Chương 299: Thẩm vấn lại


Trì Nguyệt nằm viện một ngày, sau đó nhận được điện thoại của cảnh sát Thân thành.

Bọn họ khách sáo yêu cầu cô đến báo cáo ở đội hình sự Th8ân thành, bọn họ cần cô đến đó để tìm hiểu tình huống trong vụ án Chu Thanh. Cảnh sát Tân Môn đã từng thẩm vấn cô vô số lần, hồ sơ cũng được chuyể3n đến Thân thành, nhưng bên kia vẫn phải tiến hành quá trình này một lần nữa. Trì Nguyệt là nhân chứng duy nhất trong vụ án Chu Thanh.

Sán9g ngày hôm sau, Trì Nguyệt bay về Thân thành. Trịnh Tây Nguyên cũng đi theo Vương Tuyết Nha và trợ lý Hầu về đó, nhưng lúc xuống sân bay lại không6 đi cùng với bọn họ nữa. Anh ta phải quay về công ty.

Chơi cô?
Cảnh sát hơi bất ngờ.

Nói đến chuyện này, khi đó chúng tôi có chút hiểu lầm...


Cô cứ kể từ từ.

Cô hiểu, cũng suy nghĩ thoáng hơn, cô đã nhìn thấy ánh sáng trong vực sâu kia.
Có người đến sân bay đón Trịnh Tây Nguyên, cũng có người đến đón Trì Nguyệt.
Người đó là Đổng San.

Có hai điều, tôi cảm thấy cần phải nói rõ ràng.
Trì Nguyệt đã lấy lại bình tĩnh từ sự bối rối lúc ban đầu.

Thứ nhất, Kiều Đông Dương chỉ muốn đánh cô ta ngất, ngăn chặn hành vi bạo lực của cô ta, không hề cố ý muốn giết chết cô ta.


Thứ hai, anh ấy không giúp đỡ thì người chết sẽ là tối. Pháp luật quy định, khi hành động phòng vệ với người có hành vi hành hung, giết người, cướp bóc, cưỡng hiếp, bắt cóc cùng với những tội ác bạo lực khác có ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến sự an toàn cá nhân, sẽ được coi là phòng vệ chính đáng.

Chẳng trách... Trái tim cô ta từng bị tổn thương, vì vậy rất sợ người khác coi thường, phán xét cô ta.
Thế nhưng cô ta... lại chọn một con đường như vậy.
Trì Nguyệt không biết nên nói gì, nhưng cô tin tưởng những nhật ký
ấm ức, bị quan, khuynh hướng tự sát
mà Chu Thanh để lại.

Không phải.
Cảnh sát bình tĩnh nói:
Chắc là lúc cô ta lên cấp ba.


?

Chắc là?
Đúng là cảnh sát, không gì không làm được.
Trì Nguyệt thấy rằng không giấu giếm được chuyện gì hết, bọn họ có thể điều tra được những thứ mình muốn biết, nhất là những việc để lại dấu vết rõ ràng...

Khi đó, Kiều Đông Dương đang muốn chơi
tôi, không phải cố ý vạch trần Chu Thanh.


Bây giờ di cũng không thể tin tưởng cả tài xế.
Bả vai mềm mại của Đổng San căng cứng, bà đi tới kéo vali giúp Vương Tuyết Nha, dù không nhận ra cô nhưng vẫn nhìn cô mỉm cười dịu dàng:
Cháu là một cô gái tốt, cảm ơn cháu đã ở cạnh Nguyệt Nguyệt cùng vượt qua cửa ải khó khăn.

Đôi mắt Trì Nguyệt đỏ hoe, suýt rơi nước mắt.
Giọng Vương Tuyết Nha cũng hơi nghẹn ngào, cô cảm động nói:
Dì ơi, cháu đầu làm được gì. Mọi người đối xử tốt với Nguyệt Nguyệt, chấp nhận Nguyệt Nguyệt, còn đối xử tốt với cô ấy hơn cháu!

