Chương 431: Vấn đề khó giải quyết


Giữa tháng mười một, Trịnh Tây Nguyên đến trấn Vạn Lý quay một chương trình ẩm thực, giúp đỡ Kiều Đông Dương tuyên truyền du lịch sa mạc trấn Vạn Lý, 8tìm một vài người nổi tiếng và trang tin truyền thông viết bài, sau một đợt tuyên truyền trấn Vạn Lý lại càng hot hơn.

Người nổi tiếng mạng c3heck in một rừng cây gần ngàn mẫu, đủ loại cây cối trong sa mạc, tòa nhà Đông Dương trấn Vạn Lý, còn có ẩm thực đặc biệt ở Cát Khẩu, tất cả đã hấp dẫ9n những người đam mê du lịch...
Trì Nguyệt mỉm cười.

Di có cảm giác sau cơn mưa trời lại sáng không?

Trì Nguyệt là một người keo kiệt, không nỡ lãng phí tiền:
Tìm một khách sạn ở Cát Khẩu hoặc ngay trong trấn Vạn Lý là được, đến Thành phố hàng không vũ trụ rất rắc rối...


Đây là ý của Đông Tử.
Đổng San mỉm cười, gần đây bà dồn hết sức lực để chuẩn bị đám cưới, thỏa thích hoàn thành trách nhiệm của người mẹ, không có thời gian nghĩ Đông nghĩ Tây, tâm trạng tốt hơn, cả người rạng rỡ hẳn lên:
Nguyệt Nguyệt, cháu không cần quan tâm đến việc này, cứ giao cho mọi người xử lý. Đến lúc đó, cháu chỉ cần xuất hiện trong đám cưới là được.

Trì Nguyệt không ngờ lần này Đổng San lại mang tới một tin tức, hội trường đám cưới được sắp xếp ở Thành phố hàng không vũ trụ.

Vậy không tiện lắm thì phải?
Thành phố hàng không vũ trụ rất xa huyện thành Cát Khâu, thậm chí còn xa gấp hai ba lần trấn Vạn Lý, nếu tổ chức đám cưới ở Thành phố hàng không vũ trụ, chỉ chi phí đi lại thôi cũng tốn một khoản tiền khổng lồ.

Không phải không cần, mà là...
Đổng San mỉm cười. Trì Nguyệt tưởng bà sẽ nói tiếp, nhưng bà đã quay đi, yên lặng hút thuốc, dường như đã quên còn một người đang chờ nghe lời giải thích. Trì Nguyệt không hỏi nữa.
Người ngoài cuộc không xen vào chuyện tình cảm của người khác là sự tôn trọng cơ bản.
Vương Tuyết Nha:
Gì cũng được!

Trịnh Tây Nguyên:
Gì cũng được!

Trịnh Tây Nguyên:
Nước lọc!

Lại đồng thanh nói.
Trì Nguyệt hiểu rõ tâm trạng của bà, giả vờ không biết, cong môi cười hỏi:
Lát nữa cháu sẽ nói với anh ấy...


Đừng đùng đùng!
Đổng San giật mình, khuôn mặt mỉm cười xen lẫn vẻ sốt ruột:
Thằng bé thích mua thì cứ mua đi, bao nhiêu đi cũng ăn được...
Nói đến đây, bà thấy vẻ tinh nghịch thoáng qua trong mắt Trì Nguyệt, đột nhiên thấy hơi xấu hổ, vụng trộm vuốt tóc, vẻ mặt ngượng ngùng như mấy cô bé:
Mấy năm qua đi và Đông Tử ít trò chuyện, không có tình cảm mẹ con, thằng bé có thể đối xử với di thể này đã rất tốt, dì rất thỏa mãn, nằm mơ cũng mỉm cười, dù thằng bé muốn làm gì, di cũng đồng ý...

Thấy hai người bọn họ cùng xuống xe, Trì Nguyệt cảm thấy hình ảnh này khá quen thuộc.
Suy nghĩ kỹ một lúc mới nhớ, lúc tham gia
Người Đi Dưới Trời Sao
, Vương Tuyết Nha cũng hay qua lại với Trịnh Tây Nguyên như vậy.

Để nói sau đi, A Kiều đâu?


Thật ra anh muốn tìm anh ấy đúng không?

Đổng San quay sang nhìn cô cười:
Bây giờ di già lắm à?
Trì Nguyệt bật cười:
Không không không, cháu không có ý đó, bây giờ dì đẹp bất ngờ, vì vậy cháu mới tưởng tượng lúc đi còn trẻ sẽ xuất sắc đến thế nào.

Đổng Sạn nhìn cô, rất mạnh một hơi thuốc lá, bà mỉm cười, giọng điệu hơi chán nản:
Đáng tiếc, không hấp dẫn được người muốn hấp dẫn.
Đây đúng là một vấn đề khó giải quyết, không ai có thể nói rõ chuyện tình cảm. Trì Nguyệt cười:
Không phải bây giờ đã hấp dẫn rồi à? Nhưng di đã không cần nữa.


Thế nhưng...
.

Việc lớn chỉ diễn ra một lần trong đời, rắc rối đó không phải rắc rối, quan trọng là ý nghĩa. Đông Tử nói, tình cảm của hai đứa bắt đầu từ Thành phố hàng không vũ trụ, Thành phố hàng không vũ trụ có phong thủy tốt, tổ chức việc vui ở đó sẽ khiến thằng bé yên tâm hơn.

Trì Nguyệt lắc đầu bật cười, không nói thêm gì nữa.

Di Đổng, gần đây di vất vả quá. Dì phải chú ý sức khỏe, khí hậu ở Cát Khấu không giống Thân thành.

