con trai thứ hai nhà họ Kiều để kiếm sống.
Bọn họ lên mạng kể lể để giành lấy sự đồng tình, dẫn dắt dư luận, biến Kiều Đông Dương thành một tên yêu quái, một tên nhà giàu không có tính người, không biết đồng cảm, ác độc lạnh lùng, coi khinh mạng sống... Dân mạng luôn là người dễ bị dắt mũi, Kiều Đông Dương lại luôn làm theo ý mình, mặc kệ trên mạng hay ngoài thực tế, mọi người đều thấy anh là một người vô cùng ngông cuồng. Khi mọi người khen ngợi anh, sẽ nói anh là nam thần có cá tính, rất kiêu ngạo. Khi mọi người giẫm đạp anh, sẽ biến anh thành một người xấu xa.
Vụ án Kiều Đông Dương hành hung Kiều Thụy An còn chưa được lập ản, việc này đã lan truyền ồn ào trên mạng.
Trì Nguyệt nằm trên giường nhìn Vương Tuyết Nha nằm ở chiếc giường đối diện.
Tiểu Ô Nha ngủ không ngon, hàng lông mày nhíu chặt lại, không biết đã mơ thấy cái gì lại đột nhiên nói mở, vẻ mặt đau khổ, khóe môi vô thức run rẩy...
Trì Nguyệt đi tới nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Ô Nha.
Hai người đi ra ngoài, trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh. Trì Nguyệt rất thích sự yên tĩnh này, cô cầm chiếc điện thoại đang đặt bên cạnh gối đầu, nhắm mắt lại. Cô đang đợi một tin tức tốt từ Quyền Thiếu Đằng.
Thế nhưng sau khi truyền nước xong, Trịnh Tây Nguyên và Vương Tuyết Nha đi ăn cơm cũng đã quay về, cô vẫn chưa nhận được tin tức từ Quyền Thiếu Đằng, trên mạng lại đang dâng trào cuộn sóng. Có tin tức nói Kiều Thụy An đã báo án ở đồn cảnh sát Thân thành, anh ta còn giữ lại giám định thương tật và chứng cứ về việc Kiều Đông Dương hành hung anh ta vào năm đó.
Thủ đoạn của bọn họ rất tàn nhẫn.

Cô gái nhỏ giỏi thật, đang đòi nợ thay anh ta sao?

Đôi mắt Trì Nguyệt đầy tơ máu, cô nhìn thẳng vào mắt anh ta không hề lui bước:
Đội trưởng Quyền là người ân oán rõ ràng. Không cần tôi nói nhiều thì anh cũng hiểu rõ sự hiếm có và quý giá của người máy thiết kế riêng. Trong phòng thí nghiệm vẫn chưa sản xuất hàng loạt sản phẩm công nghệ cao, nếu Kiều Đông Dương không dặn dò, anh sẽ không có cơ hội lấy được.

Quyền Thiểu rằng không nể mặt:
Cô đừng vô lý, là anh ta thua tôi.
Lúc trước anh ta đánh cược với Kiều Đông Dương, ai bắt được Phạm Duy trước thì người đó thắng, Quyền Thiếu Đắng cho rằng mình thắng rất vẻ vang.

Tiểu Ô Nha, thật ra cậu vẫn thích anh Trịnh.

Vương Tuyết Nha giật mình, còn chưa suy nghĩ gì đã vô thức cãi lại:
Cậu đừng nói lung tung...


Không phải nói lung tung, là nói thật.

Trì Nguyệt vô cùng lo lắng, cô nói rõ suy nghĩ của mình cho Quyền Thiếu Đằng nghe, anh ta chỉ cười nhẹ nhàng.
Cái tên Kiều Đông Dương này phải chịu khổ sở mới được. Hừ! Ngông cuồng như thế, hơi một tí là muốn lên trời!
Trì Nguyệt nhướn mày:
Đội trưởng Quyền, anh đến để giúp anh ấy đấy. Anh nợ anh ấy một món nợ ân tình.

Quyền Thiếu Đằng:
Tôi nợ anh ta?

