Chương 367: Là bé cưng
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1135 chữ
- 2022-02-06 07:56:00
Anh cứ nói bạn gái anh không vui. Thành phố hàng không vũ trụ là nơi hẹn thề của chúng ta. Nếu bản nó đi, em sẽ chia tay với anh.
8
Cách nói này khiến Kiều Đông Dương bật cười.
Trì Nguyệt cong môi nh9áy mắt, im lặng nhìn anh. Kiều Đông Dương thích khuôn mặt mỉm cười của cô, vẻ kiêu ngạo đắc ý khuấy động trái tim anh.
Nó6i đi.
Anh vỗ nhẹ đầu Trì Nguyệt:
Không thể không trả lời đâu.
Cô nhìn Kiều Đông Dương, ánh mắt trong veo:
Chúng ta cùng nhau cố gắng. Nửa năm có thể làm rất nhiều chuyện.
Kiều Đông Dương bằng giọng mỉm cười, nhẹ nhàng ôm cô.
Nhưng anh vẫn phải đến đó một chuyển. Còn có một vài việc cần xử lý.
Bọn họ không rời khỏi Nguyệt Lượng 3 ngay trong đêm mà ở lại nhà một đêm, sáng ngày hôm sau mới dẫn Trị Nhạn đến Thành phố hàng không vũ trụ.
Nguyệt Nguyệt, Thành phố hàng không vũ trụ có máy bay to không?
Trì Nhạn rất ngạc nhiên với vùng đất mới mẻ sắp đến, cả quãng đường không ngừng hỏi han.
Trì Nguyệt cười trả lời:
Không có.
Không có máy bay to, vì sao lại gọi là Thành phố hàng không vũ trụ?
Hàng không vũ trụ là chỉ... phi hành không gian hoặc là tàu vũ trụ. Khác với máy bay..
Kiều Đông Dương:
...
Người phụ nữ vô lý này.
Kiều Đông Dương gật đầu:
Cho em, cho anh, cho Thành phố hàng không vũ trụ, cho Khoa học kỹ thuật Đông Dương nửa năm. Nếu sau nửa năm anh vẫn không có năng lực vượt qua cửa ải khó khăn, vậy thì không cần giữ lại Thành phố hàng không vũ trụ nữa. So với việc nằm trong tay anh, chẳng bằng chuyển nhượng nó cho người có năng lực hơn.
Được.
Trì Nguyệt không phản đối nữa.
Kiều Đông Dương nắm tay cô, nghiêm túc nhìn cô.
Trì Nguyệt, em có tin anh không?
Trong khoảng thời gian gần đây, số lần anh hỏi câu này hơi nhiều.
Trì Nguyệt nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn anh.
Em đi với anh, xem người đẹp Lâm Phán có đẹp hơn chút nào không, sao lại khiến người đàn ông của em mê mẩn đến thế.
Trì Nguyệt nhướn mày cười:
Em nghĩ, có lẽ là lúc biết an5h thích em.
Em đúng là thực tế, không chịu thiệt thòi chút nào.
Cuối cùng em đã chịu thừa nhận em thích anh từ khi đó rồi à?
<3br>
Em thèm vào, không phải anh thích em từ khi đó sao?
... Vậy em thích anh từ lúc nào?
Nểu tiện, em có thể dẫn Trì Nhạn đi theo không?
Vẻ mặt Kiều Đông Dương hơi phức tạp:
Sớm biết lần này đến đây đã dẫn Hầu Tử theo rồi.
Gần đây trợ lý Hầu bận rộn nhiều việc, lúc đi Kiều Đông Dương không hỏi, trợ lý Hầu cũng không chủ động nói đến. Trì Nguyệt không cho rằng trợ lý Hầu muốn đến đây. Nếu anh ta coi việc đối xử tốt với Trì Nhạn là một nhiệm vụ, vậy không có gì hay nữa.
Không sao.
Trì Nguyệt cười:
Em nuôi anh!
Lâm Phản thu dọn đồ đạc xong rồi chuẩn bị đến Cát Khâu, đột nhiên nhận được thông báo Kiều Đông Dương đã đổi ý, cô ta không biết nên vui hay buồn.
