Chương 428: Vạn dặm “đào nguyên
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1371 chữ
- 2022-02-06 08:00:20
Trong lòng Trì Nguyệt đang rỉ máu, cả người rét lạnh như một người mẹ nhìn con mình bị người ta làm nhục.
Thế này không 8quá đáng sao!
Bởi vì đây không chỉ là trung tâm thương mại tổng hợp tốt nhất trấn Vạn Lý mà cả Cát Khâu cũng chỉ có một nơi này.
Nơi này cứ như chốn đào nguyên đột nhiên mọc lên từ mặt đất vậy.
Trì Nguyệt than thở.
Thế nhưng...
Diện t5ích ở Nguyệt Lượng ổ rộng lớn, người đồng phức tạp, đám trộm cây này như mọc mắt thần, chỉ cần có người tuần tra thì bọn chúng không xuất hiện, một khi không có ai sẽ xông vào điên cuồng gây án.
Kiều Đông Dương nổi giận đùng đùng, anh ra lệnh cho Du Vinh nhất định phải lắp đặt xong camera giám sát trong vòng9 một tuần.
Cảnh sát Bành báo cáo chuyện này lên đồn cảnh sát, trong huyện lại điều động cảnh sát đến giúp đỡ bắt trộm, t6hậm chí cảnh sát còn kết hợp với bảo vệ trong tổ dự án, đi tuần tra Nguyệt Lượng Ổ mỗi ngày.
Không.
Trì Nguyệt nói rất khẽ, giọng nói mềm mại dịu dàng, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào anh như một sợi dây thừng quấn lấy trái tim anh, nhẹ nhàng đan vào nhau:
Cảm ơn anh đã cứu em, cứu Nguyệt Lượng
Ổ. Anh là vị cứu tinh của em.
Trì Nguyệt suy nghĩ rồi ừ khẽ:
Cũng đúng.
Đừng buồn nữa.
Kiều Đông Dương vỗ về an ủi cô:
Anh đã tăng thêm người trông coi, qua mấy ngày nữa lắp đặt xong camera giám sát, anh xem ai dám đến.
Thời tiết trong sa mạc không tốt, địa hình phức tạp hay thay đổi, đám trộm cây sẽ có cách lợi dụng sơ hở. Gặp đám người không biết xấu hổ này cứ như trên người có rất nhiều con rận vậy, muốn bắt lại không bắt được, cả người ngứa ngáy nhưng không có cách nào, bởi vì bọn chúng luôn có thể tìm ra lúc bạn không chú ý để nhào lên cắn bạn một cái.
Đừng buồn nữa, chúng ta đi xem phim.
Kiều Đông Dương nhìn cô căng thẳng như vậy sự cố chịu áp lực quá lớn:
Rạp chiếu phim đầu tiên ở trấn Vạn Lý mới mở cửa, đi thôi, chúng ta đi thư giãn một tí.
Nếu không có sự xuất hiện của anh, có lẽ Nguyệt Lượng và trấn Vạn Lý vĩnh viễn không có ngày hôm nay. Phong cảnh non xanh nước biếc mà cô ảo tưởng chỉ tồn tại trong giấc mơ.
Kiều Đông Dương ngẩn ngơ, vòng tay ôm lấy vai cô, cúi đầu cọ vào trán cô:
Chúng ta là vị cứu tinh của nhau.
Nếu không phải là một kẻ cặn bã trên mặt tình cảm, thậm chí có thể nói đây là một ông chủ giá rất hoàn mỹ và ưu tủ.
Kiều Đông Dương nhìn cô, thật ra bây giờ anh vẫn hơi căng thẳng, sợ Trì Nguyệt không chấp nhận được gia đình anh. Nhất là trong việc Đổng San và Khổng Hinh Thẩm, cô còn tỏ ra ghét bỏ. Vì vậy Kiều Đông Dương không dám nói đỡ cho Kiều Chính sùng một câu nào.
Cô có thể suy nghĩ khách quan như thế khiến trái tim căng thẳng của Kiều Đông Dương dần thả lỏng.
Cảm ơn em, Trì Nguyệt.
Anh dùng hai tay ôm mặt Trì Nguyệt, dịu dàng vuốt tóc cô, giọng nói trầm thấp hơi khàn.
Trì Nguyệt giật mình:
Cảm ơn em? Em làm gì?
Kiều Đông Dương mỉm cười:
Cảm ơn em đã nhận lời lấy anh, nhận lời làm vợ Kiều Đông Dương.
... Không hiểu anh đang nói gì nữa.
Trì Nguyệt bị anh nhìn đến mức khuôn mặt nóng bỏng, ánh đèn sáng chói khiến đôi mắt trong veo sáng ngời tỏa ra ánh sáng dịu dàng:
Kiều Đông Dương, thật ra... người nên nói cảm ơn là em.
