Chương 429: Gần đến ngày cưới
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1864 chữ
- 2022-02-06 08:00:19
Ở lại Nguyệt Lượng Ổ ba ngày, Kiều Đông Dương chuẩn bị đến Thành phố hàng không vũ trụ. Lần này anh không để Trì Nguyệt ở 8lại trấn Vạn Lý mà chủ động yêu cầu cô đi cùng anh, điều này khiến Trì Nguyệt hơi bất ngờ:
Mặt trời mọc đằng Tây à?
Kiều Đông Dương cười:
Anh không nỡ xa em, xa em một ngày cũng không được.
Hừ! Anh thôi đi!
Trì Nguyệt mí9m môi, trong mắt đầy ý cười:
Ai biết trong lòng anh nghĩ gì chứ?
Mấy ngày nay ở trong trấn Vạn Lý mới thấy hoàn cảnh qu6ê hương thay đổi từng ngày, cuộc sống của Trì Nguyệt rất phong phú, ngày nào cũng đi theo Kiều Đông Dương bận rộn, nếu kh5ông phải vì công việc, cô thật sự không nỡ rời xa nơi đây.
Trì Nguyệt thấy anh không giống đang nói đùa thì không bối rối với chuyện này nữa:
Được, anh Kiều, có cần em chuẩn bị gì không? Khi nào chúng ta xuất phát?
Cô lập tức tỏ rõ thái độ làm việc khiến Kiều Đông Dương rất hài lòng:
Không cần. Lý Tấn đã chuẩn bị kỹ càng chuyện bên đó rồi.
Có phải Hầu Tử phạm lỗi không, vì sao anh ta lại bị Kiều đại nhân cho vào lãnh cung?
Hôm nay Thiên Cẩu không bị
cấm nói
, trên đường đi nói rất nhiều, hơn nữa luôn không biết mệt mỏi. Trì Nguyệt mới nhắc đến Hầu Tử, nó đã hỏi thăm.
Trì Nguyệt thấy buồn cười:
Mày biết lãnh cung là gì không?
Trì Nguyệt:
Đúng vậy, Kiều đại nhân nhà mày quá tàn nhẫn. Hay là đừng đi theo anh ta nữa, làm người máy của tạo đi?
Thiên Cẩu:
Tôi muốn sửa lại hai vấn đề của cô, thứ nhất tôi nói là cô rất tàn nhẫn, tôi đã bị giam vào lãnh cung, cô còn đâm dao thứ hai vào tim tôi. Thứ hai tôi vốn là bé cưng của cô, Kiều đại nhân đã đưa tôi cho cô từ lâu rồi. Vì vậy tôi đoán anh ấy vội vã muốn kết hôn với cô là muốn đòi lại tối. Chắc chắn là như vậy, đúng không Kiều đại nhân?
Nó dừng một lúc lâu mới hỏi lại bằng giọng nói trẻ con đáng yêu:
Kiều đại nhân chuẩn bị cải tạo tôi thành người máy dát vàng sao? Không, thế thì quá đắt tiền! Tôi sẽ gặp nguy hiểm.
Kiều Đông Dương:
...
Trì Nguyệt buồn cười:
Mày thử nói xem, lãnh cung là gì?
Lúc tôi bị Kiều đại nhân cấm nói là lúc bị đày vào lãnh cung, không thể nói, không thể động đậy, như một đứa bé bị thế giới vứt bỏ...
Kiều Đông Dương... Anh ở đâu?
Không ai trả lời. Xung quanh yên tĩnh như không có một tiếng động nào.
Kiều Đông Dương chỉ cười, không nói gì.
Thiên Cẩu:
Tôi không chỉ là bạn, tôi còn là người từng theo đuổi cô, sau này là người đáng thương bị Kiều đại nhân đày vào lãnh cung.
Khi đến Thành phố hàng không vũ trụ, sắc trời đã tối, Trì Nguyệt nhìn Thành phố hàng không vũ trụ từ đằng xa cảm thấy hình như hôm nay
cái lồng thủy tinh
này hơi khác biệt, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. Tia sáng nhiều màu biến đổi hoa văn khác biệt, khiến cả Thành phố hàng không vũ trụ rộng lớn rực rỡ, cực kỳ xinh đẹp.
Đẹp quá! Hôm nay là ngày gì thế?
Nói linh tinh!
