Chương 437: Có bạn từ phương xa đến


Trấn Vạn Lý vừa được thừa hưởng văn hóa sa mạc, vừa mang trong mình dòng máu mới mẻ của các yếu tố hiện đại, dần tạo thành khí c8hất độc đáo khác với rất nhiều thị trấn du lịch nhỏ ở trong nước, trong nhẹ nhàng có phong tục khác biệt, trong sự chất phác lạ3i có vẻ tinh tế tỉ mỉ, sau khi rất nhiều du khách đến đây, độ nổi tiếng trên mạng càng ngày càng tăng...

Trì Nguyệt yêu9 nơi này, chỉ cần ở nhà là sẽ động viên Trì Nhạn đi ra ngoài dạo chơi. Cô là một người yêu thích vận động, nhưng Trì Nhạn thườn6g xuyên ngồi yên không nhúc nhích, không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, ngoại trừ hỏi Hầu Tử đã đi đầu, phần lớn thời gian đ5ều im lặng.

Lúc này đám cưới của Trì Nguyệt đã gần đến, cô thấy chị gái thế này cũng rất lo lắng.
Lúc đầu, anh ta định đáp chuyến bay đêm trở về ngay đêm qua, nhưng Cát Khâu không có xe chạy buổi tối, anh ta đành chờ đến sáng sớm hôm nay. Trời còn chưa sáng, anh ta đã kéo Tạ Kiều đến sân bay, vội vàng bôn ba khắp nơi, cuối cùng đã quay về trấn Vạn Lý trước buổi tối.
Anh ta không đi tìm Kiều Đông Dương báo cáo công việc, mà đến thắng nhà Trì Nhạn.
Cô không khỏe ở đâu?
Đến khi thấy Trì Nhạn, trái tim anh ta mới thoảng bình tĩnh, nhìn cô từ trên xuống dưới, không ngừng hỏi thăm:
Có phải bị bệnh không? Không ngoan ngoãn ăn cơm à?

Trì Nhận lắc đầu không nói gì.
Trì Nguyệt bó tay toàn tập, miễn cưỡng mỉm cười:
Hầu Tử đi công tác, sẽ mau về thôi. Chúng ta vào trước đã.


Là hôm nay. Hôm nay là ngày thứ bảy.
Trì Nhạn đột nhiên giơ ngón tay lên, khẽ khàng đến từ một đến bảy, lặp lại:
Đúng là bảy ngày. Chị không tính sai, vì sao Hầu Tử chưa đến?

Ngày đó cô hỏi, Trì Nguyệt thuận miệng nói phải đi bảy ngày, vậy mà cô lại nhớ kỹ.
Không nhớ được kỳ kinh nguyệt của mình, không nhớ được những chuyện khác những người khác, chỉ có thể nhớ được ngày Hầu Tử trở về, trong lòng Trì Nguyệt bàng hoàng, vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng. Cứ tiếp tục thế này thì phải làm sao đây?
Cô không thể thuyết phục Trị Nhạn đi vào nhà, chỉ có thể bê ghế ra, để Trì Nhạn ngồi ở cửa ra vào chờ đợi...
Mặt trời dần lặn về Tây, cơn gió khô trên sa mạc thổi vào mặt vô cùng khó chịu, nhiệt độ dần hạ xuống.
Nếu là trước kia chưa chắc anh ta đã từ chối được, món ngon đã đưa đến miệng, phần lớn đàn ông đều nghĩ có đồ ăn chùa ngu sao mà không ăn? Nói thật, lần này có thể từ chối kiên quyết như thế cũng khiến Hầu Tử thấy hơi ngạc nhiên.
Sau khi suy nghĩ hai ngày, anh ta đã suy nghĩ rõ ràng, chỉ muốn quay về.
Yến Tử, lần này tôi quay về, có một vài việc muốn nói rõ với cô.

Trì Nhạn ngơ ngác:
Là việc sinh con sao?


