Chương 352: Khó lựa chọn


Kiều Hân ngồi bên cạnh Trì Nguyệt thấy thể hơi ngẩn ngơ
Anh Đông Tử...


Kiều Đông Dương không nói gì, Trì Nguyệt nghiêng đầu 8nhìn anh, cô mỉm cười với Kiều Hân rồi đứng lên đưa tay cho anh, hai người đi ra ngoài. Sau lưng vang lên giọng Kiều Hân:
Sao anh kh3ông ăn cơm trưa rồi đi? Ôi!

Trong ô tô vô cùng yên lặng, Trì Nguyệt nhìn anh mấy lần không nhịn được hỏi:
Đàm phán có thuận lợi không?

Kiều Đông Dương cười lạnh:
Anh tưởng ít nhất chủ ba có thể đưa ra một phương án khá hợp lý.

Những điều này đã tăng thêm gánh nặng và áp lực cho anh.
Ngược lại, nếu anh chấp nhận hòa giải, có thể lập tức lấy được một phần tài sản thuộc về mình, có thể giải quyết nhanh chóng. Đặt vụ mua bán này ở trước mặt ai cũng đều là một vấn đề khó, không dễ lựa chọn. Trì Nguyệt hiểu nỗi khó khăn của anh, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay Kiều Đông Dương, ánh mắt kiên định nhìn anh.
Trì Nguyệt cười6:
Khi nào có cơ hội.

Cuối tuần sau em đến chỗ anh chị chơi được không?
Trì Nguyệt nhìn Kiều Đông Dương. Kiều Đông Dương nói:
Cuố5i tuần trong nhà không có ai.

ồ.
Trên mặt Kiều Hân hiện rõ vẻ thất vọng, vẫy tay tạm biệt Kiều Đông Dương.
Rời khỏi nhà họ Kiều, mãi mà Kiều Đông Dương mãi không nói gì.
Cô gái nhỏ ở độ tuổi này vẫn chưa thể hiểu được xung đột lợi ích trong gia tộc, chỉ thật lòng mu9ốn giữ anh lại, đi theo đến tận bên cạnh xe.

Anh Đông Tử, chị Trì, khi nào hai anh chị lại đến nữa?

Đây là suy nghĩ trong lòng Trì Nguyệt, nếu cô luôn giật dây Kiều Đông Dương chống đỡ đến cùng, với thân phận bạn gái sẽ có vẻ hơi thực dụng, cô không muốn nói những điều này.
Trên đường trở về, hai người không buồn bực quá lâu.
Trì Nguyệt yên tĩnh ở bên cạnh chẳng mấy chốc đã xoa dịu được cảm xúc của Kiều Đông Dương. Rời khỏi thành phố, trên đường ít xe hơn, anh đã nắm chặt lấy tay cô mãi không chịu buông ra.

Anh lái xe cẩn thận đi.
Trì Nguyệt cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của anh, vụng trộm mỉm cười:
Phải tuân thủ quy tắc giao thông.
Kiều Đông Dương:
Anh đang tuân thủ quy tắc mà.


Cứ làm theo suy nghĩ của anh đi.

Những thứ này phải thật sự thuộc về mình mới có đủ sức lực điều hành. Dù bây giờ bằng lòng thỏa hiệp, chưa chắc người nhà họ Kiều đã biết ơn sự nhượng bộ của anh.

Anh không vui thì đừng để ý đến bọn họ, đừng giận.
Kiều Đông Dương cười lạnh, vành mắt hơi đỏ, khóe môi cong lên vô cùng lạnh lùng.
Bà cụ thật ác độc. Đây là muốn ép anh nghe theo sự sắp xếp mà.
Trì Nguyệt cau mày:
Vì bây giờ anh đang rất cần tiền?

Ừ.
Kiều Đông Dương hừ lạnh, không nói gì.
Trì Nguyệt nghe xong lại hiểu ra tất cả.
Hôm nay gọi anh đến để đàm phán, chẳng thà nói là ép buộc.
Vụ án tài sản mà Kiều Đông Dương kiện Kiều Chính Nguyên và tập đoàn Kiều thị vẫn chưa được giải quyết, chờ khi có phán quyết còn có phiên tòa thứ hai và chung thẩm, dù cuối cùng Kiều Đông Dương thẳng kiện, có lẽ cũng phải nửa năm đến một năm. Bọn họ cũng đang dùng cách kéo dài thời gian giống hệt Kiều Chính Nguyên.
Nếu Kiều Đông Dương không đồng ý hòa giải, vậy thì anh phải chờ đợi... Chờ đến ngày đưa ra phán quyết, nếu thua kiện thì anh không có gì cả. Nếu thắng kiện, chưa chắc người nhà họ Kiều đã chấp hành ngay lập tức. Vụ kiện dân sự và vụ kiện hình sự có khác biệt rất lớn, nếu bên thua kiện chống đối không chấp hành cũng khiến người ta đau đầu. Muốn cưỡng chế chấp hành lại phải nộp đơn xin lên tòa án, cứ như thể mãi sẽ tốn rất nhiều thời gian, có khi còn tôn ba năm đến năm năm.
Bọn họ có thể kéo dài còn Kiều Đông Dương thì không kéo dài nổi. Khoa học kỹ thuật Đông Dương của anh là một con hổ ăn thịt người, trước kia dù có thua lỗ thì chỉ mình anh thiệt hại. Bây giờ đã có thêm người đầu tư, anh chắc chắn phải chịu trách nhiệm với nhà đầu tư.
Trong lòng Trì Nguyệt căng thẳng, nghi ngờ nhìn anh. Giọng điệu Kiều Đông Dương thản nhiên:
Ông ta đại diện bà nội đàm phán với anh. Bà cụ thật tốt bụng, còn muốn giữ lại một ít cho cháu trai trưởng.

Trì Nguyệt mím môi không nói gì.
Kiều Đông Dương nhìn cô, giọng điệu nặng nề:
Nếu Kiều Thụy An không phải là một tên xấu xa như thế, anh có thể chấp nhận phương án này. Tài sản được chia đều cho mọi người, Kiều Tuyết, Kiều Hân là cháu gái cũng cần được nhận tài sản mà bọn họ nên có. Thế nhưng, Kiều Thụy An, Kiều Chính Nguyên và Kiều Thụy Hiền dựa vào cái gì mà đòi hỏi?

Anh đã có suy nghĩ riêng về vấn đề tài sản, Trì Nguyệt không tiện nói gì.
Tuân thủ chỗ nào hả?

Cô còn chưa hỏi, Kiều Đông Dương đã cười nói:
Hiếm khi nào thời tiết tốt như vậy, chúng ta cứ về nhà thế à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.