Chương 366: Là bé cưng
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1158 chữ
- 2022-02-06 07:56:02
Kiều Đông Dương đỗ xe cách đó không xa. Đôi chân anh rất dài bước đi cũng nhanh, trong chốc lát đã mở cửa xe.
Kiều Đ8ông Dương!
Trì Nguyệt gọi anh, cô hơi cân nhắc rồi đột nhiên bước tới ôm eo anh, áp má vào tấm lưng dày rộng của anh.
<3br>
Anh có thể không đi không?
Khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp dựa sát vào khiến cơ thể Kiều Đông Dương cứng đờ. Anh tưởng9 mình đã nói đủ rõ ràng, với lý trí và cá tính của Trì Nguyệt sẽ có thể thản nhiên chấp nhận.
Đây không phải là ngày đầu tiên Kiều Đông Dương biết Trì Nguyệt là người bướng bỉnh. Lời trách móc của cô vừa nhanh vừa vội cứ như mưa giông tháng sáu tháng bảy vang lên bên tai anh.
Anh không muốn giấu Trì Nguyệt, nhưng lại giấu cô vì sợ cô đau lòng.
Anh xin lỗi.
Giọng Kiều Đông Dương trầm thấp:
Anh nhớ anh đã đồng ý với em. Trì Nguyệt, một người đàn ông cảm thấy vô dụng nhất lúc mình không thể thỏa mãn yêu cầu của bạn gái mình.
Anh biết không? Sa mạc vào mùa đông là đẹp nhất, mùa này là mùa du lịch tốt nhất ở chỗ bọn em.
Kiều Đông Dương cười nhìn cô:
Ai không sợ chết mà dám đến đây du lịch?
Hừ!
Trì Nguyệt không vui lườm anh:
Không phải anh đã đến rồi sao?
Nói về việc sinh tồn trước đã, rồi sau đó sẽ nói về ước mơ.
Sinh tồn, anh không thể tiếp tục sinh tồn sao?
Không phải!
Trì Nguyệt hơi ngửa đầu, không nói gì.
Gió thổi cây Hồ Dương khô vang lên xào xạc, sau một khoảng im lặng, Kiều Đông Dương cảm thấy có một bàn tay dịu dàng, nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh.
Kiều Đông Dương, anh đi theo em.
Ước mơ?
Thật ra đã rất lâu rồi Kiều Đông Dương không nghĩ đến từ này.
Lúc tuổi trẻ ngông cuồng từng cảm thấy toàn bộ thế giới đều bị giẫm dưới chân mình, anh ngông cuồng kiêu ngạo hơn bất cứ ai, đôi mắt quan sát thế giới, cảm thấy mọi người vô cùng tầm thường. Kinh nghiệm trong một năm qua đã phá vỡ quan điểm của anh với sự vật trên thế giới.
Kiều Đông Dương cười:
Cô gái ngốc này, anh đã nói với em rồi, anh và Lâm Phản không có gì hết. Ngay từ đầu anh đã không thích, bây giờ càng không.
Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ.
Anh nói này Trì Nguyệt, sao em lại vô lý thế?
Kiều Đông Dương tức quá hóa cười:
Rốt cuộc em sao thế?
Em..
Trì Nguyệt nhẹ nhàng cắn môi dưới, giọng nói đầy tội nghiệp như chim hoàng anh bị sợ hãi:
Em không muốn anh bán Thành phố hàng không vũ trụ.
Vấn đề này không hề bất ngờ.
Kiều Đông Dương vỗ tay cô, ra hiệu cô buông ra:
Anh biết. Anh cũng không muốn.
Chúng ta đều không muốn, vậy sao lại bán đi? Anh không muốn mất Thành phố hàng không vũ trụ, em không muốn mất đài thiên văn, Kiều Đông Dương, anh quên rồi sao? Đó là ước mơ của anh.
Câu trả lời ngây thơ n6ày không phải Trì Nguyệt lúc bình thường, anh khó hiểu cái đầu nhìn tay Trì Nguyệt đang ôm chặt eo mình.
Ngoan, nghe lời, a5nh sẽ về nhanh thôi.
