Chương 327: Trong phòng thí nghiệm
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2799 chữ
- 2022-02-06 07:54:57
Mười giờ sáng, Trì Nguyệt cùng Kiều Đông Dương đến một phòng thí nghiệm của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương.
Phòng thí nghiệm cách c8ông ty không xa, đây là một tòa nhà riêng biệt, xung quanh rất yên tĩnh, Đông Dương có mười mấy phòng thí nghiệm cả to lẫn nhỏ, nhưng ph3ần lớn đã dùng làm việc sau khi gặp khủng hoảng tài chính, chỉ có phòng thí nghiệm do giáo sư Nghiêm dẫn dắt vẫn được Kiều Đông Dương co9i trọng nhất, Kiều Đông Dương cũng quyết tâm bản nhà bán xe để giữ lại nơi đây.
Tào Nặc!
Giáo sư Nghiêm đột nhiên quát to.
Ông hơi tức giận, nghiêm khắc dạy dỗ bọn họ:
Chúng ta nghiên cứu vì điều gì? Vì tiên à? Lý tưởng và sự theo đuổi của cậu đầu? Trước khi cậu đến phòng thí nghiệm này, tôi đã nói với cậu thế nào?
Lão Nghiêm khoảng hơn 50 tuổi, tinh thần phấn chấn, bước đi vững vàng, vừa nhìn đã biết là một ngư5ời chăm chỉ tập thể dục và có khả năng tự chủ rất mạnh. Lão Nghiêm nhìn Kiều Đông Dương, lại nhìn sang Trì Nguyệt đứng sau lưng anh rồi gật đầu.
Chúng ta vào trong tôi nói.
Thánh nhân gì chứ?
Kiều Đông Dương hừ lạnh:
Nói thế này đi, anh chưa từng đối xử tệ với những người này. Tào Nặc mới đến phòng thí nghiệm một năm rưỡi, em biết cậu ta nhận được bao nhiêu tiền không? Lát nữa anh sẽ để Thiên Cẩu gửi tình hình tiền lương và tiền thưởng của cậu ta cho em xem.
Ảnh mắt Kiều Đông Dương lạnh lùng, nói xong lại cong môi đầy khinh thường.
Kiều Đông Dương tập trung tinh thần không nói chen vào, nhưng sau khi giáo sư Nghiêm nói xong sẽ nghiên cứu thảo luận với ông, cùng nhau đưa ra ý kiến.
Trì Nguyệt thầy giáo sư Nghiêm rất nghiêm túc với học sinh của mình, cũng rất coi trọng Kiều Đông Dương, ánh mắt ông như người cha nghiêm khắc nhìn con trai.
Bầu không khí căng thẳng, tiền tài là một chủ đề nhạy cảm, cứ nhắc đến nó là suy nghĩ của mọi người sẽ trở nên khác biệt.
Kiều Đông Dương cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc trên khuôn mặt mọi người, anh mỉm cười nói thêm.
Coi như là đóng góp.
Những người khác hùa theo.
Đúng đúng đúng! Cuộc sống là phải phấn đấu, nếu chỉ vì tiên, chúng ta sống còn ý nghĩa gì nữa?
Trì Nguyệt:
Anh có khuynh hướng thích bị ngược đãi à?
Anh chỉ thích bị em ngược đãi.
Kiều Đông Dương cười nói:
Em phải lớn tiếng nói cho anh biết, anh nợ tiền em, mỗi ngày đều có lãi suất kếch xù lãi mẹ đẻ lãi con, nếu anh không cố gắng sẽ phải trả nợ cả đời.
Cảm ơn giáo sư Nghiêm!
Kiều Đông Dương nghe theo, nhìn ngón tay trên bàn phím một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tươi cười của giáo sư Nghiêm:
Kiều Đông Dương sẽ không chịu thua.
Giáo sư Nghiêm vỗ tay anh:
Tốt lắm!
