Chương 391: Bình giấm chua trăm năm


Điều khiến người ta dở khóc dở cười là CP nam nữ chính thì không trèo, bây giờ các cô gái đều thích hành động kỳ quái, lại đi đẩy t8huyền CP nam chính Triệu Tôn và nam phụ Đông Phương Thanh Huyền. Luôn nói cảnh quay của bọn họ rất ăn ý, đứng cạnh nhau như cặp đô3i trời sinh, hình tượng hai người có thể thay vào N bản tiểu thuyết đam mỹ đã từng xem.

Đến tối quay về khách sạn, Trì Ngu9yệt xem đồng scandal xong liền gửi tin nhắn cho Vương Tuyết Nha.

Chỉ điểm cái gì?


Trong phòng thí nghiệm có anh nào theo đuổi cậu à?

Kiều Hân kể xong, tất cả đều im lặng, không ai nói gì.
Kiều Hân còn nhỏ không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt, thấy ba mẹ, bác trai và anh trai đều không nói lời nào thì che mặt khóc hu hu.
Điều này khiến Kiều Chính Sung rất thất vọng và đau khổ.
Ông chỉ vào Kiều Đông Dương, muốn nói gì đó nhưng lại ho khan.
Trì Nguyệt:
Cả ngày mệt như chó.


Chó đáng yêu 6mà! Nguyệt Quang Quang, sao cậu lại chà đạp chúng nó?
Trì Nguyệt:
... Cậu không ngủ à?

Chữa trị lâu như vậy vẫn không tốt hơn. Hai ngày trước, bà cụ đột nhiên khỏe lại, có thể ăn được một ít, tinh thần cũng khá tốt. Đêm qua, bà cụ đột nhiên muốn gặp luật sư đại diện cho Kiều Thụy An và Kiều Chính Nguyễn, hỏi thăm tình hình vụ án.
Luật sư bị bà cụ vặn hỏi thì chỉ có thể nói thật. Vừa nghe nói khả năng Kiều Thụy An bị giữ nguyên phán quyết ban đầu là rất lớn, Kiều Chính Nguyên cũng có khả năng phải ngồi tù vì bao che tội phạm, phá hủy chứng cứ, bà cụ lập tức ngất xỉu.

Bái bai, mình muốn đi ngủ rồi.


Alo?

Vương Tuyết Nha gửi một biểu cảm tạm biệt, Trì Nguyệt nhìn thời gian cũng không nói nhiều nữa:
Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Không cần biết là có chuyện gì, cậu phải nhớ mình luôn đứng sau lưng cậu... chống đỡ mấy chục cân thịt này.


Ngủ ngon!


Hả! Sao cậu biết?


Nhìn dáng vẻ đêm không thể say giấc của cậu là biết rồi. Cô gái ngốc, phải nhìn rõ ràng vào. Người ta mới đối xử tốt với cậu một chút, cậu đã ngu ngốc chìm đắm rồi... Chúng ta không thiếu người yêu. Phải quan sát kỹ nhân cách!

Tắm rửa xong, Trì Nguyệt nhìn điện thoại ở đầu giường.
Cô ngồi xuống vuốt ve nó, lo lắng không biết có nên giải thích với Kiều Đông Dương hay không.
Những người có mặt đều tỏ ra khó hiểu. Kiều Đông Dương không quan tâm:
Có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì được không?


Anh Đông Tử, bà nội đột nhiên ngất xỉu. Bây giờ vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói, lần này sợ là, sợ là bà không chịu đựng được..
Giọng Kiều Hân nghẹn ngào, không lời nào có thể diễn tả được sự đau lòng.

Con không hiểu, con không hiểu vì sao lại như vậy. Không phải chúng ta là người một nhà sao? Nhà chúng ta đều phải không có cơm ăn, tại sao phải tranh giành đến mức này. Ông nội không để lại tài sản cho con, con chưa từng trách ông, con cũng không thấy thiệt thòi. Bây giờ con đã có rất nhiều thứ, con giàu có hơn bạn học, con sống rất tốt. Vốn dĩ mọi người đều sống rất tốt, ai cũng có tiền, không phải đều như thể sao? Bác cả, bác hai, anh Đông Tử sẽ để chúng ta chết đói sao? Không hề... Vì sao người lớn luôn không biết đủ, đã có nhiều như vậy mà còn muốn nhiều hơn... Tham lam, mọi người thật quá tham lam hu hu...

