Chương 328: Sinh con trai


Thiệu Chi Hành nheo mắt cười khẽ:
Vì sao không xem hợp đồng rồi nói?
Sau khi nghĩ lại, anh ta sợ Kiều Đông Dương hiểu lầm, 8lại kiên nhẫn nói:
Tôi không tham gia vào dự án khoa học kỹ thuật, không có ý đồ đánh cắp kỹ thuật của Đông Dương. Tôi chỉ 3đơn thuần nhìn vào tiềm năng của cậu Kiều. Tôi đã nói mình là doanh nhân, cậu Kiều đừng hiểu lầm...



Đúng vậy, anh 9là doanh nhân.
Kiều Đông Dương mỉm cười:
Vì vậy, Tổng giám đốc Thiệu đầu tư một khoản tiền khổng lồ như vậy, là muốn kiếm 6được cái gì?


Không đợi Thiệu Chi Hành trả lời, anh đã nhìn sang Trì Nguyệt đang ngồi ăn ở bên cạnh:
Nếu Tổng giám 5đốc Thiệu đến vì bản thân, chắc chắn tôi sẽ bàn bạc tử tế với anh. Nếu anh đến vì mối quan hệ cá nhân, vậy thì không cần thiết.

Đến đêm, Kiều Đông Dương gọi cho Kiều Chính Sùng hỏi thẳng vào vấn đề:
Ông và người phụ nữ kia có quan hệ gì?

Sau một khoảng im lặng rất lâu, Kiều Chính Sùng không hề phủ nhận. Ông nói:
Cô ấy đang mang thai.

Điều này như sấm sét giữa trời quang.
Trì Nguyệt sợ hãi nhìn Kiều Đông Dương, không biết anh định làm gì.
Kiều Đông Dương ngơ ngác mấy giây rồi giẫm chân ga, vững vàng hòa vào dòng xe cộ.
Trên đường về nhà, anh chỉ im lặng không biết đang suy nghĩ điều gì, có mấy lần Trì Nguyệt muốn khuyên bảo rồi lại im lặng.
Kiều Đông Dương lấy một tờ giấy ra lau khóe môi cho cô, nói tiếp:
Trong lòng tôi hiểu rõ việc của Đông Dương, Tổng giám đốc Thiệu không cần giúp đỡ tôi vì tình cảm cá nhân... Hơn nữa, tôi biết Tổng giám đốc Thiệu có năng lực. Nhưng anh muốn lấy sức một người để tham gia vào Đông Dương, tôi sợ anh có lòng nhưng không đủ sức.

Anh nói câu cuối rất chậm, sau đó thấy sắc mặt Thiệu Chi Hành dân tối lại.

Cậu Kiều nói ra một con số đi, xem có thể làm tôi sợ được không?

Kiều Đông Dương nghiêm nghị nhìn đối phương chằm chằm rồi nói ra một con số:
Đây chỉ là nhu cầu của một phòng thí nghiệm. Tổng giám đốc Thiệu thật sự muốn bỏ ra nhiều tiền như vậy để đầu tư mạo hiểm sao?

Thiệu Chi Hành cau mày, hiển nhiên con số mà Kiều Đông Dương nói ra đã nằm ngoài dự đoán của anh ta.

Đúng là làm tôi sợ rồi.

Kiều Đông Dương cười lạnh, không nói câu nào. Kiều Chính Sùng lớn tiếng:
Ba khuyên con đừng cố nữa thì con không nghe! Con cho rằng con là thiên tài, nhưng con có nghĩ đến việc sao con lại là thiên tài không? Vì con là con trai Kiều Chính Sùng, là con cháu nhà họ Kiều. Nếu không, con là thiên tài gì, thiên tài gì?

Anh là thiên tài gi?
Luận văn, thiết kế, dự án của anh... đều do anh viết ra từng chữ, từng dòng. Người trong ngành đều cho rằng anh là ngôi sao mới trong giới khoa học kỹ thuật.
Mãi mà Kiều Đông Dương không nói gì. Một lát sau nghe thấy Kiều Chính Sùng thở dài.

Đồng Tử, ba làm vậy là vì con. Bây giờ bác cả đang quản lý Kiều thị, bà con không thích con, nhà chúng ta đã không còn chỗ dựa nào nữa. Nếu cô ấy có thể sinh cháu trai cho nhà họ Kiều, theo di chúc của ông nội con sẽ được chia thêm một phần tài sản...

Trong di chúc của ông cụ Kiều, nói nghiêm túc thì rất nghiêm túc, nói nực cười cũng rất nực cười.
Bà ấy?
Trì Nguyệt nửa tỉnh nửa mơ, ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại.

Sao thế?

