Chương 436: Mất mặt hay không



Trì Nguyệt, mày làm vậy sẽ gặp báo ứng, mày táng tận lương tâm, mày không có tính người, mày không phải con người... Còn cô nữa, Vu Phượng8, cô dạy con gái bất hiếu với ba ruột, loại người vô ơn như cô, không có tên đàn ông nào cần cô cũng là đáng đời, thủ tiết cả đời...
Bác 3gái lấy hết sức lực bước tới, chỉ về phía hai mẹ con chửi ầm lên.

Trì Nguyệt cười lạnh:
Tôi đếm ba tiếng, thả chó...



Ba9!


Lần sau đừng làm vậy nữa. Anh còn chẳng nỡ chạm vào khuôn mặt này, sao có thể để người ta đánh được?
Sự dịu dàng trong mắt Kiều Đông Dương nồng đậm, anh đau lòng như hận không thể chịu một tát thay cho Trì Nguyệt:
Sau này không được liều lĩnh nữa, biết chưa? Em là người có chồng, chồng em chưa chết, không ai được phép được đà lấn tới, trèo lên đầu em. Đừng nói ba ruột, mẹ ruột cũng không được.

Vừa đúng lúc Vụ Phượng đi vào, nghe vậy run rẩy vội vàng lùi lại.
Trì Nguyệt không thấy bà, buồn cười nói:
Biết rồi, một tát thôi mà, anh đừng làm quá lên.

Cô đưa tay ra muốn ôm Trị Nhạn. Không ngờ Trì Nhạn lại ngẩng đầu:
Có phải ba không? Nguyệt Nguyệt, có phải ba về rồi không?

Trì Nguyệt lắc đầu:
Không phải...

Chị nghe thấy rồi. Là ba.

Trì Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve bả vai Trì Nhạn:
Chị cứ coi như ông ta đã chết. Ba chúng ta đã chết từ lâu rồi.

Trì Nhạn cau mày, yên lặng một lúc lâu, đột nhiên túm tóc ôm đầu, nước mắt rơi tí tách:
Ba không phải người như vậy, ông ấy không như vậy.

Ôi!
Trong mấy năm xuôi Nam làm thuê, Trì Nhạn vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm ông ta. Cô không tin trên đời lại có người cha không thương con gái. Trước khi đi làm công, Trì Nhạn còn đi tìm bác gái nhưng bọn họ không cho cô biết cách liên lạc với ba. Khi đó, Trì Trung Dũng đã có người phụ nữ khác. Sau này ông ta cưới người phụ nữ ở trong thành phố kia, có một căn nhà ở thành phố hạng ba phía Nam.
Cô đi lướt qua Thiên Cẩu, xem Trị Nhạn đang trốn ở đầu giường.
Thiên Miêu:
Tôi không ngoan... Tôi ngoan... Tôi không ngoan... Tôi cũng ngoan...

Trì Nguyệt ngạc nhiên, xoa đầu nó:
Mày xinh đẹp nhất.

Trì Nguyệt giật mình:
Đúng vậy, em hơi nhớ anh ta rồi.

Hôm nay Trì Trung Dũng đến đây gây chuyện, bệnh tình của Trì Nhạn lại bắt đầu trở nặng. Cứ đến lúc thế này Trì Nguyệt lại không có cách nào, chỉ mỗi mình Hầu Tử có thể giúp đỡ Trì Nhạn. Tuy nhiên cảm giác này càng khiến Trì Nguyệt khó chịu hơn, nhưng không thể không liên tục uống rượu độc giải khát.
Kiều Đông Dương nhìn cô:
Hầu Tử đi rồi, chắc phải đi một tuần.