Cảm ơn anh đã cưới em?
Kiều Đông Dương mỉm cười, trong mắt hiện ra vẻ bông đùa.
Trì Nguyệt nhìn vào mắt anh, bật cười:
Được rồi, vậy em sẽ nhận lấy lời cảm ơn này. Sau này hai ta không ai nợ ai.
Vốn đã không nợ rồi mà.
Kiều Đông Dương giữ chặt cô để cô dựa sát vào người mình, đi về phía rạp chiếu phim:
Anh chỉ muốn đưa hết những thứ tốt nhất trên đời này cho em. Nhìn em vui, anh cũng vui theo...
Em thấy hơi lạ.
Trì Nguyệt đi tìm Kiều Đông Dương, nói ra nghi ngờ của mình:
Những tên trộm cây chỉ cần tiền. Thật ra đám trộm cắp rất hèn nhát, vừa nghe tin cảnh sát đến đã sợ rúm ró, sao dám hành động trong lúc quan trọng thế này chứ?
Không phải em nói tội lỗi này không lớn, nhiều nhất chỉ ngồi tù mấy tháng còn được ăn cơm tù miễn phí, đối với đám người lười nhác này, đây không phải việc này rất tốt sao?
Kiều Đông Dương nói:
Chúng ta đến phá hủy đường dây buôn bán của chúng, lại bắt giữ nhiều người như vậy. Có người trả thù ác ý cũng là chuyện bình thường.
Nói là chốn đào nguyên thì hơi quá. Lão Kiều không lãng mạn như thế đâu.
Kiều Đông Dương nhìn dòng người đông đúc, nhướn mày nói:
Anh thấy chỉ là sự thành công của một doanh nhân thôi, ông ấy kinh doanh cả đời đã quen luôn rồi. Bất kể làm gì, điều đầu tiên ông ấy nghĩ đến là lợi ích và doanh thu.
Thế thì cũng rất tốt.
Trì Nguyệt không cảm thấy kiếm tiền là một việc tầm thường:
Tiền là sự phát triển nhất định, kiếm tiền là cách thực hiện ước mơ. Không có tiền thì chỉ là nói suông. Không nói đến những thứ khác, kế hoạch của chủ Kiều thực tế hơn bản thiết kế của chúng ta. Nguyệt Lượng ô không chỉ là một nơi đốt tiên, kế hoạch khu du lịch lại quá xa xôi lại không thể đốt tiền mãi được. Để trấn Vạn Lý vận hành với hiệu suất cao, trở thành trân trọng điểm của Cát Khẩu, sớm kiếm được tiền về túi, đây mới là điểm căn bản để Nguyệt Lượng 3 phát triển. Ôi! Anh nói đúng, ông ấy là một doanh nhân thành công.
Hai người không lái xe mà đi bộ qua quảng trường rộng rãi mới xây, đến trung tâm thương mại lớn nhất ở trấn Vạn Lý, tòa nhà Đông Dương. Đây là tòa kiến trúc cao nhất trấn Vạn Lý, tòa nhà tập hợp văn phòng, nhà ở, nghỉ ngơi giải trí, mua sắm và ăn uống. Thế nhưng nơi này khác với trung tâm thương mại ở thành phố lớn, ở đây thêm nét đặc sắc của sa mạc, đây là trung tâm duy nhất trong cả nước, không có chi nhánh. Trong ba tháng ngắn ngủi đã có một nửa quầy hàng được kinh doanh, trở thành thánh địa du lịch nổi tiếng trên mạng.
Sự tồn tại của tòa nhà Đông Dương đã thúc đẩy sự phát triển ở trấn Vạn Lý, khiến nhân dân cả Cát Khấu đều ghen tị.
Trì Nguyệt gật đầu không nói gì. Thế nhưng trong lòng cô vẫn còn lo lắng.
Nếu nói về việc quen thuộc địa hình, ai chuyên nghiệp hơn bọn trộm cây đây?
Ăn uống?
Trong tòa nhà Đông Dương không thiếu những thứ này.
Trộm cây còn có thể nói là vì kiếm sống, vậy chặt cây thì sao?
Có ý định trả thù? Hay là trả thù 3ác ý?
Trong lòng Trì Nguyệt còn lo nghĩ nhưng không muốn làm Kiều Đông Dương mất vui.
Dù sao từ nhiều năm trước đã không có cách giải quyết việc trộm cây, cũng không thể trông mong ngày một ngày hai được.
Trì Nguyệt cười khẽ:
Miệng càng ngày càng ngọt, mật ong không cần tiền à?
Kiều Đông Dương véo má cô:
Anh tốt vậy à? Thể xem phim xong có muốn đi theo anh trải nghiệm những chỗ khác không?
Đi đâu?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.