Trì Nguyệt không nhúc nhích, coi như không nghe thấy, đôi tay càng siết chặt hơn.
Em không muốn!
Trì Nguyệt mấp máy môi, cắn một cái thật mạnh lên lưng anh, không trả lời.
Kiều Đông Dương khàn giọng thở dài:
Tiểu Trì Nguyệt, Tiểu Tiểu Trì Nguyệt, Tiểu Tiểu Tiểu Trì Nguyệt...
Có gọi Đại Trì Nguyệt, Đại Đại Trì Nguyệt cũng vô dụng.
Lồng ngực Kiều Đông Dương hơi rung lên, anh hơi ngơ ngác rồi bật cười.
Em ghen thật à?
Trì Nguyệt hừ lạnh, dụi mặt lên lưng anh, giọng nói mơ hồ không rõ.
Dù sao em cũng không cho anh đi.
Trì Nguyệt cố chấp giữ lấy anh, không cho anh giãy giụa:
Nếu anh vì sự sinh tồn của Khoa học kỹ thuật Đông Dương, em sẽ không ngăn cản anh. Kiều Đông Dương, Nguyệt Lượng 3 là một kế hoạch lâu dài, cũng có thể để đời con cháu hoàn thành... Không cần vội vàng thế này.
Không ai muốn người kia phải hy sinh. Cho dù là tình yêu cũng không nên vĩ đại đến mức hy sinh. Sự hy sinh cho tình yêu không phải vĩ đại, mà là gánh nặng.
Được không?
Cô hỏi lại.
Kiều Đông Dương chậm rãi gỡ đôi tay đang vòng chặt bên hông, xoay người đối mặt với cô.
Anh phát hiện vành mắt Trì Nguyệt đỏ hồng như con thỏ nhỏ.
Trong lòng Kiều Đông Dương khó chịu, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô:
Anh đồng ý với Davis rồi. Làm người phải có uy tín.
Anh cũng đã đồng ý với em, mặc kệ làm chuyện gì cũng không giấu em nữa. Thế nhưng anh đã thất hứa, anh chưa được em đồng ý thì sao có thể bán Thành phố hàng không vũ trụ?
Rất nhiều người cảm thấy sa mạc rất đáng sợ. Cát sỏi nóng bỏng, thời tiết oi bức, đi trên sa mạc như lạc vào một vùng biển vô biên, sẽ bị nhấn chìm bất cứ lúc nào. Thế nhưng Trì Nguyệt lớn lên ở nơi đây, cô cảm thấy sa mạc rất đẹp.
Trời sắp tối, ánh sáng phủ xuống lưng chừng cồn cát nhuộm góc cạnh cồn cát thành một sợi dây vàng rực. Hai người tay nắm tay bước đi trên sa mạc không người cứ như tiến vào một thế giới huyền huyễn lại kỳ. Nơi đây có viễn cổ hồng hoang vắng vẻ, lại có giấc mơ mênh mông xa xăm, dường như đây mới là dáng vẻ ban sơ của trời và đất.
Mái tóc dài của Trì Nguyệt tung bay, cô đứng trên cồn cát như đang quan sát giang sơn của mình.
Tức là cảnh đẹp trước mắt đều chuẩn bị cho một mình anh, đúng không?
Kiều Đông Dương cười rực rỡ, nhìn về phía cồn cát như gợn sóng trập trùng ở nơi xa, dùng ánh mắt dịu dàng vuốt ve nó:
Vậy sao anh dám phụ lòng cảnh đẹp ở vùng đất này chứ?
Trì Nguyệt:
...
Ai bảo anh phụ lòng nó hả?
Trì Nguyệt lườm anh:
Không cần phải dùng cách cực đoan như vậy để giải quyết mọi việc trên thế giới này. Đích đến ở đây, nhưng không chỉ có một con đường đi.
Kiều Đông Dương quay sang nhìn cô.
Trì Nguyệt nói:
Cứ coi như là vì em, hãy cho Thành phố hàng không vũ trụ một cơ hội, được không?
Kiều Đông Dương cau mày:
Trì Nguyệt, em không hiểu...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.