Trì Nguyệt gật đầu, nheo mắt xoa bóp cái trán đau đớn:
Dì ơi, cháu có một vấn đề muốn hỏi di.

Đổng San:
Cháu hỏi đi.

Trì Nguyệt:
Tại sao Kiều Đông Dương lại đánh anh họ?


Dì ơi, đi đã vất vả rồi!

Đổng San cong môi, nở một nụ cười còn xấu hơn khóc.

Chúng ta cùng cố gắng, chỉ cần Đông Tử không ngồi tù, mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Trước khi đi, anh ta đi đến bên cạnh Vương Tuyết Nha.

Xin lỗi.

Giọ5ng anh ta rất nhẹ nhàng, ngoại trừ Vương Tuyết Nha, ngay cả Trì Nguyệt cũng không nghe thấy.

Chúng tôi không hỏi cô những vấn đề không liên quan.

Được rồi, Trì Nguyệt đã quen với những câu hỏi thẩm vấn gian xảo.

Có.

Bà và Kiều Chính sùng đã quay về Thân thành, nhưng sức khỏe của Kiều Chính sùng không tốt lắm, Đổng San không cho ông biết việc Trì Nguyệt về Thân thành để làm chứng. Trong trận chiến giữa hai anh em, Kiều Chính sùng nóng nảy nổi điên, cảm xúc không ổn định. Đối với Đổng San, những ngày qua rất đáng sợ.
Có hai người vô cùng thân thiết với Kiều Chỉnh Sùng đã đến đồn cảnh sát làm chứng cho Kiều Thụy An.
Bọn họ xác nhận khi Kiều Đông Dương phạm tội, Kiều Chính sùng đã bí mật
làm
rất nhiều việc, ví dụ như đi tặng quà, móc nối quan hệ, ví dụ như sai một người đi làm chứng giả, đồng thời còn dùng cái chết để uy hiếp bà cụ Kiều, khiến bà cụ tạo áp lực với Kiều Chỉnh Nguyên, ép ông ta đồng ý ký vào
giấy hòa giải hình sự
, trơ mắt nhìn đứa con trai ruột thịt bị mù, bị tàn phế, ngu dại và đau đớn...
Vương Tuyết Nha yên lặng nhìn anh ta, miễn cưỡng mỉm cười.
Cô không biết đây có được tính là nụ cười xóa bỏ mâu thuẫn hay không, nhưng trong bữa cơm ở Tân Môn, cô đã có sự hiểu biết mới về Trịnh Tây Nguyên - anh ta vẫn tốt với cô, nhưng không phải kiểu tốt đó. Là cô không hiểu rõ, tự có mong muốn đơn phương. Anh ta không có nghĩa vụ cũng không cần phải hứa hẹn với cô, vậy thì anh ta có ngủ với người phụ nữ nào cũng đều liên quan đến cô.
Anh ta không cần phải chịu trách nhiệm về những suy nghĩ mộng mơ và sự thiếu hiểu biết của một cô gái nhỏ.
Kiều Chính sùng không phải người đàn ông tốt tính, con trai xảy ra chuyện, anh em không hòa thuận, thị trường chứng khoán biến động, người trong công ty hoảng loạn. Ông phải chịu áp lực rất lớn, không dám tỏ ra giận dữ, không dám trút giận ở bên ngoài, chỉ có thể về nhà trút ra tất cả trước mặt người phụ nữ của mình
Đổng San... đã phải chịu đựng nhiều hơn cô.
Trì Nguyệt đột nhiên thấy khâm phục người phụ nữ yếu đuối này.

Công việc bán thời gian của cô có kiếm được nhiều tiền không?
Một anh cảnh sát hỏi. Trì Nguyệt ngơ ngác:
Điều này có liên quan đến tình tiết vụ án không?
Anh cảnh sát bật cười:
Không.

Vậy tôi không trả lời được không?