Trì Nguyệt không biết phải nói thế nào, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh:
Tiền tài và lợi ích vô tội, là con người đang thao túng chúng.
Kiều Đông Dương hừ cười giữ chặt gáy cô, kéo cô dựa vào vai mình:
Trì Nguyệt, may mà có em. Anh chỉ còn có em thôi.

Trì Nguyệt dựa vào anh.
Hai người im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng ếch kêu khe khẽ cạnh hồ nước đêm hè, lúc này im lặng còn tốt hơn những lời nói.
Kiều Chính Sùng nói:
Con tưởng ba không nghĩ cho Đổng San sao? Ba làm vậy cũng vì nghĩ cho bà ấy. Con có nghĩ bà ấy đã bao nhiêu tuổi rồi không? Đã lớn tuổi rồi còn không có con, con lại không thân thiết với bà ấy, con không biết bà ấy mong chờ một đứa bé đến mức nào sao? Ba nghĩ kỹ rồi, sau khi đứa bé này ra đời sẽ để bà ấy nuôi lớn, nuôi nấng từ khi còn bé như một đứa con ruột.

Vì bà ấy?
Vì bà ấy mà lại định sinh con với những người phụ nữ khác? Kiều Đông Dương cười lạnh:
Nếu nó phải con trai thì sao?

Không phải con trai thì không sinh.

Sau đó tiếp tục tìm người khác sinh con?

Giúp anh?
Khuôn mặt Kiều Đông Dương hơi run rẩy, ngón tay cứng đờ:
Tôi ước gì ông không phải ba tôi!


Đây là lý do ba không nói cho con biết. Con quá cố chấp, không hiểu lý lẽ. Sao con không nghĩ ba không còn cách nào khác? Ngoại trừ sinh đứa bé này ra, con còn có cách nào khác không?

Kiều Đông Dương nhìn cô, không nói tiếp nữa.
Trì Nguyệt căng thẳng, kéo tay anh:
Anh không giận chứ?

Có.
Kiều Đông Dương xoa đầu cô, cúi xuống nhìn thẳng vào cô, một lát sau chia mặt về phía cô:
Anh giận rồi, là cái kiểu giận phải hôn mới hết ấy.

Người phụ nữ của anh đi nhờ vả một người đàn ông khác vì anh, đương nhiên trong lòng Kiều Đông Dương sẽ thấy khó chịu. Nhưng Trì Nguyệt không làm sai, chỉ cần có mục đích tốt là đủ rồi.

Ông coi phụ nữ là cái máy sinh đẻ sao? Người phụ nữ này là vậy, Đổng San là vậy... Mẹ tôi cũng là vậy sao?

Kiều Chính Sùng nóng nảy:
Con đang nói linh tinh gì thế? Đông Tử, là trước kia ba quá chiều con, con xem con đi, con không hề hiểu hiện thực. Con không biết tình cảnh của chúng ta đã khó khăn đến mức nào sao? Con có thể không cúi đầu mãi sao?

Kiều Đông Dương:
Ông định giải thích với tổng gan thế nào?
Bên kia lại yên lặng.
Xe chạy nhanh trên đường cái, anh thấy một cặp nam nữ đi ra từ cửa chính một bệnh viện tư nhân ở bên cạnh.
Kiều Đông Dương thay đổi sắc mặt, đột ngột giẫm mạnh chân phanh, suýt nữa dọa chết Trì Nguyệt.

Sao thế?
Cơ thể Trì Nguyệt lao về phía trước theo quán tính, khó khăn lắm mới ngồi thẳng lại nhìn anh:
Kiều Đông Dương?

Một lúc lâu sau, Trì Nguyệt nói:
Em lên mạng mua dụng cụ làm nông, chuẩn bị nhổ cỏ cuốc đất trồng rau, anh làm với em được không?

Ánh mắt Kiều Đông Dương không tập trung:
Được.

Trì Nguyệt tưởng Kiều Đông Dương không quan tâm đến tâm trạng của Đông San, không ngờ tối nay anh trằn trọc rất lâu, đột nhiên hỏi cô:
Trì Nguyệt, rất lâu rồi em không đến chỗ bà ấy nhỉ?

Sắc mặt Kiều Đông Dương trắng bệch, đôi mắt như lồi ra khỏi hốc mắt, anh như không nghe thấy câu hỏi của cô. Trì Nguyệt kỳ quái nhìn anh, rồi nhìn về phía cửa lớn bệnh viện tư nhân theo tầm mắt anh...
Cặp nam nữ kia đã sắp đi vào ngã rẽ.
Trì Nguyệt chỉ nhìn qua đã nhận ra Kiều Chính Sùng. Ông đang vô cùng cẩn thận đỡ một người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy bầu, lúc đi qua đường còn ôm cô ta vào lòng như đang che chở bảo bối, dáng vẻ chồng già vợ trẻ đầy tình cảm trông rất buồn cười.