Hai người đồng thanh nói rồi nhìn nhau.
Vương Tuyết Nha:
Nước lọc!


Di biết rồi.
Đổng San vui vẻ:
Đông Tử mua rất nhiều đồ bổ cho đi, đi ăn mãi cũng không hết, thằng bé này tưởng di là người ham ăn rồi...

Ngoài miệng thì trách móc nhưng thật ra đang khoe con trai hiếu thảo.

Ôi, nhà nghệ thuật gì chứ, cháu đừng cười dì.
Đông San nói xong, lấy thuốc và bật lửa ở trong túi ra.
Trong lòng Trì Nguyệt, bà luôn là người dịu dàng điềm đạm, có lẽ sau khi ly hôn với Kiều Chính Sùng cũng hơi trầm cảm, hút thuốc là việc rất bình thường...
Vì không để Trì Nguyệt hút thuốc thụ động, Đổng San ngồi một mình trước cửa sổ, bà mở cửa sổ nhìn ra ngoài, bộ váy dài đến tận mắt cá chân, đôi mắt dịu dàng khép hờ, ánh mắt mê ly. Bà thoải mái thể hiện ra sự quyến rũ của người phụ nữ trung niên khiến Trì Nguyệt nhìn không chớp mắt, gần như quên cả hít thở.

Năm tháng không tàn phá mỹ nhân, dù Đổng, chắc chắn lúc di còn trẻ đã hấp dẫn rất nhiều chàng trai.


Cô gái nổi loạn yêu nghệ thuật học năm hai đã học được cách hút, sau khi lấy chồng đã cai thuốc.
Không biết Đổng Sạn nghĩ đến điều gì lại mỉm cười, ánh mắt hơi hoang mang:
Hồi trước di ở Thân thành một mình, có đôi khi rảnh rỗi đến phát chán đã hút chơi... Nhưng do không nghiện.


Không sao, dù muốn hút thì cứ hút.
Trì Nguyệt nói:
Nhà nghệ thuật đều có vài thói quen không bình thường.

Cuối tuần, Vương Tuyết Nha tới.
Từ khi trấn Vạn Lý trở thành thánh địa nổi tiếng trên mạng, cô nàng liên tục đến đây như không biết mệt, cử rảnh rỗi lại trốn khỏi Thành phố hàng không vũ trụ đến đây. Trấn Vạn Lý phát triển, giao thông cũng thuận tiện hơn nhiều, cô đã dám đi lại một mình. Chỉ có điều hôm nay cô đi cùng Trịnh Tây Nguyên.

Di Đổng, cháu về nhà trước. Lát nữa đi nhớ đến ăn cơm.


Không cần, di ăn ở khách sạn là được.

Không được.
Trì Nguyệt cười nói:
Mẹ cháu nói, bà thông gia không đến là coi thường bà ấy. Cháu không mời được di về nhà, là vì quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt.
Đổng San giật mình, cũng cười theo:
Được. Di sẽ đến đúng giờ.


... Không thể tìm cả hai người được sao? Đúng là.


Được, được.
Trì Nguyệt nhướn mày cười, mời bọn họ ngồi xuống ghế sofa, hỏi:
Hai người uống gì không.

Người trong nước đều kiểu nơi nào vui thì đến đó, dù có chen chúc đến mức sứt đầu mẻ trán cũng phải đến. Mượn6 cơ hội này, khách sạn nhà họ Kiều ở trấn Vạn Lý đã cháy phòng, không quan tâm là ai đến đây, tất cả đều phải hẹn trước.
Thế nhưng Kiều Đông 5Dương đã dành riêng một căn phòng ở tầng cao nhất cho Đổng San. Gần đây Vì chuẩn bị đám cưới, Đổng San thường xuyên chạy giữa hai nơi là Cát Khâu và Thân thành.

Có lẽ vậy.
Đổng San nhìn cô:
Trì Nguyệt, dì có thể hút một điếu thuốc không?

Há?
Ôi, thời gian!
Trì Nguyệt dẫn hai người vào nhà:
Sao hai người lại đến cùng nhau?
Vương Tuyết Nha mỉm cười nhìn Trịnh Tây Nguyên:
Mình ngồi nhờ xe. Anh ta muốn tìm cậu nói chuyện.

Tìm tôi?
Trì Nguyệt bất ngờ nhìn Trịnh Tây Nguyên:
Việc gì thế?

Trì Nguyệt ngạc nhiên.

Đương nhiên là được.
Cô im lặng một lúc mới hỏi:
Di Đổng, trước kia đi không hút thuốc lá mà?


Có.
Có lẽ Đổng San nghĩ đến Kiều Chính sùng, khuôn mặt nặng nề và hơi do dự
Hy vọng từ nay về sau không xảy ra chuyện gì nữa.

Trì Nguyệt cười nói:
Sẽ trở nên tốt hơn thôi.

Bầu không khí đột nhiên cứng ngắc, gượng gạo. Vương Tuyết Nha phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trước tiên, cà khịa Trịnh Tây Nguyên:
Anh Trịnh, anh đâu phải người ăn uống nhẹ nhàng như thế, không phải thích uống trà nhất à?
Trịnh Tây Nguyên cười gượng:
Tôi sợ trong nhà Tiểu Nguyệt Nguyệt không có trà.

Biển đi.
Trì Nguyệt thuận mồm nói:
Có cho anh uống một năm cũng không hết được.
Cô pha trà cho Trịnh Tây Nguyên rồi rót một cốc nước lọc cho Vương Tuyết Nha. Ba người trò chuyện một lúc, Kiều Đông Dương đã trở về từ trong trấn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.