Được.

Không ngờ có thể nhẹ nhàng bỏ qua như vậy, Trì Nguyệt bớt lo lắng hơn nhiều.
Vương Tuyết Nha biết Trì Nguyệt rất muốn nhận được sự chấp nhận của ba mẹ Kiều Đông Dương.
Đổng San sụt sịt, nhẹ nhàng nằm tay Trì Nguyệt:
Trải qua chuyện này, ba thằng bé cũng nghĩ thông suốt rồi. Con cái được sống an toàn và hạnh phúc mới là quan trọng nhất. Sau này ông ấy sẽ không can thiệp vào việc của Đông Tử nữa... Chỉ là, đã khiến cháu vất vả rồi, lại phải chịu khổ cùng thằng bé. Hơn nữa, tình hình này... ôi, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Trì Nguyệt đã hốc hác và ốm yếu hơn nhiều. Đồng San cũng không tốt hơn cô là bao. Chắc hẳn trong những ngày qua, ở một nơi mà Trì Nguyệt không thấy, vợ chồng Kiều Chính Sùng cũng sống không thoải mái.
Ngược lại, tuy nhiều năm qua Kiều Chính Sùng vẫn ngầm đầu đá với anh trai và em trai, nhưng trên mặt tư tưởng vẫn kém hơn rất nhiều, luôn cho rằng bọn họ là anh em ruột thịt, dù có thù hận lớn hơn nữa, chặt đứt xương còn liên gân, chỉ cần không làm chuyện gì quá đáng thì vẫn có thể nương tay...
Ông mệt mỏi vất vả quá độ, bệnh mãi không khỏi. Những người thường nịnh nọt gia đình ông đều cảm thấy lo lắng.

Dì có thể hiểu suy nghĩ của bọn họ.
Đổng San vừa lái xe vừa thở dài:
Đều là người có gánh nặng gia đình. Bác cả ra tay quả ác độc, một khi Đông Tử ngồi tù, thằng bé sẽ mất đi quyền thừa kế trên di chúc của ông nội. Bà nội thiên vị cháu trai trưởng, đến lúc đó có lẽ chúng ta sẽ không còn gì hết. Vào lúc này, chỉ cần đứng sai chỗ sẽ không thể cứu vãn được nữa...

Vậy là bọn họ cũng không chắc chắn?
Trì Nguyệt nhìn mấy bức ảnh được chụp lại:
Cô ta đã viết trong nhật ký sao?

Anh cảnh sát suy nghi, gật đầu:
Nhưng không viết quá cụ thể, chúng tôi đã đi điều tra quá khứ của cô ta, không hề có ghi chép báo án. Vì vậy rất khó xác minh.

Quá trình thẩm vấn dài dằng dặc và buồn tẻ.
Có một vài vấn đề bị cảnh sát hỏi đi hỏi lại, đổi đủ loại góc độ, đủ loại cách thức để hỏi thăm.
Đến khi Trì Nguyệt mệt mỏi rời khỏi đội hình sự, lỗ tai đã ù đi, đầu óc trống rỗng, thậm chí hai chân như nhũn ra.

Vừa nãy tôi đã nói rồi.


Lặp lại lần nữa.

Trì Nguyệt thấy mệt mỏi.
Trì Nguyệt đang bị bệnh, thật sự không có tâm trạng nói những việc này. Thế nhưng nếu cô không kể lại thì chắc chắn không thể nào nói rõ ràng được, thế là trong sự chứng kiến của hai cảnh sát, cô kể lại công việc bán thời gian của mình, hoàn cảnh quen biết Kiều Đông Dương, tại sao hai người lại nảy sinh mâu thuẫn.
Trước đó cảnh sát đã điều tra rõ ràng.
Thế nhưng nhìn một cô gái mềm mại yếu ớt nói mình bán
đồ người lớn
... vẻ mặt cảnh sát vẫn khá quái dị.
Cô thản nhiên nhìn cảnh sát.