Đến tối Kiều Đông Dương mới biết tin, vội vàng chạy về, trước tiên nâng mặt Trì Nguyệt lên, muốn đi vào nhà bếp tìm một cục đá.
Em chườm rồi.
Trì Nguyệt nhẹ nhàng ngăn cản anh:
Em da dày thịt béo, mấy ngày nữa là khỏi thôi, không phá hủy sắc đẹp được đâu, cũng không ảnh hưởng đến việc làm một cô dâu xinh đẹp của anh.
Kiều Đông Dương trợn mắt lườm cô:
Anh quan tâm điều này chắc?

Anh không yên tâm ngắm nghía khuôn mặt cô, hàm răng ngứa ngáy:
Quá độc ác. Còn khốn nạn hơn người nhà anh!

Có thể so sánh được sao?
Việc tìm ba là hy vọng mà Trì Nhạn luôn cất giấu nhiều năm, sự thiếu thốn tình thương của ba cũng khiến cô thiếu thốn tình cảm rất nghiêm trọng.
Đương nhiên, sự thật cũng rất đau lòng.
Trong thực tế, ba là người khốn kiếp hơn cả sự tưởng tượng của bọn họ.
Lại đi ngay lúc quan trọng thể này. Trì Nguyệt nhìn về phía căn phòng Trì Nhạn.
Lúc Hầu Tử nhận được điện thoại của Kiều Đông Dương, hơi thở thơm tho của cô gái kia đã sắp phun lên mặt anh ta luôn rồi.
Lần này đến thủ đô công tác, trợ lý Hầu dẫn theo một trợ lý mới nhậm chức ở công ty tên là Tạ Kiều, nghe nói là giáo sư Nghiêm giới thiệu đến, vô cùng chuyên nghiệp, có thể giúp đỡ rất nhiều cho một người không có đủ kiến thức hàng không vũ trụ như trợ lý Hầu. Cô gái Tạ Kiều này người cũng như tên, vẻ ngoài xinh đẹp, khuôn mặt còn vương nét ngây ngô còn rất trẻ trung, một đôi mắt trong veo ngập nước, mỗi lần nói chuyện lại gọi
anh Hầu
khiến trái tim trợ lý Hầu nhảy lên thình thịch, tưởng rằng lần này mình sẽ lên Tây Thiên lấy chân kinh.
Kiều Đông Dương giận dữ
Anh đang nghiêm túc!


Biết rồi, biết rồi, không phải em đã nghe thấy rồi à?


Nói cho anh nghe, lần sau em sẽ không làm thế nữa. Sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.

Trì Trung Dũng trong lời kể của Trì Nhạn vào năm đó, cùng Trì Trung Dũng mà Trì Nguyệt gặp được hôm nay, hoàn toàn không phải là một người.
Có lẽ trong lòng Trì Nhạn còn có ảo tưởng với người cha, cô nói cho Trì Nguyệt biết, ba rất yêu mẹ yêu cô, chỉ vì mẹ sinh đứa thứ hai cũng là con gái nên ông bà nội luôn ép ông, mắng ông, nói nhà họ Trì sẽ đoạn tử tuyệt tôn, không có người nối dõi tông đường kế thừa hương khói. Bà nội ghét mẹ, mẹ cũng không thích bà nội, ba bị kẹp ở giữa rất khó xử, lúc này mới phản bội mẹ...
Lý do của Trị Nhạn là, mẹ đẹp như thế, đàn ông đều yêu phụ nữ xinh đẹp.

Vậy mới ngoan.
Kiều Đông Dương thở phào, trong mắt đầy ý cười.
Trì Nguyệt nhìn anh, cười nói:
Rửa tay ăn cơm đi, ơ, Hầu Tử đâu? Sao không về với anh.