Đến nay con người vẫn không thể thoát khỏi hệ mặt trời, giấc mơ 520 năm ánh sáng của Kiều Đông Dương cũng chỉ là trò đùa.
Những ai dám nói không thể thực hiện được điều này trong tương lai chứ? Phương hướng nghiên cứu phát triển của phòng thí nghiệm này cũng thúc đẩy kỹ thuật vũ trụ. Ngay lúc trái tim loạn nhịp, cô mới thật sự hiểu được vì sao Kiều Đông Dương lại không do dự bán nhà bán cửa.
Đôi mắt lão Nghiệm sáng ngời:
Được!
Kiều Đông Dương không tiếc công sức ủng hộ phòng thí nghiệm, sự coi trọng của anh đã thúc đẩy sự phát triển ở đây. Lão Nghiêm rất biết ơn anh nhưng chờ ông tổng kết xong cuộc họp, Kiều Đông Dương lại gõ bàn, nghiêm nghị đổi đề tài.
Hôm nay mọi người đều có mặt đầy đủ, lão Nghiêm, cháu muốn nói một chuyện quan trọng.
Nghe anh nói năng nghiêm túc như vậy, những người đang hào hứng thảo luận lập tức yên tĩnh lại.
Kiều Đông Dương mím môi cứ như lời tiếp theo rất khó nói, tâm trạng của anh đã ảnh hưởng đến mọi người ngồi trong phòng họp, tất cả đều trở nên căng thẳng, ngay cả Trì Nguyệt cũng siết chặt cây bút trong
Lão Nghiêm lườm anh ta rồi hừ lạnh, lại nói thêm mấy lý lẽ nữa, sau đó ông nhìn tất cả mọi người vẫn đang im lặng, nghiêm nghị nói:
Tôi sẽ nói rõ ràng ngay tại đây, nếu công ty gặp khó khăn, tôi sẽ không cần lương!
Không cần lương?
Lão Nghiêm.
Kiều Đông Dương muốn nói gì đó, lại bị giáo sư Nghiêm ngăn cản.
Đây là ý kiến của riêng tôi, cậu không cần phát biểu ý kiến.
Giáo sư Nghiêm xua tay ngăn cản anh, quay sang nhìn mấy người khác:
Các cậu phát biểu ý kiến đi.
Em?
Trì Nguyệt ngơ ngác, bật cười lắc đầu:
Anh có lỗi gì với em?
Một trăm triệu.
Kiều Đông Dương đưa tay chậm rãi ôm lấy mặt cô:
Anh nợ em một trăm triệu. Anh còn nợ em rất nhiều lời hứa vẫn chưa thực hiện được.
Chỉ vì cái này á? Cần gì nói năng nghiêm túc thế chứ?
Trì Nguyệt nhướn mày, thờ ơ nói:
Không phải công ty đang gặp khó khăn à? Lão Nghiêm còn có thể đi đầu cống hiến, em là bạn gái anh, còn so đo mấy cái này sao?
Đồ ngốc!
Kiều Đông Dương mỉm cười, bất đắc dĩ vỗ má cô:
... Anh vẫn thích cô Trì chỉ quan tâm đến tiền như trước kia, vậy thì anh sẽ có động lực kiếm tiền.
Phòng thí nghiệm này có mấy chục người, hầu hết là học sinh do giáo sư Nghiêm dẫn dắt, có mấy người đã học Thạc sĩ và Tiến sĩ, thậm chí còn có một sinh viên chưa tốt nghiệp. Lúc Kiều Đông Dương tuyển người mới chỉ quan tâm năng lực không nhìn thân phận, đây là lý do vì sao rất nhiều người sẵn sàng đi theo anh.
Tổ chức buổi họp ngắn!
Đã quyết định xong mấy vấn đề quan trọng, khuôn mặt lão Nghiêm đỏ lên:
Chẳng mấy chốc là có thể tiến vào giai đoạn thí nghiệm rồi. Có điều..