Trước ngày hôm đó, giữa Kiều Đông Dương và Chu Thanh có mâu thuẫn cá nhân nào không?

Trì Nguyệt lắc đầu:
Không.

Không sao?
Ánh mắt cảnh sát hơi lạnh lùng:
Căn cứ vào sự điều tra của chúng tôi, Kiều Đông Dương đã vạch trần việc Chu Thanh làm streamer tình dục, dẫn đến việc Chu Thanh ấm ức, bị quan, có khuynh hướng tự sát...
Cô từng nói cô ta bán rẻ tiếng cười... nhưng cô không hề biết về trải nghiệm của Chu Thanh.

Không. Tôi đã nói cho các anh biết tất cả những điều tôi có thể nhớ trong cuộc nói chuyện giữa tôi và cô ta.


Cô nhớ lại xem, có bỏ sót chi tiết nào không...


Vâng.

Trì Nguyệt đến Thân thành mới biết mọi chuyện tồi tệ đến mức nào.
ở Tân Môn, cô chỉ được biết một vài tin tức không thể phân biệt được thật giả từ trên mạng, trong lòng vẫn có thể ảo tưởng, nhưng sau khi quay về Thân thành đã hiểu rõ ràng tất cả. Kế hoạch của con trai trưởng nhà họ Kiều đã được tiến hành trong mấy năm trời, suy nghĩ tính toán kỹ càng từng bước, bao gồm cả việc xếp người
nằm vùng
bên cạnh Kiều Chính sùng, rõ ràng đang muốn giết chết bọn họ.
Phải là mối thù sâu nặng đến mức nào mới khiến anh không quan tâm tình thân, đã đánh người ta mù mắt còn không chịu buông tha, một hai phải đẩy người ta xuống tầng?
Những ngày qua, Trì Nguyệt nghĩ mãi không hiểu. Sắc mặt Đổng Van hơi thay đổi, bàn tay siết chặt tay lái. Mãi sau bà mới lắc đầu:
Chú di cũng không biết.

Vâng.
Trì Nguyệt chậm rãi dựa lưng vào ghế:
Cháu rất muốn gặp anh ấy hỏi rõ ràng, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đổng San không nói câu nào.

Tôi không biết.
Cô thản nhiên nhìn cảnh sát:
Tôi không hiểu vì sao các anh lại hỏi tôi như vậy.

Cảnh sát mỉm cười:
Theo như lời khai, trước khi chết cảm xúc của Chu Thanh rất khác thường, không hề hợp lý. Bởi vậy chúng tôi muốn biết, có phải cô đã dùng lời lẽ để kích thích cô ta hay không.

Kích thích cô ta sao?
Bởi vì cô phát hiện... tình huống xấu nhất mà cô đã nghĩ không hề xảy ra, cảnh sát Thân thành chỉ đang thực hiện đúng nghĩa vụ pháp lý của mình.

Anh cảnh sát.
Trì Nguyệt bình tĩnh lại, lúc nói chuyện cũng thành khẩn hơn nhiều:
Kiều Đông Dương không thích Chu Thanh, nhưng chúng tôi không thích rất nhiều người, không thể cử không thích là có động cơ giết người được chứ? Các anh không thể dựa vào một mâu thuẫn cũ này để phán xét anh ấy có động cơ giết người.


Có động cơ giết người hay không, chúng tôi sẽ điều tra lại.

Cảnh sát cho cô xem mấy bức ảnh, đó là bài đăng trong nhóm bạn bè của Chu Thanh, hơn nữa chỉ một mình cô ta mới xem được.
Gần như ngày nào cô ta cũng ghi chép lại tâm trạng và suy nghĩ, trong những ngày đó cả thế giới của cô ta trở nên tối tăm, ấm ức, bi quan, muốn tự sát... Những lời đánh giá này không hề quá lời.
Anh cảnh sát thu lại những bức ảnh ném sang một bên, hai bàn tay đan vào nhau, nghiêm túc nói:
Chúng tôi đã điều tra ra là người máy trí tuệ nhân tạo Thiên Cẩu của Kiều Đông Dương đăng bài viết vạch trần lên diễn đàn trường... bao gồm cả mối quan hệ giữa Chu Thanh và Đoạn Thành Trình.

