Chương 375: Đêm khuya trong bệnh viện


Thấy Kiều Đông Dương giận tái mặt, ông thở dài:
Không Hinh Thẩm vẫn ở trong phòng cấp cứu. Sợ không giữ được đứa bé.


Kiều Đông Dươ8ng cau chặt hàng lông mày. Trì Nguyệt đứng ở bên cạnh, trong lòng lạnh lẽo. Cô gái kia gặp tai nạn xe, ông chỉ nói một câu
không giữ được 3đứa bé
. Kiều Chính sùng chậm rãi ngồi xuống vuốt mặt, cảm giác đau đớn khiến ông kêu lên, rồi lại buông tay xuống.


Là ba vô dụng,9 già rồi.
Kiều Đông Dương không vui nhìn ông:
Ông tự lái xe?
Kiều Chỉnh Sùng cúi thấp đầu:
Tối nay cô ấy nói bụng khó chịu, sợ là sắp s6inh. Ba vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện. Trên đường đi cô ấy đau bụng dữ dội, ba hơi sốt ruột nên lái hơi nhanh, mới đam phải...
Ông vừa 5nói đến đây đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Trì Nguyệt:
... Em đến rồi à?

Kiều Chính Sùng gật đầu như một cậu học sinh nghe lời dạy dỗ. Đổng San nhìn phòng cấp cứu:
Cô ấy thì sao? Vẫn ổn chứ?
Kiều Chính Sùng không dám ngẩng đầu nhìn bà:
... Có lẽ không giữ được đứa bé.

Đổng San cau mày:
Tôi hỏi anh. Cô ấy thì sao?

Kiều Chính sùng ngạc nhiên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của bà.
Từ lần chia tay trước đó, đã mấy tháng rồi hai người không gặp mặt.
Đột nhiên gặp nhau thế này, Đổng Sạn nhìn khuôn mặt đau khổ của ông, phát hiện rất nhiều tình cảm đã bị thời gian mài mòn.
Lúc yêu có thể yêu đến tận xương tủy, khi hết yêu thì sẽ không hận nổi nữa.
Đổng San vẫn chờ cùng bọn họ đến tận bây giờ, khuôn mặt trông trắng hơn lúc bình thường:
Chắc bây giờ không còn việc gì nữa, dì về trước đây.

Kiều Chỉnh sùng nhìn thẳng vào bà, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài.

Đông Tử, tiên mẹ nhỏ của con đi.

Trên đường đến đây, Đổng San đã nghĩ đến rất nhiều tình huống khi gặp lại, không ngờ mình lại bình tĩnh như vậy, thậm chí còn không có suy nghĩ quay người bỏ đi.
Dù sao đã yêu gần hai mươi năm, không có tình yêu thì vẫn còn có tình thân.
Bà thở dài, vẻ mặt bình tĩnh hơn:
Lớn tuổi rồi, có lo lắng cũng phải chú ý an toàn.


Vẫn khỏe chứ?

Bà đang hỏi Kiều Chính sùng.
Vốn chỉ là một câu hỏi thăm qua loa bình thường, nhưng Kiều Chính Sùng gặp nạn không chết lại cảm thấy vô cùng cảm động.

Em đến thăm anh thế này, anh rất vui.

Lúc Kiều Chính Sùng gặp tai nạn xe, vừa chui ra khỏi gầm xe đã gọi 120 trước tiên, sau đó gọi cho Đẳng San. Ông vừa trải qua ranh giới sống chết, chưa tới một phút ngắn ngủi đã nói rất nhiều điều. Ông nói ông không muốn ly hôn. Ông đã nghĩ kỹ muốn sống thật hạnh phúc với bà. Trong kế hoạch tương lai của ông luôn có bà. Ông cho rằng cuộc sống đã trói bọn họ vào chung một chỗ, không có bà thì ông không sống được.
Đổng San không biết Kiều Chính Sùng bị thương thế nào, nghe ông nói năng lộn xộn thổ lộ hết tình cảm, bà do dự một lúc mới đến bệnh viện.
Đổng San:
Một người phụ nữ đi theo anh mà còn không đáng được anh quan tâm bằng một đứa bé chưa ra đời sao?


Anh...
Kiều Chính Sùng không biết phải trả lời bà như thế nào.
Ông không muốn nhắc đến Không Hinh Thẩm ở trước mặt bà, sợ bà không vui. Nhưng nhìn dáng vẻ của Đổng San, rõ ràng là không phải như vậy.
Trì Nguyệt ngơ ngác không hiểu sao ông lại nói vậy, hai giây sau mới phản ứng lại nhìn theo hướng ánh mắt ông, không biết Đổng San đã đến từ khi nào.

Di Đổng?
Trì Nguyệt gọi.
Sắc mặt Đổng Van hơi thay đổi, bà gật đầu với cô, chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại.
Thậm chí... bà còn thấy giận thay cho Khổng Hinh Thẩm,
Kiều Chỉnh sùng không hiểu bà, càng ngày càng không hiểu bà.
Người nhà sản phụ! Người nhà sản phụ đâu?

Y tá đứng trong hành lang gọi.
Kiều Chính Sùng hít sâu một hơi:
Để tôi ký.

Lần cấp cứu này kéo dài hơn ba tiếng, truyền 5000ml máu, Khổng Hinh Thẩm may mắn giữ được mạng sống. Không may là đứa bé không còn, từ nay Không Hinh Thẩm không có khả năng sinh đẻ nữa.
Đêm đã rất sâu.
Y tá nóng nảy:
Sản phụ bị mất máu quá nhiều trong quá trình cấp cứu, hiện tại nhất định phải cắt bỏ tử cung, ai ký tên đây?

Cắt bỏ tử cung? Chân mày Trì Nguyệt hơi giật giật.
Vẻ mặt Đổng San bình tĩnh, bà siết chặt hai tay.
Kiều Chính sùng vội vàng đứng lên nhìn thoáng qua Đổng San, ánh mắt hơi né tránh, giọng nói rất nhỏ:
Ở đây...

Y tá nhìn tuổi của ông, đầu tiên hơi ngơ ngác, sau đó đi tới:
Ông là ba của đứa bé hay là ba của sản phụ? Chồng cô ấy đâu?

Bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ, không ai trả lời.

Vẫn tốt. Vẫn sống
Ông mấp máy môi nhìn Đổng San:
Anh tưởng... sẽ không gặp được em nữa.

Đổng San im lặng.
Một lúc sau bà mới nói:
Anh không sao thì tốt.

Kiều Đông Dương im lặng không phản đối.


Không cần.
Đổng San nói:
Có thể đón xe ngay trước cửa bệnh viện, rất an toàn. Không còn sớm nữa đừng làm phiền bọn nhỏ. Đông Tử, Nguyệt Nguyệt, hai đứa về nhà nghỉ ngơi đi, cứ ở lại đây cũng không giúp được gì.


Giọng bà bình tĩnh như một người thân, cũng như người ngoài cuộc.

Kiều Chính sùng rất khó chịu với điều này.

Ông luôn thử tìm kiếm những cảm xúc nhỏ nhất với mình trong từng biểu cảm của Đổng San.

Đáng tiếc... không có.

Thậm chí Đổng San không cho ông thời gian từ chối, vừa nói xong đã cầm túi đi về.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.