Ông nhìn sang Kiều Đông Dương, hơi khó cất lời:
Có lẽ chúng ta cần mua thêm thiết bị mô phỏng ảo cho phòng thí nghiệm. Cần lắp ráp và vận hành trong hoàn cảnh 3D...
Cần tiền để mua thiết bị.
Trì Nguyệt hoàn toàn không hiểu những mã code và chương trình trên máy vi tính. Cô càng không hiểu những nội dung mà bọn họ đang thảo luận.
Thế nhưng nghe những điều xa lạ đó, toàn bộ thần kinh của cô đều hưng phấn, dường như lòng nhiệt huyết đang cuộn trào, ngoại trừ Nguyệt Lượng Ổ, cô chưa từng cảm thấy mình làm việc gì có ý nghĩa đến thể. Ngay ở nơi này, cô hoàn toàn hiểu rõ toàn bộ kế hoạch
Người Đi Dưới Trời Sao
.
Lúc rời khỏi phòng thí nghiệm, Trì Nguyệt vừa cười vừa nói với Kiều Đông Dương, bọn họ nói về những trải nghiệm của giáo sư Nghiêm và anh ở trong phòng thí nghiệm.
Kiều Đông Dương nói:
Tên Tào Nặc này đúng là chó má. Nếu không nể mặt lão Nghiêm, anh đã đuổi cậu ta rồi.
Trì Nguyệt nhìn anh, nghiêm túc suy nghĩ:
Tuy lời nói của Tào Nặc hơi thực dụng nhưng cũng là việc thường tình. Chúng ta không thể yêu cầu mỗi người đều là thánh nhân không quan tâm đến tiền tài...
Mọi người im lặng, không một ai dám nói chuyện.
Kiều Đông Dương cong môi.
động, tiêu thụ năng lượng, tính năng theo dõi, thuật toán... đều có hiệu quả cao hơn. Mời mọi người nhìn lên màn hình lớn.
Về kiến thức hàng không vũ trụ, Trì Nguyệt đã từng học tập một cách có hệ thống và thi đấu chương trình
Người Đi Dưới Trời Sao
, nhưng người máy không gian vẫn quá khó hiểu với cô. Những danh từ đều rất quen thuộc nhưng cô hoàn toàn không biết. Kế hoạch
Người Đi Dưới Trời Sao
và những kiến thức hàng không vũ trụ mà cô được học cứ như khoảng cách giữa Toán tiểu học và Toán cấp ba, ngồi nghe những thứ giáo sư Nghiêm đang nói, Trì Nguyệt đột nhiên nhận ra mình là người mù chữ.
Nhắc đến tiền lại nhắc đến tình cảnh khó khăn của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương. Lão Nghiêm không nói được nữa, mọi người cũng im lặng cụp mắt, bọn họ đều là người làm khoa học kỹ thuật nhưng lại không thể không cúi đầu vì tiền tài.
Kiều Đông Dương nhìn biểu hiện của mọi người:
Không thành vấn đề, lão Nghiêm, chủ cứ báo thiết bị cần thiết cho Hầu Tử, cháu sẽ ưu tiên giải quyết cho mọi người.
Lão Nghiêm gọi mấy thành viên nòng cốt vào phòng họp. Tất cả mọi người đều quen biết, không cần giới thiệu nhiều, ngay khi mọi người đến đông đủ, giáo sư Nghiêm đã tự giới thiệu về tiến độ của dự án.
Hiện tại kế hoạch Người Đi Dưới Trời Sao đang tiến triển rất thuận lợi. Không, phải là thuận lợi ngoài dự đoán, nhất là hai dự án trong phòng thí nghiệm của chúng ta!
Kiều Đông Dương im lặng nhướn mày, chờ lão Nghiêm nói tiếp. Trì Nguyệt ngồi ngay ngắn bên cạnh anh, cúi đầu ghi chép.
