Chương 400: Bên hồ nước


Kiều Đông Dương cau mày, Trì Nguyệt nói thêm:
Anh không coi bà ấy là mẹ, nhưng dù Đổng coi anh là con trai.



Em nói xem rốt cuộc bà ấy có8 mưu đồ gì? Anh đối xử với bà ấy không tốt, đến tận bây giờ cũng không tốt.


Được rồi, em rất vinh hạnh được trở thành thùng rác của anh, anh Kiều.


Em còn phải quay bộ phim này bao lâu nữa?

Trì Nguyệt dọn dẹp khung tranh, chờ Kiều Đông Dương đi ra rồi cười nói:
Bức tranh này rất đẹp, sau này treo lên tường đi, nó rất phù hợp với căn phòng của chúng ta.
Bàn tay đang lau tóc của Kiều Đông Dương hơi khựng lại, ánh mắt nhìn vào khung tranh, ừ khẽ.
Rèm cửa kéo lại, ánh trăng bị che khuất sau lớp vải rèm, trong phòng tối đen.
Trì Nguyệt..

Sao thế?


Anh trai, anh ra đây hóng gió là để hành hạ em à?

Hai người về phòng.

Anh không hiểu à.
Trì Nguyệt ngước mắt nhìn bóng đêm đen kị3t ở phía trước:
Không phải anh đã nói, bà ấy đã từ bỏ rất nhiều thứ vì anh, thậm chí từ bỏ quyền sinh đẻ của phụ nữ. Nói theo một ý nghĩa nào đó,9 đây là một loại bẫy tâm lý, cố gắng càng nhiều càng chìm đắm sâu hơn, bà ấy không thể dứt ra được, hoàn toàn đắm chìm trong tình thương của mẹ, t6rong tiềm thức đã coi anh là đối tượng để bà ấy cố gắng, coi anh là con của bà ấy...

Kiều Đông Dương im lặng nhìn cô.

Tế... chân.


A, chuột rút rồi, mau xoa cho anh.


Có em thật tốt. Cô gái xinh đẹp của bản vương!

Mau ngủ đi! Đừng sến súa nữa, hôm nay anh rất..


Anh biết. Nhưng trong lòng anh có rất nhiều phiền muộn, không được trút hết ra à?


Không dậy nổi!


Lại sao nữa?


Ôi! Em còn cợt nhả nữa, anh sẽ không ngủ được.

Không phải anh đang nói chuyện trời đất với em à?

Trì Nguyệt.
Người nào đó nghiến răng:
Vốn thấy em mệt mỏi, anh đang định tha cho em...

... Kiều Đông Dương!

Không dạy dỗ em, em không biết sự lợi hại của bản vương!


Xin đại vương tha mạng!


Trong hơn hai mươi năm không có em, anh vẫn sống rất tốt mà.

Đâu có giống.


Có gì không giống?

Bóng tối chôn vùi tất cả.
Chờ nơi chân trời có từng đốm sáng như vảy cá chép, một sợi nắng nhẹ nhàng chiếu vào ban công, chiếu sáng căn nhà gỗ nhỏ, gợn sóng trong hồ nước lấp lánh dưới ánh mặt trời, mấy con vịt nhỏ giẫm lên đất trồng rau đi xuống nước, phát ra tiếng kêu
cạc cạc
trong trẻo, êm tai.
Kiều Đông Dương:
Em nói đúng.

Trì Nguyệt vỗ đầu anh:
Sao anh lại trở nên kiểu cách thể hả? Em đã nói đúng mà còn không nghe lời em, mau đứng dậy đi ngủ.

Trì Nguyệt:5
Anh hiểu không?

Kiều Đông Dương cụp mắt, lắc đầu:
Xin lỗi, anh chưa từng làm mẹ.

Trì Nguyệt giơ hai tay lên, không có cách nào với anh.

Được, anh buồn bã tiếp đi, em về ngủ trước. Buồn ngủ chết mất. Ngày mai còn mở phiên tòa, anh nhớ nghỉ ngơi sớm đấy!
Kiều Đông Dương nhẹ nhàng giữ chặt tay cô. Trì Nguyệt nhìn sang:
Lại sao nữa?

Kiều Đông Dương đi tắm, Trì Nguyệt dọn dẹp đồ đạc, đang định lên giường đột nhiên phát hiện một khung tranh trên bàn. Đây là một bức tranh rất trừu tượng, lờ mờ có thể thấy được trong tranh là một cậu bé nở nụ cười vui vẻ, phần chữ ký cho thấy đây là tranh của Đông San.
Ôi!

Không biết. Khi nào đóng máy em sẽ thông báo với anh.


... Ôi! Anh sắp khó chịu đến chết rồi.


Chưa từng ăn thịt sẽ không biết vị thịt. Đã ăn rồi sẽ thấy nhớ nhung!


Được rồi, em rất vinh hạnh được làm miếng thịt của anh, anh Kiều.

Sáng sớm Trì Nguyệt bị từng tiếng kêu này đánh thức.

Mùa đông nắng ấm rất thoải mái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.