Chương 356: Từ chối



Không cho công nghệ lọt ra ngoài?



... Cũng có thể nói như vậy.

Tôi hiểu điều này, nhưng...
Thiệu Chi Hành thở dài:
Vẫn là vấn đ8ề cũ, Đông Dương định làm thế nào để chống đỡ nửa năm còn lại? Còn nữa, cậu chắc chắn nửa năm sau sẽ có lợi nhuận sao?



Tôi chắc chắ3n.
Ánh mắt Kiều Đông Dương lạnh lùng, bùng lên một ngọn lửa thiêu đốt người khác:
Tin tôi, tôi không ném tiên của anh ra ngoài cửa sổ đâu.
9
Trì Nguyệt khẽ ồ lên, không hứng thú lắm.
Đôi mắt Kiều Đông Dương hơi tối đi.
Em không tin anh à?


Tin chứ, đương nhiên là tin rồi.
Thấy giọng anh trở nên nặng nề, Trì Nguyệt giật mình nhìn anh, lại bật cười:
Em đang suy nghĩ chuyện khác. Anh đừng thế, em không tin anh thì tin ai? Trên đời này không còn ai sáng suốt hơn anh, anh nói công ty nào không đáng tin thì chắc chắn không đáng tin. Kiều Đông Dương, em tin tưởng mắt nhìn của anh.

Trì Nguyệt vội vàng không kịp chuẩn bị, vừa đưa đũa vào đĩa đồ ăn đã vội rụt về.
Cô ngạc nhiên nhìn Kiều Đông Dương:
Là sao? Anh đuổi em à?

Kiều Đông Dương:
...

Mấy lời khen ngợi khoa trương này có thể so với trợ lý Hầu!
Kiều Đông Dương nhướn mày, cúi đầu nhấp một ngụm rượu,

Em có muốn về Cát Khâu xem tình hình không?

Kiều Đông Dương không ngẩng đầu lên:
Chuyện của công ty.

Chuyện gì? Sao thần bí thể?

Kiều Đông Dương khẽ giật mình, nhìn khuôn mặt cô nghiêm túc và căng thẳng, không nhịn được bật cười:
Còn không phải anh ta sợ anh thua lỗ hết tiền của anh ta sao? Đến để giới thiệu công ty hợp tác cho
anh.

Thiệu Chi Hành thở dài rồi đột nhiên bật cười.

Kiều Đông Dương, cậu là doanh nhân cá tính và cố chấp nhất mà tôi từng thấy.6..

Kiều Đông Dương cười khẽ:
Tôi vẫn hy vọng tôi không phải là doanh nhân mà là nhà khoa học.
Các nhà khoa học như phi hành gia tr5ôi dạt trong vũ trụ, khám phá một lĩnh vực chưa ai biết đến.
Trước khi đi, Thiệu Chi Hành gọi cô lại:
Tôi đã gửi sổ sách siêu thị không người cho em rồi. Có thời gian rảnh nhớ phải xem thật kỹ rồi trả lời tôi.

Trì Nguyệt chỉ có thể tiếp tục đồng ý. Đôi mắt Thiệu Chi Hành sâu thẳm nhìn Kiều Đông Dương đứng cách cô không xa, anh muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ thở dài.

Đi vào đi, không cần tiền đâu.

Lúc ăn cơm, Trì Nguyệt mở một chai rượu vang đỏ do Trịnh Tây Nguyên mang đến.

Lãng mạn thế à?
Kiều Đông Dương rửa tay xong đi vào, đến bên cạnh hôn lên má cô một cái, ngồi xuống cầm đũa:
Nào, để anh nếm thử đồ ăn của cô vợ nhỏ nào.


Anh và Thiệu Chi Hành nói chuyện gì thế?
Trì Nguyệt bình tĩnh đưa ly rượu đến trước mặt anh, thản nhiên hỏi.
Không biết cũng là một sự mạo hiểm.
Ai biết có mất hết tất cả vốn liếng hay không?
Thiệu Chi Hành nhìn vào đôi mắt anh, trong lòng hơi dao động, mãi không nói điều gì.

Không phải công ty này không đáng tin.
Kiều Đông Dương chậm rãi cầm ly rượu lên, chạm ly với Trì Nguyệt:
Mà là bối cảnh của công ty này rất phức tạp, không thích hợp với Đông Dương.

Bối cảnh phức tạp?
Nghe anh nói xong, Trì Nguyệt vẫn không hiểu ra sao. Kiều Đông Dương sợ cô suy nghĩ lung tung:
Yên tâm đi, trong lòng anh hiểu rõ về tương lai của Đông Dương. Chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng.

Đôi mắt Trì Nguyệt sáng ngời:
Đàm phán thành công không?

Ánh mắt Kiều Đông Dương tối tăm, anh lắc đầu:
Anh từ chổi rồi.


Vì sao? Công ty đó không đáng tin à?
Trì Nguyệt cau mày, lại lẩm bẩm:
Không đúng, em hiểu rõ Thiệu Chi Hành, anh ấy sẽ không tùy tiện giới thiệu một công ty không đáng tin cho anh.

Trì Nguyệt bận rộn trong phòng bếp nghe thấy tiếng động ở ngoài phòng khách, lúc đi ra Thiệu Chi Hành đã cầm cặp chuẩn bị rời đi. Chưa đến một tiếng đồng hồ, đến vội vàng, đi cũng vội vàng, cô hơi tò mò về mục đích chuyến đi này của anh, nhưng cô không hỏi thăm mà chỉ mỉm cười giữ Thiệu Chi Hành ở lại ăn cơm.
Thiệu Chi Hành từ chối, cười nói:
Để hôm khác đi. Chờ đến khi mọi người mở tiệc nhớ phải gọi tôi đấy. Phải đến cảm nhận bầu không khí của những thanh niên trẻ mới được.

Trì Nguyệt chỉ có thể đồng ý, tiễn anh đến bên cạnh cửa xe.
Anh im lặng nhìn cô một lát, mỉm cười:
Anh đâu dám, Nữ Vương của anh. Anh đang nói là, chúng ta cùng nhau về.


Lúc này lại quay về đó làm gì?

Kiều Đông Dương hành động không hợp lẽ thường, Trì Nguyệt không kịp phản ứng lại.

Yên lặng một lát, thấy anh không giống đang nói đùa, cô mới vui vẻ nói:
Anh nói thật à? Anh có thời gian à?

Có. Mấy ngày nay anh khá rảnh rỗi. Cùng em về đó xem một lát, tránh cho em thấy nhớ.
Kiều Đông Dương nhẹ nhàng cong môi:
Nguyệt Lượng Ổ vẫn đang hỗn loạn, đã lâu vậy rồi cũng nên về xem một chút, giải thích mấy câu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.