Lão Nghiêm là kiểu người trí thức, ăn mặc nói năng và hành động đều quy củ, đúng phong cách một học giả. Ông là người chuyên về mảng học thuật, không giống đám lõi đời ở trong công ty mà chỉ nói đến chuyện công việc. Ông không nịnh nọt ông chủ, thậm chí còn coi Kiều Đông Dương như không khí, chỉ tập trung sự chú ý vào đổng thông số trước mặt mình.
Chúng tôi căn cứ vào tình hình hiện tại của công nghệ người máy không gian, tạo ra một hệ thống thích ứng với các chế độ hoạt động khác nhau, tiến hành tối ưu hóa quỹ đạo của người máy, điểm chuyển
Ánh mắt lão Nghiêm dần thay đổi, càng lạnh lùng nặng nề hơn...
Lúc này, cuối cùng đã có người hưởng ứng:
Tôi đồng ý với giáo sư Nghiêm. Chúng ta đã làm dự án này hai năm, đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và thời gian, không lý nào lại bỏ dở giữa chừng. Nếu công ty đang gặp khó khăn tài chính, tôi bằng lòng... nhận lương muộn.
Trì Nguyệt...
Anh đột nhiên nghiêm túc gọi tên cô khiến Trì Nguyệt giật mình.
Phòng họp lập tức yên tĩnh. Đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai dám nói câu nào.
Lão Nghiêm vô cùng nghiêm túc:
Mọi người đều hiểu rõ Đông Dương đã cho chúng ta những quyền lợi gì. Hai năm qua, các cậu có nhà có tiền, phấn đấu ít hơn người khác bao nhiêu năm? Tôi không biết các cậu nghĩ thế nào, nhưng bản thân tôi không yêu cầu quả cao với vật chất. Số tiền Đông Dương cho tôi đều do vợ tôi tích góp lại, đã đủ cho cả nhà già trẻ không cần lo lắng ăn uống trong nhiều năm. Tôi không tin tôi không thể khắc phục được khó khăn...
Xin lỗi, em không nghĩ xa như vậy.
Trì Nguyệt cười như không cười:
Bây giờ em nói vậy còn kịp không?
Kịp, tốt nhất là bắt anh dùng cơ thể để trả nợ.
Em xem xong sẽ chửi bậy.
Vậy... Được rồi.
Trì Nguyệt nhún vai, kéo tay anh:
Chúng ta không cần giận nữa. Người tài đều có một mặt quái gở, có lẽ anh ta rất yêu tiền thì sao?
Tôi không nhìn nhầm. Đông Dương, dưới sự dẫn dắt của cậu, chắc chắn chúng ta sẽ tạo ra sự nghiệp khoa học kỹ thuật có thể ảnh hưởng đến toàn thế giới!
Ôi, giáo sư Nghiêm, là cháu được chú dẫn dắt mà.
Không thể nói vậy. Tôi già rồi, tương lai thuộc về những người trẻ tuổi các cậu.
Giáo sư Nghiệm thở dài:
Cậu là học sinh có triển vọng nhất mà tôi từng dẫn dắt trong nhiều năm qua. Đông Dương, đừng thỏa hiệp, chắc chắn cậu sẽ thành công.
tay.
Chắc hẳn mọi người đều biết bây giờ nguồn tài chính của công ty đang eo hẹp.
Giọng Kiều Đông Dương trầm thấp:
Trong vòng mấy tháng trước đó, tôi đã dùng rất nhiều dự án nghiên cứu phát triển, vì sao không dùng phòng thí nghiệm của chúng ta? Là vì công việc của mọi người rất quan trọng với tôi và cả công ty.
Mọi người nín thở nhìn anh.
Kiều Đông Dương khó khăn nói:
Không cần nói cũng biết tầm quan trọng của người máy không gian, vì vậy, dù có đập nồi bán sắt thì tôi cũng kiên trì. Tôi hy vọng mọi người đồng lòng với tôi. Vì vậy, nếu có một ngày phải đối mặt với vấn đề tài chính, tôi không thể chi trả khoản tiền thưởng đã cam kết trước đó, mọi người hãy cho tôi một ít thời gian... Sau này tôi chắc chắn sẽ bù cho mọi người.
