Chương 392: Kể chuyện cũ


Kiều Đông Dương là người máu lạnh, đây là việc đã được công nhận ở nhà họ Kiều. Nhưng nghĩ là nghĩ, cảm nhận là cảm nhận, lúc nhìn tận mắt anh như vậy8 vẫn không chịu được.

Ngay cả Kiều Chính Sung liên tục phải chịu đả kích thì suy nghĩ cũng xảy ra sự thay đổi cực lớn, thậm chí ông cũng cho 3rằng Kiều Hân nói có lý, còn khuyên Kiều Đông Dương rộng lượng hơn.
Cơ thể bà cụ run rẩy, nhìn nụ cười quái gở trên mặt anh, không hiểu sao cơ thể bà cụ mềm nhũn như một bãi bùn hơi cuộn lại, dường như trong cổ họng mắc nghẹn một cục đờm khiến hơi thở càng ngày càng lớn, đôi môi run rẩy mãi mới thở ra hơi.

Đồng ý với tôi... tha cho... Thụy An... tha cho... bác trai... cậu!

Kiều Đông Dương lạnh6 lùng nhìn ông.

Tôi chỉ vì công ty Kiều thị. Đây không phải việc ông yêu cầu tôi sao?


Kiều Đông Dương!
Khuôn mặt Kiều Chính Sung nặng nề:
Con muốn ba tức chết à?


Nếu tôi không biết rõ ràng, chờ sau này ông biết được, tôi sợ ông sẽ bị tức chết thật.

Con... Thằng nhóc này, rốt cuộc là sao?
Kiều Chính Sung tức giận đến cả người run rẩy:
Hôm nay con đến đây không phải để thăm bà nội à?


Kiều Đông Dương!
Đôi mắt Kiều Chính Giang đỏ hoe:
Cháu còn tính người không? Sức khỏe bà nội đã vậy rồi, cháu còn cố ý chọc tức bà!

Kiều Đông Dương không quay sang:
Chẳng lẽ mọi người không cho rằng nói rõ ràng mọi chuyện, không còn tiếc nuối mới là lời giải thích tốt nhất với cuộc sống sao? Bà nội, đúng không?


Tôi đến hỏi bà ấy.
Ánh mắt Kiều Đông Dương nặng nề:
Nếu bây giờ không hỏi, sợ rằng không có cơ hội nữa.

Kiều Chính Giang nổi giận:
Đông Tử, cháu nói gì vậy, cháu trù ẻo bà cháu chết sao?

Cửa phòng bệnh mở ra. Bác sĩ đi ra, thở dài lắc đầu.
Người nhà vào nói chuyện với bà ấy đi.

Bà cụ Kiều vừa trải qua cấp cứu nên vẫn đang nằm trên giường bệnh, khắp nơi quanh người là máy móc, ánh sáng lạnh lẽo chói mắt, hai cô gái Kiều Hân và Kiều Tuyết thấy tình cảnh đáng sợ này thì bật khóc.
Bà nội.

Bà nội!


Đông Tử, trước kia chúng ta quá ích kỷ, quá cực đoan... hại bác cả, hại 9Thụy An, cũng hại ba. Ba không muốn con đi vào vết xe đổ của ba. Làm đủ rồi thì nên dùng!


Tôi không cực đoan.

Kiều Chính Sung bị chặn họng đến mức không tr5ả lời được.

Còn nữa...
Kiều Đông Dương yên lặng hai giây mới chậm rãi nhìn sang Kiều Chính Giang:
Có một số việc, tôi không truy cứu không có nghĩa là không tồn tại. Chờ bà nội khỏe lại, tôi sẽ tìm bà ấy tìm hiểu rõ ràng những việc nên giải quyết.

Anh nhìn chằm chằm bà cụ Kiều bằng ánh mắt tối tăm phức tạp như một cuộn chỉ rối.
Không thể hóa giải được!
Bà cụ điều thở yếu ớt, chỉ dựa vào máy móc để giữ mạng.
Bà cụ nhìn qua đám con cháu đứng trước mặt, lướt qua từng người rồi nhìn Kiều Đông Dương, ánh mắt dần trở nên tối tăm lạnh lẽo như lưỡi dao khoét lên người anh.

Cậu... lại đây...
Kiều Đông Dương đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Kiều Chính Sung đẩy anh:
Bà nội gọi con kìa!

Kiều Đông Dương mím môi thật chặt, chậm rãi đến gần, vẻ mặt không hề thay đổi:
Bà nói trước hay tôi hỏi trước?

Kiều Đông Dương nheo mắt lại. Đây là nguyện vọng trước khi qua đời. Bà cụ Kiều nhìn anh chằm chằm, đôi mắt khô khốc không thể chảy nước mắt, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn. Ai lại nỡ từ chối một bà cụ đáng thương vậy chứ?

Tất cả mọi người quay sang, ánh mắt tập trung trên khuôn mặt Kiều Đông Dương.

Chờ đợi, yên lặng, thời gian chậm rãi trôi qua.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.