Chương 329: Xoa dịu mối quan hệ
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2019 chữ
- 2022-02-06 07:55:02
Không cần phiền thể đầu ạ... Một cốc nước ấm là được.
Được, cháu chờ một lát.
Trì Nguyệt thấy hơi tiếc nuối vì không có cơ 8hội xem xét cẩn thận bức tranh này, những bức tranh của họa sĩ sẽ thể hiện ra suy nghĩ bản thân, Trì Nguyệt cảm thấy cặp nam nữ trong bức tran3h đang thể hiện một loại cảm xúc nào đó trong lòng Đồng San.
Trì Nguyệt kéo tay áo anh:
Không phải đã nói sẽ ăn cơm tối sao?
Kiều Đông Dương vẫn không nói gì, Đổng San quay sang, mất tự nhiên nhìn anh:
Bánh kem vẫn chưa chín... Những đồ ăn vẫn ăn được. Con ăn một ít rồi đi nhé?
Bầu trời dần tối, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Bầu không khí trong bữa cơm này vẫn khá lúng túng, nhưng có lẽ xuất phát từ lòng đồng tình hay điều gì đó, thái độ của Kiều Đông Dương với Đổng San đã thay đổi rõ rệt. Anh sẽ trả lời ngay khi bà hỏi thăm, không còn thờ ơ như trước nữa. Dù không quá thân thiện nhưng Đông San đã thấy rất vui.
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi sợi tóc xõa xuống hai bên má bà, khuôn mặt bà trắng bệch như không còn chút máu nào.
Gần đây đi đã tìm được việc.
Bà đột nhiên nói.
Trì Nguyệt ngơ ngác:
Công việc gì vậy?
Trì Nguyệt mỉm cười, ấp úng một lúc lâu:
Anh ấy vẫn chưa bán hết, vẫn còn một căn biệt thự nữa. Bây giờ bọn cháu đang ở trong căn biệt thự của anh ấy.
Biệt thự? Là khu câu cá vùng quê ngoại thành sao?
Đổng San thật sự hiểu Kiều Đông Dương như lòng bàn tay.
Đổng San im lặng, vẻ mặt hơi buồn bã.
Một lúc lâu sau, bà đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trì Nguyệt:
Gần đây thằng bé sống có tốt không?
Bây giờ đổi lại là Trì Nguyệt không biết phải nói gì. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, mãi sau Trì Nguyệt mới gật đầu thật nhẹ.
Không tốt lắm nhưng cũng không quá tệ.
Cô sợ Đổng San không tin, nói xong lại mỉm cười:
Cuộc sống có lên thì có xuống thì mới đặc sắc được, cháu và Kiều Đông Dương đều là những người suy nghĩ thoáng, gặp chuyện gì sẽ giải quyết chuyện đó, cũng không phải không sống nổi...
Thằng bé đã bán nhà rồi, bây giờ ở đâu?
Đổng San hỏi tiếp, không để cô chuyển đề tài.
Kiều Đông Dương cau mày không chịu nhận:
Anh không thiểu số tiền này. Em trả lại cho bà ấy đi, để bà ấy dưỡng già.
Trì Nguyệt:
...
Không còn cách nào nữa, cô ngoan ngoãn trả lại thẻ.
Kiều Đông Dương:
Được.
Anh còn chưa nói xong đã vội rời đi.
Trì Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh rồi nháy mắt, vẫy tay với Đổng San.
Đổng San hơi thất vọng, nhưng Kiều Đông Dương đã không cần, bà không dám khuyên nhủ như lúc nói chuyện với Trì Nguyệt, chỉ có thể yên lặng cầm chặt tấm thẻ, buồn rầu im lặng tiến bọn họ ra cửa.
Trì Nguyệt tưởng tất cả sự cố gắng trong ngày hôm nay đều phí công, không ngờ lúc Kiều Đông Dương đi ra cửa đột nhiên quay người lại nói:
Đồ ăn hôm nay rất ngon.
Đổng Sạn ngạc nhiên mất mấy giây mới hiểu được câu nói này, trên khuôn mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, Trì Nguyệt thấy người phụ nữ ưu nhã này còn hơi luống cuống tay chân:
Nếu ngon thì con thường xuyên đến đây ăn cơm đi, muốn ăn gì cứ nói, đi làm cho con.
Đổng San có một đôi bàn tay khéo léo biết vẽ tranh, nhưng bà thật sự không có thiên phú ở mặt nấu nướng, bà có thể nấu đồ ăn nhưng lúc nướng bánh kem thì hơi khó nói.
Lúc Kiều Đông Dương đến, Đổng San đang khom lưng đứng trước lò nướng nghiên cứu xem bánh kem do mình nướng đã thất bại từ đầu.