Đi theo con đường này là vì yêu thích, vì muốn dùng khoa học kỹ thuật để thay đổi loài người!
Khoa học kỹ thuật là để bảo đáp đất nước!
Tào Nặc mím môi cúi đầu, không dám nói tiếp nữa.
Không một ai ở đây không tôn trọng lão Nghiêm.
Thầy Nghiêm.
Kiều Đông Dương gặp lão N6ghiêm ở cửa phòng thí nghiệm.
Mọi người yên tâm, tôi sẽ đảm bảo cuộc sống cơ bản cho mọi người, chỉ cần mọi người chuyên tâm làm việc.
Tổng giám đốc điều...
Một người trẻ tuổi ngồi bên trái giáo sư Nghiêm đột nhiên ngắt lời anh.
Anh ta nhìn đồng nghiệp bên cạnh, giọng điệu không hài lòng:
Chúng tôi hiểu công ty đang gặp khó khăn, nhưng Tổng giám đốc Kiều cũng phải thông cảm cho sự khó khăn của chúng tôi. Bây giờ nhịp sống quá nhanh, ở Thân thành này mỗi việc ăn, mặc, ở, đi lại, có cái nào không cần tiền? Nói thật với anh, tôi phải trả tiền vay mua nhà, vay mua xe, nuôi con, hiếu thảo với ba mẹ. Chỉ riêng mấy điều này thôi đã khiến tôi rất áp lực rồi. Nếu còn giảm bớt tiền lương, tôi sợ không thể làm việc tốt.
Anh đầu quan tâm cậu ta thích cái gì. Tên này qua cầu rút ván, vô trách nhiệm, nếu không nể mặt lão Nghiêm, anh sẽ đuổi cậu ta ngay.
Kiều Đông Dương là người kiêu ngạo, chưa bao giờ phải lo lắng vì tiền, gần đây bị tiền ép buộc đến mức suýt thì trầm cảm, tất nhiên lúc nói chuyện sẽ không chịu nể mặt.
Cô vô thức nghiêng đầu, ngạc nhiên nhìn anh.
Kiều Đông Dương nhìn chằm chằm cô một lúc lâu:
Anh không có lỗi với bất kỳ ai. Anh chỉ có lỗi với mình em.
Có người dẫn đầu đã khiến lòng nhiệt huyết được khơi dậy. Mọi người lần lượt bày tỏ muốn đồng lòng với công ty cứ như lời thề trước khi xuất quân.
Sau khi kết thúc cuộc họp, giáo sư Nghiêm dẫn Kiều Đông Dương đến phòng thí nghiệm biểu diễn hệ thống người máy không gian đang nghiên cứu. Kiều Đông Dương lấy bản ghi chép trong điện thoại ra, nói lại từng ý tưởng của mình cho giáo sư Nghiêm. Vị thầy giáo mặt mũi đầy nếp nhăn càng nghe càng kích động, càng nghe càng hưng phấn, vỗ mạnh vào vai Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt nhìn anh:
Chậc... Anh không nói em cũng không nhớ ra em là chủ nợ của anh đấy, Kiều Đông Dương! Cả người anh đều là của em. Mẹ nó, thế mà em còn sợ người ta đến đào chân tường? Có khoản nợ này rồi, em là người lái máy xúc, còn sợ cái cuốc chắc.
Kiều Đông Dương thoải mái cười to ôm eo Trì Nguyệt, cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô Trì, sao em đáng yêu thế?
... Em đang nghiêm túc đấy, anh Kiều.
Được, nghiêm túc đi nào.
Kiều Đông Dương vuốt mũi cô, cau mày nói:
Gần đây anh có cảm giác nguy hiểm, có một người lái máy xúc đang tiếp cận anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.