Cô nàng ngốc!

Hầu Tử vỗ đầu cô.
Anh ta cũng mất ngủ gần như cả đêm. Tạ Kiều cùng
anh Hầu
đi
Tây Thiên lấy kinh
mấy ngày, đã dùng hết mười tám loại võ nghệ, đây thật sự là một sự thử thách với đàn ông. Hầu Tử gặp chiếu phá chiêu, cũng mệt đến ngất ngư.
Trợ lý Hầu:
...


Đúng mà cũng không đúng.
Anh ta muốn giải thích, nhưng vừa nói ra, trong mắt Trì Nhạn đã lấp lánh nước mắt, đột nhiên tóm lấy cánh tay anh ta:
Tôi không muốn anh sinh con với bạn gái khác, tôi muốn tự sinh cho anh. Hầu Tử, chúng ta đã móc ngoéo, chúng ta là bạn tốt nhất, nếu anh có cuộc sống và bé cưng khác, tôi không thể là người bạn tốt nhất trên đời với anh nữa.

Trì Nhạn mặc một cái váy dài màu vàng, có thể là Trì Nguyệt cho cô, dáng người hai chị em tương tự nhau, cô mặc chiếc váy này cũng rất hợp nhưng lại có khí chất hoàn toàn khác với Trì Nguyệt.

Không giống mà.
Trì Nhạn cố chấp nói:
Chị sẽ là người đầu tiên thấy anh ấy.

Nói thật ra, tuy trợ lý Hầu không xấu nhưng chưa đẹp trai đến mức có thể hấp dẫn người khác, đó chỉ là một người đàn ông bình thường có đầu óc nhạy bén và biết dỗ dành người khác hơn người bình thường, Trì Nguyệt thật sự không hiểu vì sao Trì Nhạn lại si mê anh ta như thế...

Hầu Tử
Cô đang suy nghĩ, ở cửa đột nhiên vang lên tiếng reo hò vui vẻ.

Chị, chị đang nhìn gì thế?
Trì Nguyệt căng thẳng chạy tới:
Bên ngoài gió to, vào nhà thôi.

Trì Nhạn nhìn cô rồi nhìn ra sau lưng cô:
Hầu Tử...

Bị tẩu hỏa nhập ma rồi sao??
Hầu Tử lo lắng suốt mấy ngày hôm nay, vừa bình tĩnh lại đã bắt đầu căng thẳng.

Sao thế? Cô nói gì đi? Có phải có người bắt nạt cô không?

Trì Nhạn cụp mắt, đột nhiên buồn bực nói ra một câu:
Có phải anh đã tìm được bạn gái sinh bé cưng với anh rồi không?


... Thiên Cẩu nói, đàn ông đi công tác bên ngoài sẽ gặp phải rất nhiều sự dụ dỗ, cuối cùng đàn ông sẽ phạm phải sai lầm mà tất cả đàn ông trên thế giới đều phạm phải.

Thiên Cẩu?
Thằng nhóc này đi theo Trì Nguyệt sắp biến thành một con chó nhiều chuyện rồi. Suốt ngày học được mấy thứ gì thế? Trợ lý Hầu dở khóc dở cười, thấy hơi đau đầu. Thế nhưng anh ta không thể giải thích rõ ràng những chuyện này với Trị Nhạn. Hơn nữa, lần này đi công tác đúng là có sự cám dỗ. Chưa nói đến những việc khác, chỉ nói trợ lý Tạ Kiều, đây đúng là một đóa hoa tươi vương sương sớm!
Cô chưa từng nghĩ đến việc Trì Nhạn sẽ khỏi hẳn trước khi có kết hôn. Ở trong lòng cô, Trì Nhạn là trách nhiệm của cô, trách nhiệm cả một đời. Nếu Trì Nhạn không hạnh phúc, cô cũng đâu có tư cách nhận lấy hạnh phúc?
Trong lòng mâu thuẫn rối bời, Trì Nguyệt không tìm được cách giải quyết, đành phải dành thời gian ở cạnh chị gái nhiều hơn.
Hôm nay cô về nhà rất sớm, ngay từ xa đã thấy Trì Nhạn đang đứng trước cửa ra vào nhìn quanh.
Trì Nguyệt giật mình ngẩng đầu nhìn lên, chỉ khoảng một giây mà đã không thấy bóng dáng Trì Nhạn đầu nữa.
Trì Nguyệt sợ xảy ra chuyện nên vội vàng đi theo, đứng ở cửa nhìn bóng dáng chạy vội dưới trời chiều. Hầu Tử kéo theo vali đi từ đầu đường bên kia đến nhà cô, dáng người cao lớn bị trời chiếu kéo dài, anh ta thở hổn hển, trên đầu không đội mũ, mồ hôi lăn dài trên má, khuôn mặt đỏ bừng như mới leo núi về...