Kiều đại nhân khẽ quát một tiếng, sợ Thiên Câu nói câu gì đó khiến Trì Nguyệt không vui.
Đêm qua anh nói chuyện với Trịnh Tây Nguyên, học được một vài kiến thức mới từ chỗ anh ta. Nghe nói trước khi phụ nữ kết hôn sẽ có chứng sợ hôn nhân, không biết rõ tương lai và không an toàn sẽ khiến họ trở nên nhạy cảm đa nghi.
Rất biết cách sắp xếp ngôn ngữ Trì Nguyệt sờ đầu nó:
Bé cưng đáng thương. Hầu Tử khác với mày, không ai cấm anh ta nói chuyện cả, cũng không ai cấm được anh ta... Vì vậy, chỉ có mày bị nhốt vào lãnh cung thôi.
Thiên Cẩu:
Đúng là tàn nhẫn.
Trái tim Trì Nguyệt như rơi vào khoảng không, không ngừng rơi xuống đáy.
Cảm giác sợ hãi níu chặt trái tim cô, sau sự bối rối ngắn ngủi, Trì Nguyệt bình tĩnh lại.
Ảnh đèn chợt tắt, trước mắt tối sầm lại.
Trì Nguyệt vô thức xoay người:
Kiều Đông Dương!
Thế nhưng làm một người máy bằng vàng cũng ngầu bá cháy. Được, tôi miễn cưỡng đồng ý, thỏa mãn yêu cầu tầm thường của loài người các anh!
Trên đường đi có Thiên Cẩu cùng chém gió, thời gian trôi qua rất nhanh.
Có ai không? Mấy người đang làm gì thế?
Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng vọng của một mình cô.
Kiều Đông Dương!
Trì Nguyệt lớn tiếng gọi về phía phía khoảng không:
Tôi sẽ đếm từ một đến ba, nếu không có ai đi ra, tôi sẽ dùng một mồi lửa đốt Thành phố hàng không vũ trụ này.
Tiếng quát như sấm vang vọng trong quảng trường.
Nhưng Kiều Đông Dương lại không muốn:
Đương nhiên là có việc cho em làm rồi. Cô Trì, có phải em quên mất thân phận trợ lý của mình không?
Trì Nguyệt cau mày:
Em nhớ thân phận trợ lý của em là dành riêng cho dự án Nguyệt Lượng O? Không bao gồm công việc khác.
Kiều Đông Dương:
Em là trợ lý của anh, làm việc cho một mình anh, không phải làm riêng cho một dự án nào đó. Hiểu chưa?
Thật sao?
Vì sao cô nhớ lúc trước không nói như vậy?
Sáng ngày hôm sau Trì Nguyệt hoang mang ngồi xe đến Thành phố hàng không vũ trụ.
Người lái xe là Thiên Cẩu, trợ lý Hầu không đi theo.
Xe lái vào nhà để xe cửa tự động, đi cả quãng đường không thấy một ai. Trì Nguyệt thấy hơi kỳ lạ:
Bật nhiều đèn như vậy lại không thấy một ai, thật kinh khủng. Tại sao em lại cảm thấy... u ám.
những nơi không gian rộng lớn, nếu không có người sẽ cảm thấy đáng sợ, đi cả quãng đường đến sân tập lớn, lỗ chân lông trên người Trì Nguyệt dựng đứng.
Này, mọi người đầu rồi?
Kiều Đông Dương nắm tay cô, chậm rãi đi về phía trước:
Mẹ nó! Người đi đâu hết rồi?
Đến Thành phố hàng không vũ trụ làm gì? Nếu không có việc gì cần em, em ở lại Nguyệt Lượng Ổ trông coi công trường thì tốt hơn.
Trì Nguyệt không hiểu công việc của anh ở Khoa học kỹ thuật Đông Dương, cũng chưa từng tham gia vào, cô cho rằng mình đi theo cũng không giúp được gì, chẳng bằng ở lại tham gia xây dựng quê hương.
Biết.
Thiên Cầu nói:
Là chỗ mà tôi thường ở.
Trì Nguyệt cười nhìn nó, qua mấy giây không nghe thấy câu trả lời của nó, lúc này mới nhận ra nó không thấy vẻ mặt của mình, không thể đưa ra phân tích. Cô khẽ cười, nhìn về phía Kiều Đông Dương:
Đôi khi em quên mất Thiên Cầu là người máy, cảm thấy nó là một người bạn...
