Chương 355: Từ chối
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1076 chữ
- 2022-02-06 07:55:51
Chỉ có điều, Thiệu Chi Hành thấy Kiều Đông Dương quá kiêu ngạo.
Đây là ưu điểm, nhưng đôi khi cũng là khuyết điểm chết người.
Thiệu Chi Hành vừa nghe vừa liên tục gật đầu.
Chờ Kiều Đông Dương nói xong, Thiệu Chi Hành hỏi một câu:
Thế nhưng trong nửa năm 3tới thì sao? Cậu đã nghĩ công ty phải vận hành thế nào trong thời gian này chưa? Vấn đề không đủ tiền vẫn là rắc rối lớn nhất của chúng ta,9 cậu định làm sao đây?
Kiều Đông Dương ngẩng đầu:
Anh nói người máy không gian à?
Thiệu Chi Hành khẽ gật đầu:
Đúng thế. Thành công không?
Kiều Đông Dương hơi do dự
Có. Những kỹ thuật này không thể chuyển đổi và hiện thực hóa ngay được.
Anh mím môi, đôi mắt đen láy sâu thẳm:
Tôi không phải một doanh nhân đơn thuần, cũng không phải một nhà khoa học đúng nghĩa. Có lẽ nguyên tắc của tôi khác với phần lớn mọi người. Tôi muốn kiếm tiền nhưng không thể vượt qua ranh giới cuối cùng để vơ vét tiền. Nếu không, sao Khoa học kỹ thuật Đông Dương lại đi tới ngày hôm nay?
Thiệu Chi Hành bình tĩnh nhìn anh một lúc, cau mày.
Tôi có thể hỏi vì sao không.
Về phần sản phẩm... Kiều Đông Dương cau mày:
Tổng giám đốc Thiệu, có lẽ anh không hiểu rõ người máy không gian dùng để làm gì..
Tôi hiểu.
Thiệu Chi Hành mỉm cười:
Sao lại không hiểu chứ?
Anh chỉ lên trời, cười nói:
Khi tôi còn bé cũng say mê hàng không vũ trụ, cũng muốn lên trời hái sao.
Thiệu Chi Hành mỉm cười:
Sao kỹ thuật tốt lại không thể hiện thực hóa chứ? Không thể dùng tiền tài để cân nhắc giá trị khoa học kỹ thuật đi đầu thời đại. Đây là điều mà cậu nói cho tôi biết?
Kiều Đông Dương hơi cau mày, im lặng nhìn chằm chằm Thiệu Chi Hành.
Thiệu Chi Hành lấy một tấm danh thiếp từ trong cặp công văn ra, đưa đến trước mặt anh:
Cậu biết công ty này chứ? Công ty hàng đầu trong giới khoa học kỹ thuật. Nếu hợp tác với bọn họ, không đến nửa năm Đông Dương có thể khắc phục khó khăn một cách hoàn mỹ.
Hợp tác?
Kiều Đông Dương cau mày:
Anh đang nói kiểu hợp tác nào?
Tôi là dân mù khoa học kỹ thuật, vẫn cần cậu đi bàn bạc với bọn họ về nội dung cụ thể. Tôi cho rằng chỉ có hai loại đơn giản, một là sản phẩm, hai là kỹ thuật.
Đương nhiên không thể cùng chia sẻ kỹ thuật một cách bừa bãi. Đây là thành quả mà tất cả mọi người trong Khoa học kỹ thuật Đông Dương đã tốn rất nhiều sức người sức của để tạo ra trong hai năm trời, sao có thể tùy tiện cho người ta?
Không cần nghĩ đến điều này.
Vừa rồi Kiều Đông Dương đã nói, không tới nửa năm có thể chuyển lỗ thành lãi. Nhưng nửa năm là một thời gia6n khá dài với một công ty. Nhất là kiểu công ty nghiên cứu phát triển như Đông Dương, mỗi ngày phải đối mặt với những nhu cầu của một dự án5 đốt tiền như sức người, thiết bị, thông tin, nguyên liệu đủ loại. Chưa nói đến việc nửa năm không có tiền, ba tháng không có tiền đã đủ kéo cả một công ty vào chỗ chết.
Vấn đề của Thiệu Chi Hành rất đúng chỗ. Kiều Đông Dương vuốt trán, im lặng một lát:
Tôi sẽ nghĩ cách.
Thiệu Chi Hành nheo mắt nhìn anh:
Dự án mà cậu nói lần trước đã thí nghiệm thành công chưa?
Xin lỗi!
Kiều Đông Dương cười lạnh:
Tôi không thể đồng ý với quan điểm của Tổng giám đốc Thiệu. Cho đến nay, tôi vẫn cho rằng việc mở cửa là một khái niệm mơ hồ, hợp tác cùng có lợi cũng chỉ có thể tiến hành trong một khu vực mơ hồ. Một khi liên quan đến lợi ích cao hơn, tất cả chỉ là lời nói suông. Nếu hợp tác ở lĩnh vực khác thì tôi có thể bổ sung với thế giới, nhưng ở lĩnh vực không gian thì tuyệt đối không được.
Thiệu Chi Hành nghi ngờ hỏi:
Có gì khác biệt sao?
Kiều Đông Dương yên lặng hai giây mới nói:
Trong lĩnh vực không gian, ai đi trước người đó sẽ có ưu thế vượt trội. Anh thử nói xem?
Khuôn mặt Kiều Đông Dương lạnh lùng nghiêm túc, anh chậm rãi đưa mắt sang chỗ khác, nhìn tấm danh thiếp mạ vàng kia.
Đông Dương sẽ không hợp tác với công ty nước ngoài về kỹ thuật người máy không gian.
Thiệu Chi Hành càng cau mày chặt hơn:
Việc các công ty trong nước hợp tác với công ty nước ngoài đã là điều quá bình thường, cậu đâu phải người đầu tiên. Hơn nữa, chia sẻ kỹ thuật, hợp tác cùng có lợi là xu thế trong tương lai. Hội nhập với thế giới, hòa hợp với thế giới, bổ sung cho thế giới, đây mới là quyết định chính xác mà một công ty nên làm. Đông Dương không thể giậm chân tại chỗ mãi được.
Kiều Đông Dương mỉm cười. Sau đó, sắc mặt anh dần tối sầm lại, chậm rãi đẩy danh thiếp về.
Tổng giám đốc Thiệu, tôi không thể chấp nhận bất kỳ cách hợp tác nào với công ty này.
Thiệu Chi Hành ngạc nhiên rồi cười:
Tôi tưởng cậu sẽ suy nghĩ một chút.
Kiều Đông Dương lắc đầu, nghiêm nghị nói:
Tôi hiểu anh là một doanh nhân, doanh nhân chỉ tập trung vào lợi ích và kết quả, nhưng tôi lại không giống thế.
Đều là người thông minh, có vài vấn đề không cần nói quá rõ ràng. Chỉ vài câu nhắc nhở đã để Thiệu Chi Hành hiểu ra điểm mấu chốt của vấn đề. Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Thế nhưng lại xuất hiện vấn đề mới.
Đông Dương không phải một công ty nghiên cứu khoa học chính thức, cậu đã sớm biết không thể thực hiện chuyển đổi giá trị, tại sao phải phát triển nghiên cứu? Còn muốn kiên trì làm? Chống đỡ áp lực để làm? Kiều Đông Dương im lặng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.