Chương 376: Đêm khuya trong bệnh viện
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1413 chữ
- 2022-02-06 07:56:15
Trằn trọc cả đêm, gần sảng Trì Nguyệt mới ngủ được, thế là có đặt đồng hồ báo thức cũng không thể thức dậy đúng giờ.
Lúc bị loạt cuộc gọi đòi mạng của Chu Trùng làm tỉnh giấc, cô nhìn đồng hồ đã tám rưỡi.
Xong đời rồi!
Trì Nguyệt đứng dậ3y, nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo, còn chưa kịp trang điểm đã chuẩn bị đi ra ngoài.
Kiều Đông Dương cũng đi theo9.
Hai cảm giác này được cô dung hợp một cách hoàn mỹ.
Một vẻ đẹp trung tính khiến người ta mê muội được phát huy đến cực điểm ở trên người cô
Vâng.
Dù mối quan hệ củ5a hai ba con không tốt thì anh vẫn là con ruột Kiều Chính Sùng, phải giải quyết những việc sau khi xảy ra tai nạn xe.
Khuôn mặt Trương Tương Quân tối sầm lại, suýt thì đóng băng. Cô ta nhìn thoáng qua Trịnh Thiển rồi mỉm cười.
Thật sao? Tất cả mọi người đều nói chị rất phù hợp đấy.
Lúc này Trịnh Thiển mới nhận ra lời nói của mình không ổn.
???
Cả đám người nhìn nhau.
Trì Nguyệt nhìn vẻ mặt cô ta lại muốn cười.
Không sao, tôi chỉ đến lướt qua ống kính thôi.
Trì Nguyệt lạnh lùng nói:
Vào thôi.
Trịnh Thiến ngơ ngác nhìn Trì Nguyệt đột nhiên tỏ ra lạnh lùng, ồ lên rồi đi theo, không tảm nhảm nữa.
Trì Nguyệt là người đến muộn nhất, nhưng... So với những cô diễn viên xinh đẹp tranh nhau thể hiện ra tất cả vốn liếng để lấy được vai diễn, cô là người thoải mái nhất.
Trịnh Thiến cúi đầu nhìn điện thoại, cười hì hì nói:
Ông chủ Trịnh gửi tin nhắn chúc mừng.
Trì Nguyệt mím môi cười, không nói gì. Trong đầu lại nghĩ, cô phải nói chuyện này với anh Kiều thế nào đây.
Mẹ nó, cái gì gọi là duyên phận!
Để cô diễn vai đàn ông, nghe nói còn là người đàn ông giết người không chớp mắt...
Cô đến casting vai gì?
Tôi không biết.
Quá yêu nghiệt!
Không phải người phụ nữ dịu dàng, không phải người đàn ông tuấn tú.
Không biết thì đến làm gì?
Chu Trùng nghe cô trả lời như vậy chỉ muốn đập đầu chết.
Tất cả những người đàn ông mà bọn họ từng gặp đều không sánh bằng cô.
Đây chính là Đông Phương Thanh Huyền trời sinh!
Được! Chính là cô ấy!
Không có.
Vậy phiến mọi người đưa tôi về nhà, đất trồng rau trong vườn nhà tôi cần nhổ có rồi...
Chu Trùng:
...
Cô lè lưỡi, mỉm cười xấu hổ:
Cũng đúng. Chị Tướng Quân xinh đẹp vậy mà!
Trương Tương Quân nhìn sang Trì Nguyệt:
Nghe nói mấy nhân vật nữ chính đều có người để ý rồi, hình như Trì Nguyệt đến hơi muộn...
Cái gì? Mau khen em đi, khen nhiều vào, đừng khách sáo.
Kiều Đông Dương cười:
Bất kể làm gì, em luôn cố gắng làm tốt nhất. Đây là phẩm chất ưu tú mà người bình thường không có.
Trì Nguyệt khẽ giật mình:
Anh dậy làm gì, ngủ thêm một lát đi.
Vành mắt Kiều Đông Dương hơi đỏ, rõ ràng6 ngủ không ngon:
Anh vừa nhận điện thoại, anh phải đến đội cảnh sát giao thông.
Vậy anh đi trước nhé.
Vâng...
Hai người lần lượt rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ, hòa vào dòng xe đông đúc đi về phía nội thành. Chu Trùng và Trịnh Thiển đi cùng nhau. Trịnh Thiển cầm theo một túi trang điểm, tạm thời đảm nhiệm vai trò chuyên gia trang điểm, trang điểm cho Trì Nguyệt ở trên xe, còn mang theo một bộ quần áo để cô thay.
Trì Nguyệt:
Không phải chỉ xem khả năng diễn xuất à?
Chu Trùng:
Ấn tượng đầu tiên cũng rất quan trọng.
Trì Nguyệt cười, không cần phải tranh luận về những việc không có ý nghĩa. Cô nghe theo sự sắp xếp của Chu Trùng và Trịnh Thiển.
Bận rộn mất một lúc, bọn họ đến nơi vừa kịp giờ.
Nhìn cô giống nhân vật phản diện lắm à?