Sao em lại nhớ đến cậu ta?
Người nào đó ghen tuông suốt ngày, ngay cả Hầu Tử cũng không tha.
Suốt chặng đường cô bé Tạ Kiều này đi theo, vừa say xe vừa say máy bay, một tên đàn ông già lớn hơn cô bé mười mấy tuổi như trợ lý Hầu thì biết làm sao?
Anh ta rất giỏi chăm sóc người khác, vốn cũng không nghĩ nhiều như vậy... Thế nhưng, lúc này vừa lên máy bay không lâu, trời sắp tới, trong máy bay đã tắt đèn, cô gái nhỏ ngồi ghế bên cạnh gục đầu lên vai anh ta như ngủ mà không phải ngủ, hơi thở thơm ngọt... Cơ thể anh ta cứng đờ vô cùng xấu hổ, điện thoại của sếp đã cứu mạng anh ta.
Làm xong việc phải về nhanh, không được chậm trễ một giây phút nào.

Vâng, anh Kiều.
Trợ lý Hầu nhân cơ hội dịch vai ra, nghiêng đầu nghe máy:
Có chuyện gì sao?


Ừm...
Kiều Đông Dương suy nghĩ:
Trì Nhạn không ổn lắm.

Vừa rồi là Thiên Cẩu bắt chước tiếng sủa của chó Ngao Tây Tạng, đối với trí tuệ nhân tạo cực mạnh mà nói, việc truyền phát mô phỏng một tiếng động không hề khó khăn. Điều khó khăn là... Nó lại kéo theo cả Thiên Miêu, hai người máy đứng trong nhà điên cuồng xô cửa, học tiếng chó sủa.
Tình cảnh này.
Trì Nguyệt xoa đầu nó:
Ngoan!

Thiên Cẩu:
???

Nó mở to mắt muốn quét hình khuôn mặt Trì Nguyệt, nhưng Trì Nguyệt đã ngồi xuống giường Tri Nhạn, tập trung hết sự chú ý vào chị gái.

Chị ơi, không sao đâu. Người xấu đi rồi.

Trì Nguyệt thưởng cho Nhị Hoàng một khúc xương, lúc đi vào nhà lại thấy hai đôi mắt xanh biếc trông mong nhìn cô.

Chị gái, tôi sủa giới không?
Trì Nguyệt:
...

Từ khi nào mấy đứa nhỏ này bắt đầu đổi giọng gọi cô là chị gái rồi!
Còn chưa nói hết lời, cửa nhà đã vang lên tiếng rầm rầm.
Bên trong vang lên tiếng chó sủa vô cùng hung dữ, như con chó 6Ngao Tây Tạng đang gầm gừ.

Gâu! Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!
Hai tiếng chó sủa xen lẫn với tiếng sủa của Nhị Hoàng ở ngoài cửa, cán5h cửa vang lên ầm ầm có lực chấn động cực mạnh. Bác gái sợ hãi, chán nản dẫn đứa con út béo mập rời đi...
Trì Nhạn không hề từ bỏ, người khác không nói cho cô biết, cô sẽ tự đi tìm, chỉ cần Trì Trung Dũng nói một câu, cô muốn nghe ông ta tự nói không cần cô và Nguyệt Nguyệt nữa.
Trước kia, Trì Nhạn đã nói cho Trì Nguyệt nghe những chuyện này.
Thế nhưng...

... Lần sau em không làm vậy nữa.


Bảo vệ bản thân?
.

Em đảm bảo sẽ trốn kỹ như rùa đen...

Trì Trung Dũng không thể so sánh với Kiều Chính sùng, thậm chí còn không thể đặt cùng một cán cân.
Một người là hành động không ổn thỏa, một người là máu lạnh vô tình.
Em còn đau không?
Kiều Đông Dương nhẹ nhàng thổi lên đầu ngón tay trên mặt cô, đau lòng nói:
Vì sao không nói cho anh biết?
Trì Nguyệt không để ý lắm:
Em có thể giải quyết được.

Cô suy nghĩ rồi nói:
Em cố ý để ông ta đánh.


Cô ấy sao thế?
Trợ lý Hầu lớn tiếng nói:
Có phải lại bị ai đó kích thích rồi không?


Kiều Đông Dương:
... Về rồi nói.


Cạch!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.