Trì Nguyệt dẫn Kiều Đông Dương vào nhà, anh thấy Đổng San buộc tóc đeo tạp dề, cau mày nói:
Đi thôi.
Bà cúi đầu, lại đặt tấm thẻ ngân hàng vào tay Trì Nguyệt, nắm chặt tay cô:
Dù không cần đến số tiền này. Cứ coi như đi đầu tư, được không?
Trì Nguyệt thở dài.
ở trong lòng Đổng San, Kiều Đông Dương cũng là con trai của bà đúng không? Chỉ tiếc, Kiều Chính Sùng tự mong muốn sinh một đứa con trai cho bà, cho rằng bà sẽ chấp nhận đứa bé do ông và người phụ nữ khác sinh ra, có thể nuôi nấng từ nhỏ để vun đắp tình cảm...
Trì Nguyệt thấy rất buồn cười, có phải Kiều Chính Sùng đã hiểu lầm phụ nữ rồi không?
Đổng San đưa thẻ ngân hàng cho Kiều Đông Dương, Trì Nguyệt không thể đưa ra quyết định thay anh, cô gửi tin nhắn cho anh.
Anh Kiều, anh có muốn đến đón em không?
Đó là một lớp mỹ thuật trẻ em, dị dạy bọn nhóc vẽ vời.
Lúc Đổng San nói đến chuyện này, Trì Nguyệt đã thấy được vẻ dịu dàng trên khuôn mặt bà. Trì Nguyệt phát hiện trên khuôn mặt sạch sẽ của bà đầy tình cảm người mẹ, đầy sự yêu thương.
Dì rất thích hợp với công việc này.
Trì Nguyệt nói lời từ tận đáy lòng.
Nhận được sự công nhận của cô, dường như Đổng San cũng thở phào nhẹ nhõm, bà cười:
Đúng vậy, di cảm thấy rất vui. Tiền lương không cao nhưng đủ để nuôi sống bản thân, di không có yêu cầu quá cao với vật chất. Vì vậy...
Kiều Đông Dương vừa nhận được tin nhắn đã biết cô nghĩ gì:
Đón chứ.
Trì Nguyệt gửi một hình ảnh động
moazz
còn kèm theo một câu:
Anh đến sớm nhé, đến ăn cơm luôn.
Kiều Đông Dương không trả lời, Trì Nguyệt biết anh đã đồng ý. Thế là cô quay sang cười híp mắt nói với Đổng San:
Kiều Đông Dương sẽ đến ăn cơm tối.
Trì Nguyệt muốn làm Đổng San vui vẻ, không ngờ chỉ vì một câu nói của cô, Đổng San lập tức bận rộn nhiều việc. Dọn dẹp nhà cửa, mua đồ ăn, xào nấu, nướng bánh kem... bận rộn đến quên cả trời đất.
Bà nhìn Trì Nguyệt đầy vẻ biết ơn, cho rằng đây là công lao của cô.
Trì Nguyệt không dám nhận, tất cả đều nhờ cuộc sống, nó có thể dễ dàng thay đổi Kiều Đông Dương.
Ăn cơm xong, cô lấy tấm thẻ ngân hàng ra, giao cho Kiều Đông Dương:
Di Đổng cho...
Anh nói xem, ba anh thật sự muốn giữ đứa bé kia sao?
Kiều Đông Dương không lên tiếng. Trì Nguyệt:
Nếu ông ấy thật sự có cuộc sống mới, tình cảm mới, tốt hơn hết nên ly hôn với di Đồng để trả lại sự tự do cho bà, mỗi người tự sống vui vẻ.
Kiều Đông Dương nhìn cô:
Ông ấy sẽ không ly hôn.
Vì sao? Không! Dựa vào cái gì?
Bởi vì ông ấy là Kiều Chính Sùng.
Sao hôm nay lại đến thăm di thể?
Đổng San mỉm cười đặt cốc nước trước m9ặt Trì Nguyệt, sau đó ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn cô. Trì Nguyệt mím môi, cúi đầu uống nước:
Kiều Đông Dương để cháu đến thăm di.
Đổ6ng San ngạc nhiên, cười lắc đầu:
Con bé này!
Cháu biết đi không tin nhưng đây là sự thật.
Trì Nguyệt tìm lý do cho Kiều Đông Dương5:
Gần đây anh ấy quá bận rộn nên không có thời gian tới, đã dặn cháu đến chơi với dì. Anh ấy ngoài miệng nói khó nghe nhưng lòng dạ yếu mềm, vẫn rất quan tâm đến đi.
Nếu không thật lòng quan tâm, sao có thể hiểu rõ như thế chứ?