... Kỳ lạ thật.
Kiều Đông Dương dẫn cô đi đến quảng trường ở trung tâm Thành phố hàng không vũ trụ, nhìn xung quanh trống trải, dừng bước lại. Trì Nguyệt từng tham gia mấy trận đấu ở đây nên rất quen thuộc với chỗ này, nhưng tối hôm nay lại cảm thấy rất xa lạ. Quảng trường đẹp đẽ rực rỡ không hề giống một trường đấu, mà như một quảng trường giải trí cỡ lớn.
Dưới tay Kiều Đông Dương có mấy vị
tưởng tài
, mỗi người quản lý công việc của mình, bọn họ có sự đóng góp to lớn cho từng lĩnh vực giúp Kiều Đông Dương, rất ít để anh phải bận tâm. Kiều Đông Dương là một người coi trọng hiệu suất công việc, ít họp, ít báo cáo, ít tài liệu, thời gian làm việc mỗi ngày không nhiều, từ trước đến nay không làm chuyện vô ích. Thành phố hàng không vũ trụ có Lý Tấn, Nguyệt Lượng Ô có Du Vinh, anh sắp xếp xong xuôi ý tưởng của mình, yên tâm thoải mái giao cho bọn họ, lúc này mới chơi game trong khoảng thời gian mình tranh thủ được.
Vì vậy, Lý Tần đã sắp xếp xong tất cả, còn muốn cô đi làm gì?
Vẻ tối tăm quỷ dị và hình ảnh đèn đuốc sáng trưng vừa rồi sinh ra sự đối lập mạnh mẽ khiến cả người Trì Nguyệt nổi da gà.
Quảng trường ở đây như một con thủ khổng lồ đang mở ra cái miệng rộng, xung quanh bị bao trùm trong bóng tối, cơn gió lạnh buốt thổi lướt qua khuôn mặt khiến da đầu Trì Nguyệt tê dại. Cô không nghe thấy Kiều Đông Dương nói chuyện, vội vàng lấy điện thoại bật đèn pin, vô thức chiếu về phía mà anh vừa đi đến, cô dựa vào tia sáng yếu ớt vừa lần mò đi về phía trước vừa gọi anh.
Xung quanh tối đen không nhìn thấy gì hết.
Thành phố hàng không vũ trụ chìm trong bóng tối, không có một tia sáng nào.
Em ngồi ở đây một lát, anh đi gọi điện thoại.
Kiều Đông Dương nhìn cô rồi chỉ chiếc ghế bên cạnh, cầm điện thoại đi sang một bên, cúi đầu không biết đang nói cái gì. Trì Nguyệt không ngồi xuống, cô chậm rãi đi về phía trước, nhìn sự thay đổi trên quảng trường, cô nhớ lại quá khứ, suy đoán tình cảnh hiện tại...
Soạt!
Đừng suy đoán lung tung suy nghĩ của tao.
Kiều Đông Dương nghĩ đến lời nói của Trịnh Tây Nguyên, nghiêm túc nói:
Tao vội vàng kết hôn với cô ấy vì tao muốn kết hôn với cô ấy, điều này có liên quan gì đến mày? Mày không làm người máy cho tử tế, cả ngày dát vàng lên mặt mình, học ai đấy?
Thiên Cẩu không nói gì nữa, có lẽ nó thấy lời nói của Kiều Đông Dương quá khó hiểu.
Kiều Đông Dương cau mày:
Đi xem thử xem. Có phải cái đám này lại bày trò gì hay không? Bật nhiều đèn như vậy, không tốn tiền điện à!
Trì Nguyệt:
...
Nhà tư bản ác độc.
Cô không tin trong khoảng thời gian ngắn ngủi đến thế, một người sống sờ sờ lại biến mất vào hư không.
Chắc chắn có người đang giở trò! Trì Nguyệt nuốt nước bọt đứng nguyên tại chỗ, lia đèn pin điện thoại về xung quanh.
Kiều Đông Dương?
Trì Nguyệt:
... Tao thấy người tàn nhẫn nhất là mày, nói vớ vẩn gì đó?
Thiên Cẩu:
Kiều đại nhân nói ưu điểm lớn nhất của tôi là thành thật.
Viu
một tiếng, trên khoảng không trong quảng trường đột nhiên xuất hiện pháo hoa.
Trì Nguyệt giật mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.