Vì cô đang bị bệnh nên yếu ớt hơn rất nhiều, cô không dám nghĩ nếu trước kia mình cũng thế này, sao có thể đoạt giải quán quân Trời Sao? Có lẽ, Kiều Đông Dương đã mang đi tất cả tinh thần và sức lực của cô.
Đổng San và Vương Tuyết Nha chờ cổ ở bên ngoài, không biết trợ lý Hầu đã đi đầu.
Lúc thấy cô đi ra, hai người đều bước lên đón.

Cô ta nói là tôi kéo cô ta vào địa ngục... Có lẽ là việc nữ streamer kia.

Trên thực tế, đến bây giờ Trì Nguyệt vẫn không biết Chu Thanh ở địa ngục nào. Thế nhưng cô không ngờ cảnh sát lại cho cô một đáp án đáng sợ:
Cô có biết Chu Thanh đã từng bị xâm hại tình dục không?

Trì Nguyệt suy nghĩ:
Vào lúc cô ta phát sóng trực tiếp sao? Có lẽ trong số khán giả sẽ có mấy người biến thái như vậy, điều này... Bọn họ là anh tình tôi nguyện, có lẽ cũng không được tính là xâm hại tình dục đầu nhỉ?

Vương Tuyết Nha cũng nói mình có thể tự dọn dẹp được.
Đổng San lại từ chối thẳng:
Các cháu nghỉ ngơi đi, không cần tự làm những chuyện này, cứ giao cho dù là được.

Vậy... làm phiền đi rồi ạ.

Không phiền, sau này cũng là người một nhà cả.

Đến tối, Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha ngồi trên thảm ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ, Vương Tuyết Nha hơi xúc động:
Nguyệt Quang Quang, cậu nói xem có phải cậu gặp họa được phúc không?

Khuôn mặt Trì Nguyệt tối sầm lại.

Bác cả rất giỏi tính toán.

Đổng San thở dài:
Ông ta là người thích đánh cờ. Những năm qua chỉ giữ một vị trí bình thường, cũng không quan tâm đến công việc trong công ty, luôn nói với bên ngoài mình không muốn khiến anh em xích mích, không xen vào việc em trai quản lý công ty, chỉ muốn làm một người rảnh rỗi. Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, chỉ sợ bọn họ đã tính toán từ lâu.

Anh cảnh sát nhìn cô, lại quay về chủ đề chính:
Sau khi hệ thống tuyên bố cô đoạt giải quán quân, đương nhiên Chu Thanh đã trở thành á quân
Người Đi Dưới Trời Sao
. Theo chúng tôi được biết, tiền thưởng của á quân cũng rất cao. Dù Chu Thanh ghen ghét cô, trong lòng căm hận, nhưng chỉ vì vậy lại giết người, thậm chí không tiếc kéo nhau cùng chết... Lý do này rất khó hiểu, cũng không hợp lý.


Tôi cũng nghĩ vậy.
Trì Nguyệt gật đầu, nói thật:
Lúc ở trong hang động, tôi đã từng khuyến cô ta như thế.


Cô nói sao?

Trì Nguyệt mệt mỏi ho khan:
Tình hình của bà nội sao rồi ạ?


Đang ở viện dưỡng lão.
Vẻ mặt Đổng San mệt mỏi:
Ngày đó bị ngã, bác cả đã đưa bà cụ đi rồi, cũng không cho chú dì gặp mặt... nói bà nội không muốn gặp chú di. Lúc ba thằng bé vừa quay về, vốn muốn cầu xin bà cụ nhưng không gặp được, còn bị bọn họ mỉa mai.