Trì Nguyệt mỉm cười:
Di Đổng, dì đừng lo lắng, bọn cháu sống rất tốt. Di đã nghe câu có tiền uống nước cũng no bụng chưa?
Đổng San không nói chuyện, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu rồi đứng dậy đi vào trong, lúc quay ra đưa cho Trì Nguyệt một tấm thẻ:
Mật mã là sinh nhật của Đông Tử.
Di Đổng...
Trì Nguyệt ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn bà.
Đây là tiền riêng của dì.
Đổng San nói xong, im lặng một lúc, giọng nói trở nên khẽ khàng hơn:
Nói ra cũng xấu hổ. Trong mấy năm dì gả vào nhà họ Kiều không hề làm việc, bản thân... cũng không kiếm tiền. Nhưng di chỉ tiêu khá tiết kiệm, tích cóp được rất nhiều tiền tiêu vặt mà ba Đông Tử cho di. Cháu cầm đi đi, dù sao đây cũng là tiền nhà họ Kiều.
Di Đổng... việc này không được đầu.
Trì Nguyệt không biết trong thẻ của Đổng San có bao nhiêu tiền tiết kiệm, nhưng chắc chắn không thể cầm số tiền này.
Bái bai dù Đổng, khi nào rau cháu trồng có thể ăn được, cháu sẽ mời đi đến nhà.
Được được được được, hai đứa đi chậm thôi, lúc lái xe phải chú ý hơn. Để ý đèn xanh đèn đỏ, tuân thủ quy tắc giao thông!
Đổng Sạn rướn cổ nhìn ra ngoài, Trì Nguyệt đi xuống dưới tầng còn thấy bà trốn sau rèm cửa sổ nhìn theo. Cô không tưởng tượng nổi lúc Đổng Sạn biết việc của Kiều Chính Sùng sẽ nghĩ như thế nào, thật sự không nỡ nhìn người phụ nữ này chịu tổn thương.
Trì Nguyệt thấy vậy trợn to mắt.
Di Đổng, di không cần bận rộn thể đầu, Kiều Đông Dương cũng không phải người quan trọng gì, chúng ta ăn gì cứ cho anh ấy ăn thể là được.
Thằng bé còn khó hầu hạ hơn mấy người quan trọng.
Đổng San cười, rõ ràng nói với giọng điệu trách móc nhưng lại thể hiện ra vẻ ấm áp không diễn tả được, đúng là mẹ ruột mà. Trì Nguyệt than thở đi tới.
Có thể nói... đây là tiền dưỡng già của Đổng San. Bà đã lớn tuổi còn không có việc làm, sau này phải sống bằng cái gì?
Trì Nguyệt đẩy tay bà, kéo bà ngồi xuống:
Kiều Đông Dương sẽ nghĩ cách, dì đừng quan tâm đến anh ấy. Hôm nay cháu đến đây để thăm di... Nếu còn cầm tiền của di thì cháu là người thế nào đây? Di cất thẻ đi.
Đổng San không nói gì.
Một khi có người biết được bí mật thì đó không còn là bí mật nữa. Kiều Chính Sùng và Đông San đã kết hôn nhiều năm, hai người có phạm vi quan hệ nhất định. Chẳng mấy chốc, việc Kiều Chính Sùng có người phụ nữ khác và còn có con đã truyền đến tại Đông San.
Nằm ngoài dự đoán của Trì Nguyệt, Đổng San không hề nói gì.
Bà chỉ yêu cầu Kiều Chính Sùng hoàn thành thủ tục ly hôn, cũng khéo léo bày tỏ làm thể có thể cho đứa con chưa ra đời của ông một gia đình trọn vẹn. Phản ứng của Kiều Chính Sùng giống hệt những gì Kiều Đông Dương đã nói, ông không đồng ý ly hôn, thậm chí còn nổi giận đùng đùng, cho rằng tất cả những điều mình làm là vì Kiều Đông Dương và Đông San.
Nghe nói ông tức giận đến mức muốn nôn ra máu.
Lúc Trì Nguyệt nghe được việc này, cô đã mua một cái vỉ nướng đặt trong sân, chuẩn bị mời Đổng San đến ăn nướng giải sầu. Ngày hôm sau, cô còn chưa kịp gọi điện thoại cho Đổng San, trong nhà đã có khách không mời mà đến. Trì Nguyệt nghe thấy tiếng xe kỳ quái thì đi ra ngoài, thấy Thiệu Chi Hành đỗ xe cầm đồ câu cá đi đến.
Anh Thiệu?
Thiệu Chi Hành xắn ống tay áo, cười nhẹ nhàng:
Vẻ mặt này là sao, không chào đón tôi à?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.