Bây giờ chúng ta đến công ty hay đi đâu?
Ở công ty không có việc gì à?
Trì Nguyệt:
...
Có đánh chết cô cũng không nghĩ ra kết quả như vậy. ồn ào, thay quần áo, trang điểm.
Nửa tiếng sau, một người đàn ông mặc đồ đỏ như lửa, bên eo đeo đạo Tú Xuân chậm rãi đi vào phòng chụp ảnh. Dáng người hắn cao ráo, thắt lưng tung bay, mắt phượng trong trẻo, áo đỏ, môi đỏ, làn da trắng như tuyết, vô cùng hào hoa phong nhã. Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, hắn nhẹ nhàng cong môi, khẽ vung tay áo...
Về đến nhà, Trì Nguyệt gọi cho Kiều Đông Dương trước tiên, thông báo tình hình sáng nay. Nói xong không nghe thấy bên kia trả lời, cô đã không nhịn được bật cười:
Em sắp biến thành một tên cuồng ma giết người vô cùng hào hoa phong nhã rồi, anh không bày tỏ gì à?
Tốt lắm.
Kiều Đông Dương nói:
Em biết tiềm lực lớn nhất của em là gì không?
Trì Nguyệt:
... Có cần rắc rối thế không?
Trịnh Thiên cười hì hì:
Tuy chúng ta rất xinh đẹp, nhưng hình tượng cũng rất quan trọng.
Có đi cùng đường không?
Hình như không.
Lúc Trì Nguyệt rời khỏi phòng chụp ảnh vẫn hơi choáng váng, không thể hoàn hồn được.
Duyên phận đó! Đây đúng là duyên phận.
Chu Trùng không kìm nén được sự vui mừng, nhớ lại tình cảnh vừa rồi lại không ngừng cười. Trịnh Thiển cũng nhảy nhót vẻ mặt hớn hở:
Khai trương may mắn, khai trương may mắn! Chị Trì Nguyệt, chị chắc chắn sẽ nổi tiếng!
Trì Nguyệt:
..
Đạo diễn đánh giá Trì Nguyệt rồi nói:
Em chắc chắn chứ?
Nhân vật Đông Phương Thanh Huyền này quá đặc biệt, cho đến nay em chưa từng vừa ý một nam diễn viên nào đến casting. Bọn họ không thể diễn ra khí chất của Đông Phương Thanh Huyền. Một người đàn ông xinh đẹp đến mức khiến phụ nữ xấu hổ, một người đàn ông đẹp trai đến mức đàn ông cũng phải nhìn chằm chằm, vừa chính vừa tà... Cô ấy rất thích hợp với khí chất yêu nghiệt này.
Khóe môi Trì Nguyệt giật giật, vẫn bình tĩnh:
Mọi người xem có diễn viên quần chúng nào thích hợp với tôi không, có thể để tôi học tập một chút.
Vậy cô về đi.
Phó đạo diễn không thích thái độ không quan tâm của cô:
Chúng tôi không casting diễn viên quần chúng.
ôi xin lỗi.
Người ta đã kiêu căng, Trì Nguyệt cũng không muốn tỏ ra nhún nhường. Cô lễ phép nói xong thì quay người. Lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói:
Chồng ơi, em muốn mở cửa sau cho cô ấy, có được không?
Người nói chuyện là người yêu của đạo diễn, biên kịch bộ phim này. Cô ta nhìn Trì Nguyệt, đôi mắt sáng ngời:
Mọi người thầy để cô ấy diễn vai nam phụ thì sao?
Được chứ?
Xung quanh vang lên tiếng hít sâu, mãi không có ai lên tiếng.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Không phải nữ hai, không phải nữ ba nữ bốn, cũng không phải bất kỳ vai nha hoàn nào, mà là nam phụ?
Trì Nguyệt mỉm cười không nói gì.
Trịnh Thiến ngây thơ hỏi:
Chị Tướng Quân, chị casting vai gì thế?
Trì Nguyệt đi vào, vừa hay thấy Trương Tương Quân đi ra. Hai người nhìn thấy nhau, trong thoáng chốc đi lướt qua nhau, Trương Tương Quân quay sang nhìn cô.
Trì Nguyệt, cổ lên nhé. Tôi rất mong được hợp tác cùng cô.
Trương Tương Quân hơi mím môi, nở một nụ cười vô cùng quyến rũ:
Chị à, đương nhiên là nữ chính rồi.
O?
Trịnh Thiên nhìn cô ta, thật thà nói:
Em đã xem tiểu thuyết nguyên tác rồi, em cảm thấy hình tượng khí chất của chị Tương Quân không phù hợp với nữ chính Hạ Sơ Thất lắm...
Còn lâu Trì Nguyệt mới tin mấy lời nói hoang đường của anh:
Cảm ơn Kiều đại nhân, mau nói những lời khen có cánh cho em nghe đi. À khi nào anh về, có cần chuẩn bị cơm cho anh không?
Có thể tối nay mới về. Ở đây có vấn đề ở việc xác nhận trách nhiệm, em đừng chờ anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.