Anh từng nói vào lúc này, những người bằng lòng giúp đỡ không phải ngu cũng là ngốc. Thiệu Chi Hành cần gì làm một người coi tiền như rác?
Ánh mắt anh trần trụi, ý tứ sâu xa.
Trì Nguyệt bất đắc dĩ chậc một tiếng, kéo tay anh, ép anh đi chậm lại:
Anh đừng nghĩ quá nhiều, việc này không đơn giản như anh đã nghĩ đầu. Thật ra Thiệu Chi Hành cảm thấy hứng thú với triển vọng phát triển của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, chỉ có điều anh ấy không bước chân vào ngành này, cần em giới thiệu giúp anh ấy tìm hiểu tình hình. Nói cách khác, hôm nay anh ấy tìm đến anh là thật lòng thật dạ, thật sự không liên quan đến em.

Kiều Đông Dương cười lạnh hỏi lại, không đợi Kiều Chính Sùng trả lời đã yên lặng cúp máy.
Trì Nguyệt đứng ở cửa ra vào một lúc lâu, thấy anh cúp điện thoại ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, cô mới chậm rãi đến gần chạm vào tay anh:
Sao thế?

Kiều Đông Dương mỉa mai:
Ba anh muốn sinh con trai cho nhà họ Kiều. Tiền tài! Lợi ích! Nồng nặc mùi hôi thối, gay mũi!

Thế nhưng ba anh nói những danh hiệu này là dựa vào địa vị, tiền tài...

Thì ra trong lòng ông vẫn nghĩ như thế.


Đông Tử, chúng ta đừng cãi nhau vì điều này, chỉ phân tích tình hình trước mắt thôi. Bác cả con có Kiều Thụy Hiền, chủ ba con có Kiều Hiển Đình. Kiều Thụy An không còn, con không được bà nội yêu quý, bà nội sẽ chia số tài sản mà ông nội để lại cho con sao? Con trai ngốc, đến lúc đó nhà chúng ta không có gì hết! Con nói xem còn có cách nào hả?


... Cần nhiều tiền thế sao? Đảng sợ thật.

Kiều Đông Dương nhìn cô:
Lúc em tìm Thiệu Chi Hành giúp đỡ, chẳng lẽ không biết sao?

Trì Nguyệt bĩu môi nhìn anh:
Sao anh biết em tìm anh ấy hả?


Tôi không phải cháu của ông nội sao?


Ai bảo con phá của!
Gần đây Kiều Chính Sùng hơi nóng tính, cứ hơi tí lại nổi giận:
Con không làm Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, không làm hàng không vũ trụ, không làm dự án Nguyệt Lượng
thì liệu có gây ra rắc rối lớn thế không? Có phải gánh cái tiếng phá sản không? Có mất đi quyền thừa kế không?


Ha!
Kiều Đông Dương nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ:
Ông sẽ thay đổi quyết định của ông sao?

Lúc Kiều Đông Dương biết chuyện đã được rất nhiều người khen ngợi. Nếu lúc ông cụ còn sống không yêu thương anh, Kiều Đông Dương suýt đã nghi ngờ ông nội một lòng muốn ép chết anh. Đây không phải nâng lên rồi giết chết thì là gì?

Đông Tử, ba biết con khó chấp nhận sự thật này ngay. Lúc nào đó ba con ta gặp mặt đi, ba sẽ giải thích cho con hiểu.
Kiều Chính Sùng ở đầu bên kia điện thoại nói năng sâu xa:
Tính cách con bướng bỉnh không chịu bản Đông Dương, không chịu chấp nhận nhà họ Lâm, lại khăng khăng ném hết tài sản của mình vào đó. Ba còn có thể làm sao, ba là ba con, ba không giúp con thì giúp ai?

Giúp?

Vì vậy...
Kiều Đông Dương mỉm cười:
Tổng giám đốc Thiệu đừng bước vào vũng nước đục này.


Rất thẳng thắn!
Thiệu Chi Hành nhìn Kiều Đông Dương với vẻ khen ngợi:
Tôi phải suy nghĩ lại chuyện này.

Người ta nói
suy nghĩ không phải đang do dự, mà là một sự từ chối khéo léo để tìm một đường ra khác. Trước kia Kiều Đông Dương không hiểu quá nhiều về việc trong xã hội, gần đây đã gặp đủ loại từ chối nên hiểu quá rõ những hành động này.
Kiều Đông Dương vừa mở cửa xe vừa hỏi Trì Nguyệt muốn đi đâu, văn phòng hay là căn nhà gỗ ở ngoại ô.
Căn nhà ở ngoại ô chưa dọn dẹp xong nhưng Trì Nguyệt rất thích, nghe vậy không hề do dự.
Nếu ngày mai anh không có chuyện gì quan trọng, chúng ta đi ra ngoại ô đi.