Yến Tử, sao cô lại ở đây?
Hầu Tử vừa đặt vali xuống đất, trên mặt đầy ý cười, dang hai tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cô gái đang lao tới. Trì Nhạn đã mất ngủ mấy ngày, thấy người trong lòng đã xuất hiện, đầu óc đột nhiên cảm thấy trống rỗng, lại không diễn tả được nỗi nhớ kỳ diệu ở trong đầu, lời nói cũng trở nên đờ đẫn:
Tôi đang đợi Hầu Tử...

Đã mấy lần Trì Nguyệt đứng lên muốn kéo Trì Nhạn đi vào trong, nhưng dáng vẻ Trì Nhạn nhìn lên bầu trời quá mê mẩn, cô cảm nhận được bước chân Hầu Tử càng ngày càng gần, cô nói ngày hôm nay sẽ nhanh chóng trôi qua, Hầu Tử sắp trở về rồi. Cô nói thời tiết không lạnh mà chỉ mát mẻ, đám mây như những nụ cười màu xanh, cô nói rằng chiều cuối cùng nơi chân trời là làn váy đỏ của cô dâu, vừa phóng khoáng vừa xinh đẹp
Lại còn thanh niên văn nghệ đến mức này! Trì Nguyệt sắp phát điên rồi.

Chị vào nhà chờ anh ta không phải cũng là chờ à? Cần gì phải ngồi đây hóng gió?

Đầu óc trợ lý Hầu ngơ ngác ít nhất ba giây, mãi không kịp phản ứng lại:
Cô đang nói gì thế?

Tôi nói... Tôi muốn sinh bé cùng với anh thì anh không đồng ý, anh nói anh muốn có cuộc sống khác, có phải anh đã tìm được bạn gái sinh bé cưng với anh rồi không, cho nên anh đi lâu như vậy, cũng không ở lại bên cạnh Kiều Kiều.

Trì Nhạn nói một tràng dài, Hầu Tử nghe vậy suýt thì phì cười.

Trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì thế?

Cô không có vẻ mạnh mẽ, xinh đẹp giống Trì Nguyệt, cũng không có ánh sáng nữ thần vô cùng chói mắt, hai bím tóc khiến cô gái trước mặt càng có vẻ dịu dàng ấm áp, cách nói năng cẩn thận, ánh mắt trông mong nhìn người ta như một con vật nhỏ đáng thương muốn được cho ăn...

Trước kia Hầu Tử chưa từng thấy cô mặc như vậy, không nhịn được thầm khen trong lòng, ngoài miệng thì thở dài.


Tôi muốn hỏi cô, cô thật sự bằng lòng ở cạnh tôi sao?


Trì Nhạn ngẩn ngơ, đôi mắt đột nhiên trợn to, sáng óng ánh dưới ánh tà dương.


Bằng lòng, chúng ta là bạn tốt nhất mà, không phải sao? Bạn tốt nhất là phải ở cạnh nhau.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.