Thật tàn nhẫn!

Sao rồi?

Trì Nguyệt lắc đầu, không muốn nói thêm một câu nào nữa.

Chỉ mẩy việc đó thôi, chúng ta về rồi nói sau.

Hai anh cảnh sát đang thẩm vấn nhìn nhau.

Cô hiểu rõ pháp luật lắm à?


Tôi chỉ đang tùy việc mà xét thôi.

Cảnh sát không bình luận về hành động
tùy việc mà xét
của cô, chỉ hỏi:
Cô và Kiều Đông Dương có quan hệ gì?

Trì Nguyệt tin chắc trong tập hồ sơ trước mặt bọn họ có mô tả chi tiết về mối quan hệ giữa cô và Kiều Đông Dương. Nhưng người ta đã hỏi, cô không ngại trả lời.

Chúng tôi là người yêu.

Đổng Sạn rất nhiệt tình:
Ở đây rất an toàn, là nhà riêng của vi không liên quan đến nhà họ Kiều. Cháu cứ đến xem thử đi, chắc chắn sẽ khác với những gì các cháu tưởng tượng.
Đúng là khác biệt, đây không phải một căn biệt thự như bọn họ đã nghĩ. Tiểu khu này khá yên tĩnh, hoàn cảnh xung quanh rất tốt, căn hộ không lớn nhưng sạch sẽ, đồ đạc không nhiều lại gọn gàng ngăn nắp, tạo cho người ta cảm giác nhẹ nhàng thoải mái như ở nhà.

Thỉnh thoảng di thấy không thoải mái sẽ đến đây ngồi một lát.
Đổng San kéo lớp vải chống bụi trên giường xuống:
Các cháu ở tạm một tối, sáng mai di sẽ gọi người đến quét dọn cho hai đứa.

Trì Nguyệt thấy rất ngại:
Không cần đầu đi, bọn cháu tự làm là được.

Đội hình sự.
Trì Nguyệt đang bị bệnh nên nhận được một cốc nước ấm, sau đó là phần thẩm vấn kéo dài mấy tiếng.
Cảnh sát lần lượt hỏi từng câu, Trì Nguyệt lần lượt kể lại thời điểm giằng co với Chu Thanh ở trên đảo Bọ Cạp. Nhưng lần này cô không nói dối nữa, bởi vì việc này không còn ý nghĩa gì. Cô nói với cảnh sát, Chu Thanh phát điện cầm dao đâm cô, muốn cùng chết với cô, Kiều Đông Dương đã kịp thời cứu cô thể nào.
Ấm ức, bị quan, có khuynh hướng tự sát?
Anh ta đang nói đến Chu Thanh sao?
Trì Nguyệt thấy hơi buồn cười.
Cô và Vương Tuyết Nha đều muốn ở lại khách sạn nhưng Đông San không đồng ý, cho rằng hai cô gái nhỏ ở bên ngoài một mình sẽ không an toàn, nhưng bây giờ đón các cô về nhà, lại sợ các cô cảm thấy gò bó mất tự nhiên.
Thế là Đổng San đưa các cô đến một căn hộ ở trong thành phố, đây là tài sản riêng của bà.
Trì Nguyệt vẫn hơi do dự
Dì ơi, vậy không tốt lắm.


Đã có hành vi tình dục chưa?

Vẻ mặt cảnh sát rất nghiêm túc.
Trì Nguyệt hỏi lại:
Vấn đề này không liên quan đến tình tiết vụ án, tôi không trả lời được không?


Phúc ở đâu ra?



Có một người mẹ chồng tốt như thế, rất đáng hâm mộ đấy.
Trì Nguyệt mỉm cười, không nói nhiều.
Di ấy rất tốt.


Thế nhưng... Cuộc sống tương lai còn dài, ai biết được?

Việc của nhà họ Kiều lan truyền rất nhanh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.