Được.
Kiều Đông Dương nghe theo cô.
Hai người vui vẻ ngồi lên xe.
Không bao gồm Kiều Đông Dương đã mất đi quyền thừa kế.
Cũng không bao gồm con trai.
Có thể nói đây là một bản di chúc vô cùng kỳ quặc.
Khóe môi Thiệu Chi Hành cong lên:
Ý cậu Kiều là... từ chối tôi sao?

Kiều Đông Dương cười nhạt:
Tổng giám đốc Thiếu hiểu rõ bây giờ Khoa học Kỹ thuật Đông Dương đang gặp khó khăn gì. Lúc này những người bằng lòng đập tiền vào không ngu cũng ngốc. Tổng giám đốc Thiệu không ngu cũng chẳng ngốc, anh nói xem anh có ý gì?

Sống lưng Trì Nguyệt cứng đờ, cô ngẩng đầu lên. Cô nhìn anh lại nhìn sang Thiệu Chi Hành, đôi mắt trợn tròn, bĩu môi đầy vô tội.

Được. Vậy Tổng giám đốc Thiệu cử suy nghĩ từ từ đi.
Anh đứng lên hỏi Trì Nguyệt:
Em ăn no chưa?
Trì Nguyệt hơi xấu hổ lau mồm:
Em no rồi.


Vậy chúng ta đi thôi, đừng làm phiên thời gian quý giá của Tổng giám đốc Thiệu.

Rời khỏi nhà hàng, Trì Nguyệt lẩm bẩm thở dài.
Kiều Chính Sùng im lặng, mãi mới lên tiếng.

Ba phải có đứa bé này.
Kiều Đông Dương nở nụ cười lạnh, giọng nói lạnh lùng chậm rãi:
Là vì người phụ nữ kia, hay vì tài sản nhà họ Kiều?


Ba đã nói ba vì con. Kiều Đông Dương, con là con của ba.
Kiều Chính Sùng tức giận quát xong, giọng nói lại nhỏ đi:
Đông Tử, con yên tâm đi. Ba đã bàn bạc với cô ấy, cũng viết hợp đồng và đảm bảo. Chờ sinh đứa bé xong ba sẽ cho cô ấy một khoản tiền, để cô ấy đến một nơi thật xa không quay lại Thân thành nữa, sẽ không liên quan đến nhà chúng ta...

Ông cụ giao toàn bộ tài sản Kiểu thị cho Kiều Đông Dương, để một mình anh thừa kế toàn bộ sản nghiệp, chỉ để lại bất động sản và một khoản tiền đủ sống cho những đứa cháu khác. Nghe ra có vẻ Kiều Đông Dương được cưng chiều nhất, những suy nghĩ kỹ lại, điều này đã đưa đến bao nhiêu tai họa cho anh? Đồng thời, ông cụ còn đặt ra rất nhiều điều khoản khắc nghiệt với quyền thừa kế của Kiều Đông Dương.
Một khi Kiều Đông Dương không phù hợp điều kiện kế thừa, anh hoàn toàn mất cơ hội được chia tài sản.
Sau đó, ông cụ để lại một khoản tài sản phong phú để bà cụ Kiều phân chia. Nếu đến lúc đó bà cụ Kiều không còn trên đời thì chia cho mỗi cháu trai trong nhà họ Kiều một phần...
Anh xoay người nằm nghiêng nhìn cô, đặt tay lên hông cô:
Em không lo lắng cho bà ấy sao?


Kiều Đông Dương cau mày, rõ ràng còn quan tâm hơn cô tưởng, chỉ là miệng cứng lòng mềm, không muốn thừa nhận mình quan tâm đến Đổng San.


Em dành thời gian đến chơi với bà ấy đi.
Trì Nguyệt biết anh đang nghĩ gì, cô mỉm cười:
Hay chúng ta mời di ấy đến đây chơi đi? Chỗ chúng ta tốt biết bao...

Không muốn!
Kiều Đông Dương nói rất nhanh, giọng nói căng thẳng:
Đừng để bà ấy tới.

Tại sao thế?


Đã quan tâm, tại sao còn tỏ ra bài xích như thế? Lúc ấy Trì Nguyệt không biết, thế nhưng ngày hôm sau cô bước vào nhà Đổng San thì đã hiểu rõ. Kiều Đông Dương không muốn Đổng San thấy anh sa cơ lỡ vận phải ở lại nơi này.


Di Đổng, cháu không làm phiền di chứ?



Nói gì thế, mau vào đi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.