Trì Nguyệt nói thẳng:
Người máy.
Dù cô đang bị bệnh thì đầu óc cũng không ngu ngơ, với loại người như Quyền Thiếu Đằng, nếu nợ người ta một món nợ ân tình mà không có cơ hội trả, có lẽ cũng giống như thiếu nợ không trả tiền, sẽ khiến anh ta vô cùng khó chịu. Cô không biết Quyền Thiếu Đằng tài giỏi đến thế nào, nhưng cô biết đây là một vị cảnh sát chính trực, nếu có thể khiến anh ta thiên vị Kiều Đông Dương trên mặt tình cảm thì sẽ có lợi cho Kiều Đông Dương.
Thiên Cầu lắc lư cái đầu to:
Vì sao chứ?

Trì Nguyệt:
Mày không cần ngủ, tinh thần luôn rất tốt, cũng không đau lòng.

Đôi mắt Thiên Cẩu xanh thẳm trong veo, điều chỉnh lại tiêu cự vào khuôn mặt cô:
Đúng vậy, vì tôi là một người máy, nhưng tôi có thể làm bạn với cô. Lúc cô bị bệnh, tôi sẽ bảo cô đi khám, còn nhắc cô uống nhiều nước nóng nữa.

Ừ, đây là việc duy nhất cô có thể làm cho Kiều Đông Dương.
Dù chỉ hy vọng nhỏ nhoi thì cô cũng phải tranh giành bằng được.
Quyền Thiếu Đắng nghe đến việc người máy cũng hơi ngơ ngác, rồi mỉm cười.
Quyền Thiếu Đằng dẫn người ra về.
Trì Nguyệt biết anh ta sẽ đi gặp Kiều Đông Dương, nỗi lo lắng trong lòng vơi đi đôi chút. Với sự giúp đỡ của Vương Tuyết Nha, cô ăn một ít cháo loãng, tiêm thuốc, uống thuốc, nằm trên giường mơ màng ngủ thiếp đi.
Lần này bị bệnh nằm liệt giường, cô cứ sốt đi sốt lại, khiến Vương Tuyết Nha vô cùng lo lắng.
Trì Nguyệt:
...

Cái cầu uống nhiều nước nóng này... là ai cài đặt vào hệ thống của nó?
Kiều Đông Dương sao?
Ngoài ra, cảnh sát Thân thành yêu cầu gộp cả hai vụ án lại để xử lý, đã nhận được sự phê duyệt đồng ý từ cấp trên. Vụ án Chu Thanh được chuyển giao về Thân thành, Kiều Đông Dương cũng bị cảnh sát Thân thành yêu cầu chuyển về bệnh viện Thân thành.
Lúc Trì Nguyệt gọi điện cho luật sư Vương hỏi thăm tình hình, giọng điệu của luật sư Vương đã khác.
Hai ngày trước vẫn vô cùng tự tin, bây giờ lại biến thành lo lắng.
Vương Tuyết Nha giật mình. Đúng vậy, cô vẫn chìm dưới vực sâu, cơ thể đứng trong ánh nắng rực rỡ, nhưng linh hồn đang khóc nỉ non dưới đó.
Cô thích một người đàn ông không thích cô. Cô thích sự nghiệp hàng không vũ trụ, nhưng không còn một cơ hội nào trong đời nữa. Cô thích vận động... nhưng sau này không thể vận động mạnh, hơn nữa cơ thể rất yếu ớt, thường xuyên lên cơn co giật, cô không biết mình có thể khỏe lại không.
Đôi khi, cô cảm thấy mình không phải người bình thường.
Nguyệt Quang Quang, mình không sợ vực sâu, mình chỉ sợ sau khi cố gắng vẫn đứng mãi trong đó.

Ít nhất thì cậu đã từng cố gắng.
Trì Nguyệt ho khan, hơi thở hổn hển:
Tiểu Ô Nha, cậu phải tự cứu bản thân. Dù cậu không ở cạnh anh ta, cậu cũng phải vượt qua chướng ngại này. Nếu không, sao cậu có thể làm một Tiểu 0 Nha hạnh phúc?