Cô bé được nuông chiều từ nhỏ đến lớn không hiểu được sự khó khăn trong xã hội.

Chờ cậu về rồi nói.


Đau khổ vì tình à?

Vương Tuyết Nha:
Mình đang chờ 5cậu, đang muốn xem thử đến khi nào tiểu yêu tinh trong sắc khinh bạn mới đến sủng hạnh mình!

Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Cô gái à, gần đây cậu rất cợt nhả đấy! Có phải được vị thần tiên nào đó chỉ điểm rồi không?

Cô thật sự không thể hiểu được.
Thím ba nhẹ nhàng vỗ về vai cô, véo một cái.
Mười hai giờ đêm, Kiều Đông Dương lái xe đến bệnh viện. Lúc rời nhà anh chỉ mặc một cái áo khoác, quên mang theo cả điện thoại, đi xa mới phát hiện ra nên cũng lười quay về. Trong bệnh viện, anh em Kiều Chính Sung, Kiều Chính Giang đều có mặt, còn có đám cháu nhà họ Kiều đứng ngồi không yên đi qua đi lại. Thấy Kiều Đông Dương đến Kiều Chính Sung đứng bật dậy, giọng điệu đầy vẻ trách móc:
Cuối cùng con cũng biết đường đến.

Vẻ mặt anh quá bình tĩnh, có cảm giác không hợp với bầu không khí căng thẳng ở đây, dù là ai cũng có thể nhận ra anh không hề quan tâm đến bà cụ Kiều.
Bà cụ đã hơn 80, ngày thường trông xương cốt cứng rắn nhưng người đã đến độ tuổi này, việc vào bệnh viện đã là chuyện thường ngày, mấy năm nay đã có rất nhiều lần gửi thông báo bệnh tình nguy kịch. Việc nhắm mắt xuôi tay chỉ là sớm hay muộn, tất cả mọi người, bao gồm cả bà cụ đều đã tự chuẩn bị tâm lý. Nhưng lần này nguyên nhân gây bệnh lại là sóng gió trong Kiều thị.
Hôm đó rời khỏi tòa án, Kiều Chính Giang đã đưa bà cụ đến bệnh viện.
Có nhiều tin đồn như vậy, khó tránh khỏi việc người đàn ông kia lại suy nghĩ lung tung. Nhất là bây giờ bọn họ không ở cạnh nhau, anh Ngụy lại ở cùng khách sạn với cô.
ở xã hội hiện đại, nam nữ muốn xảy ra chuyện gì quá dễ dàng, cô không chắc chắn với suy nghĩ của Kiều Đông Dương. Trì Nguyệt ngồi xuống, gửi tin nhắn cho anh:
Anh đã ngủ chưa?
Anh không trả lời, xem ra đã ngủ thiếp đi rồi. Có thể ngủ chứng minh không có vấn đề. Trì Nguyệt suy nghĩ rồi đặt điện thoại sang một bên, sấy tóc đi ngủ.

Biết rồi, dì Trì. Cậu là Đường Tăng à? Đây không phải việc khiến mình thấy buồn bực.


Vậy là gì?


Kiều Hân!

Bà ta đang nhắc nhở con gái không được nói lung tung, việc nhà họ Kiều đã đủ phức tạp rồi.

Được rồi, không kể rõ ngay được. Khi nào cậu quay xong?


Không biết.


Mọi người không dám nói, vậy thì để con nói.
Kiều Hân ngước đôi mắt đầy nước mắt lên nhìn Kiều Đông Dương:
Anh Đồng Tử, bọn họ nói anh sẽ đuổi ba em và anh trai em ra khỏi công ty, không cho bọn em một đồng nào. Anh có làm vậy không? Anh không làm vậy đúng không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.