Lâm Phản đang rất bực bội, còn tâm trạng Trì Nguyệt lại rất tốt.
Có thể thuyết phục một người cố chấp như Kiều Đông Dương đã là một thắng lợi.
Lâm Phán cúp điện thoại.
Davis có thể làm bạn bè, nhưng không thể là người yêu,
Ai bảo đàn ông các anh ngày càng tồi tệ, phụ nữ không thực tế không sống nổi nữa.
Kiều Đông Dương lạnh lùng lườm cô, bàn tay lớn vô gáy cô, nhẹ nhàng ấn một cái, rồi anh im lặng thở dài.
Davis, anh ấy có nói vì sao không?
Có. Có lẽ lý do này sẽ khiến em thất vọng.
... Việc anh bán Thành phố hàng không vũ trụ không liên quan đến cô ta.
Chậc, còn nói giúp cô ta...
Đương nhiên, anh cũng thấy rất đáng tiếc.
Giọng Davis đầy vẻ mất mát:
Anh tưởng anh có thể mua lại nó để tặng cho em.
Tặng cho em?
Lâm Phản giật mình.
Nếu em đồng ý cưới anh, nó sẽ là của em. Anna, đó là một hiểu lầm...
Vậy thì cứ tiếp tục hiểu lầm đi.
Davis ở đầu bên kia mỉm cười:
Anh ta nói, bạn gái anh ta không đồng ý. Vì Thành phố hàng không vũ trụ là nơi hẹn ước của bọn họ.
Lâm Phán giật nhẹ tóc, ngả người xuống ghế sofa, im lặng nhìn trần nhà.
Chỉ khổ cho chó săn kiêm tài xế Kiều, yên lặng làm phông nền cho hai cô, thỉnh thoảng ngoảnh lại nhìn Trì Nguyệt với ánh mắt phức tạp. Thời gian ấm áp trôi qua rất nhanh.
Đến trưa, Kiều Đông Dương dừng lại ở một trấn nhỏ chuẩn bị ăn cơm. Xuống xe, cuối cùng anh đã có cơ hội
chiếm lấy
cô vợ nhỏ của mình, vội vàng ôm lấy Trì Nguyệt:
Em muốn ăn gì?
Trì Nguyệt quay sang hỏi Trì Nhạn:
Chị muốn ăn gì?
Anh ta thiếu sự trung thực cơ bản nhất giữa người yêu, rất khó cho cô ta cảm giác an toàn. Thế nhưng, hình như những người đàn ông mà cô ta quen biết đều như vậy.
Đầu tìm được người thứ hai giống Kiều Đông Dương.
Anh lại bị em đánh bại rồi.
Trì Nguyệt vui vẻ:
Không bản thật à?
Đây không phải một món quà bình thường, sao có thể tặng bừa chứ?
Davis đoán được suy nghĩ của cô:
Anna. Anh biết em thích nó.
Em không nhận nổi món quà quý giá như thế.
Trì Nguyệt mỉm cười kéo tay Kiều Đông Dương.
Chúng ta đi dạo nữa đi, hôm nay thời tiết tốt, có thể cảm nhận cảnh đẹp trên sa mạc.
Phi hành không gian? Tàu vũ trụ?
Trì Nhận thấy xa lạ và tò mò với hai danh từ này, không ngừng hỏi cái này hỏi cái kia. Trì Nguyệt đều kiên nhẫn giải thích cho cô nghe.
Kiều Đông Dương bật cười:
Em đúng là, anh thật sự bó tay với em rồi. Anh chỉ lo lắng em đi qua đi lại quá mệt mỏi, muốn em ở nhà với mẹ và chị gái thôi. Sao cứ nghĩ theo hướng lệch lạc thế?
Nhắc đến Trì Nhạn, ánh mắt Trì Nguyệt tối sầm lại.
Anh hừ lạnh:
Cô ta không ở Thành phố hàng không vũ trụ, em đến xem ai?
Cô ta không ở đó, anh lo lắng cái gì chứ?
Có!
Nếu anh thất bại thì làm sao bây giờ?
Kiều Đông Dương:
...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.