Cổ họng ngứa ngáy khiến cô phải lùi lại, che miệng khẽ họ mấy tiếng rồi ngã xuống giường. Cô mệt mỏi tắt đèn, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà đen như mực.
Trong lúc mơ màng thiếp đi, cô mơ thấy Kiều Đông Dương đang đứng trên đài thiên văn nhìn cô, đôi mắt anh sáng như những vì sao, khóe môi mỉm cười, dáng vẻ dịu dàng chân thực đến mức không giống đang mơ.
Trì Nguyệt hỏi anh:
Vì sao anh lại ở đây?

Vương Tuyết Nha quay mặt sang chỗ khác. Đôi mắt Trì Nguyệt sáng ngời, còn sáng hơn cả lúc không bị bệnh. Có lẽ vì Kiều Đông Dương xảy ra chuyện, có lẽ vì đột nhiên bị bệnh thế này khiến quan điểm của cô đã thay đổi. Vương Tuyết Nha phát hiện Trì Nguyệt càng ngày càng khó hiểu.

Chúng ta không thể yêu cầu người khác trở thành một người hoàn hảo, con người đều có tật xấu. Mình có, cậu có, anh Trịnh cũng có... Nếu cậu đã quên anh ta, lúc thấy anh ta không hề dao động, không hề có cảm giác gì thì cũng thôi, không nên ép buộc thêm nữa. Thế nhưng nếu cậu còn thích anh ta, lúc gặp anh ta sẽ dao động, sẽ đau lòng... Tiểu Ô Nha, cậu có thể cho bản thân, cho anh ta một cơ hội.

Vương Tuyết Nha mãi không nói gì.

Cậu bị sốt rồi.

Trì Nguyệt nhớ lại giấc mơ kia, xem ra thật sự sốt đến mơ hồ rồi, không ngờ cô lại mơ một giấc mơ hoang đường như thế! Trì Nguyệt rất tự tin với sức khỏe của mình, từ bé đến lớn số lần cô uống thuốc rất ít. Cô tự nhận mình có sức miễn dịch mạnh, chỉ cần uống một ít thuốc là khỏe hẳn. Không ngờ mãi đến khi Quyền Thiếu Đằng đến Tân Môn, cô vẫn mệt mỏi nằm ở trên giường, chưa hạ sốt.
Quyền Thiếu Đằng tới tìm cô, anh ta không đến một mình, còn dẫn theo hai vị đồng nghiệp trong tổ trọng án. Gặp mặt nói chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
cao to lạnh lùng gớm ghiếc.
Là Kiều Đông Dương cứu vớt cô, anh đã kéo cô ra khỏi góc tối này, dùng ánh nắng tưới tắm để cô trở nên dịu dàng như một người bình thường, biển có thành một người khỏe mạnh. Nhưng ngay lúc này, anh lại bị đẩy vào bóng tối, bị người cùng huyết thống ép sát từng bước, chỉ muốn đẩy anh vào chỗ chết... Còn cô, ngoài việc chờ đợi thì không làm được gì hết.
Cảm giác bất lực này có thể khiến người ta phát điên.
Một người từng có tiền án, ngông cuồng bạo lực, lòng dạ ác độc, rất khó được nhận định là phòng vệ chính đáng.

Hơn nữa, Kiều Chính Nguyên và Kiều Thụy An đã tham gia nhiều hoạt động, còn nhận được sự đồng tình của xã hội. Có đôi khi dư luận xã hội cũng ảnh hưởng đến phán đoán của cơ quan tư pháp.

Điều này như sấm sét đánh giữa trời quang khiến trái tim Trì Nguyệt tan nát.


Bây giờ anh ấy sao rồi?
Sức khỏe thế nào? Tinh thần thế nào? Sau khi anh biết những chuyện này, trạng thái tâm lý thế nào?

Cô rất muốn biết, rất muốn gặp anh.

Luật sư Vương im lặng một lúc lâu, chỉ nói ba chữ
Vẫn rất tốt.


Trì Nguyệt không nói câu nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.