Chương 459: Ngây thơ như một đứa bé sơ sinh



Chúng ta đi thôi, Nguyệt Quang Quang.
Vương Tuyết Nha nhanh chóng ấn thang máy như có quy đuổi theo sau lưng.

Trì Nguyệt 8nhẹ nhàng giữ vai bạn, chỉ im lặng vỗ về an ủi, Vương Tuyết Nha vừa nghiêng đầu đã đối diện với ánh mắt cô, sau đó vội vàng củi đầu 3xuống. Lúc cửa thang máy mở ra, Trì Nguyệt đỡ Tiểu Ô Nha đi vào bên trong thì phát hiện cô ấy đang rơi nước mắt, dường như trong k9hoảnh khắc đã ướt đẫm cả khuôn mặt.


Cậu chắc chắn muốn đến phòng thí nghiệm à?
Trì Nguyệt lấy giấy cho cô, không hỏi việ6c giữa cô và Trịnh Tây Nguyên, chỉ hỏi công việc.
Khuôn mặt Quyền Thiếu Đằng tối sầm lại:
Cô đang nghi ngờ hành vi thường ngày của tôi sao? Đây là chứng cứ định án, sao tôi có thể giao cho cô?
Vương Tuyết Nha mím môi, suy nghĩ:
Vậy tôi có thể xem không?


Được. Nhưng.
Quyền Thiếu Đằng nhướn mày, liếc nhìn Trịnh Tây Nguyên:
Dù sao video cũng liên quan đến chuyện riêng tư của đương sự nam. Nhất định phải nhận được sự đồng ý của anh ta mới có thể cho cô xem. Tôi không muốn vi phạm quyền riêng tư.

Vương Tuyết Nha nhìn về phía Trịnh Tây Nguyên, đúng lúc Trịnh Tây Nguyên cũng nhìn sang. Trên thực tế, anh ta biết cô rất muốn biết rõ chi tiết đêm đó, nhưng anh ta không muốn để cô biết.
Quyền Thiếu Đằng nhìn Trịnh Tây Nguyên:
Có muốn xem hay không? Hai người tự bàn bạc đi. Không xem thì tôi mang đi cất.
Vương Tuyết Nha yếu ớt hỏi:
Không thể cho tôi xem một mình sao?

Quyền Thiếu Đằng nhún vai cười:
Vậy lại xâm phạm quyền riêng tư của đương sự nam. Cô cho rằng đàn ông không có sự trong sạch, nên thoải mái cho người ta thưởng thức như đang ngắm heo à?


...

Thậm chí Trì Nguyệt còn không có thời gian chăm sóc anh Kiều đang bị thương.
Có một người bạn bao dung mình vô điều kiện như vậy, còn có gì không buông bỏ được?
Tết xuân sắp đến, ở trấn Vạn Lý đã có không khí Tết.

Đã nói mình không đi tuần trăng mật mà, cậu còn quan trọng hơn tuần trăng mật...


Nguyệt Quang Quang! Cậu đừng để ý đến mình.
Vương Tuyết Nha đột nhiên nghẹn ngào, không kiềm chế được tâm trạng gần như sụp đổ:
Mình cầu xin cậu đừng để ý đến mình! Mình không đáng được cậu đối xử tốt như vậy!
Cô che mặt dựa vào vách tường thang máy, nước mắt như vỡ đê trào qua kẽ tay, nức nở nói:
Cậu đừng đối xử với mình tốt như vậy. Mình không xứng có người bạn thân như cậu, mình đã làm ảnh hưởng đến đám cưới của cậu, không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu nữa. Mình đã nợ cậu rất nhiều!

Trì Nguyệt dở khóc dở cười, vỗ nhẹ sau lưng cô.
Vương Tuyết Nha vừa lau nước mắt vừa gật đầu lia lịa:
Mình không kịp tham5 dự đám cưới của cậu, bây giờ đi xem hội trường đám cưới cũng được. Hơn nữa, mình rất thích công việc này, mình không thể làm thầy Nghiêm thất vọng.


Hay là theo mình đến Nguyệt Lượng Ổ chơi mấy ngày?


Không được, cậu còn phải đi hưởng tuần trăng mật với anh Kiều.

Anh ta không nói câu nào, ăn chực một bữa cơm ở nhà Trì Nguyệt rồi gọi Vương Tuyết Nha đi.
Trì Nguyệt hơi không yên tâm, đi theo sau hỏi:
Đội trưởng Quyền, có phải vụ án có manh mối mới rồi không?

Quyền Thiếu Đằng nhướn mày:
Ừ.
Anh ta nói xong lại nhìn sang Kiều Đông Dương:
Hình như cô vợ này của anh thích vợ người khác hơn là thích anh. Chó săn, anh quá thất bại.

Vương Tuyết Nha chỉ có thể nhờ Trịnh Tây Nguyên giúp đỡ:
Anh Trịnh, anh xem có được không?

Không được.
Trịnh Tây Nguyên khẽ thở dài:
Tôi xấu hổ lắm.

Bầu không khí căng thẳng, càng lúc càng áp lực. Trịnh Tây Nguyên im lặng một lúc, khẽ đề nghị:
Chúng ta đừng xem? nhé Cứ coi như không có chuyện này, không hề xảy ra chuyện gì, vậy tốt biết bao.

Vương Tuyết Nha cười khổ:
Có thể coi như không có chuyện này sao? Đây là vụ án hình sự, đến lúc đó còn phải ra tòa.

Vật chứng?
Có nghĩa là sẽ ra tòa, còn vĩnh viễn nằm trong hồ sơ của cảnh sát?
Trong đầu Vương Tuyết Nha hỗn loạn, trước mắt biến thành màu đen, bên tai vang lên ong ong, gần như đang cầu xin:
Đội trưởng Quyền, anh có thể giúp một chút không, điều kiện gì cũng được.

Bởi vì tất cả mọi người trong nhà đều đang nhìn anh ta.
Trì Nhạn cũng thế.
Gần đây có rất ít phát bệnh, cũng từ từ hiểu được và học tập kiến thức giao tiếp giữa người với người, cô nghe vậy bĩu môi nói:
Em được đi à?

Trì Nhạn:
Em thích ăn thịt.

Trợ lý Hầu:
Anh biết, anh có tiền mua thịt mà.

Trị Nhạn:
Hoa quả thì sao?


Nợ cái gì mà nợ, trước kia cậu là tiên nữ nhỏ kẻo mình ra khỏi đầm lầy... Cậu đừng ép mình làm tên cặn bã có được không? Tự chọn bạn gái, có quỳ xuống cũng phải chiều chuộng.


Cậu đừng nói vậy. Chút tiền đó căn bản không tính là gì.


Vâng vâng vâng, cô Vương nhà mình là cô chủ giàu có, không quan tâm chút tiền lẻ đó được không?
Trì Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, kéo cô tới, lau nước mắt cho cô:
Được rồi, mình không tốt với cậu nữa, mặc kệ cậu, mặc kệ cậu được chưa? Cậu thích làm thế nào thì làm như thế, được không nào?


Anh nghiêm túc à?

Quyền Thiếu Đằng hừ lạnh, đội mũ sải bước đi ra ngoài:
Có lúc nào tôi không nghiêm túc hả? Chín giờ sáng mai, đừng quên! Thân thành.

Mę nó! Anh vẫn phải trở về Thân thành một chuyến. Một buổi tụ tập đã bị Quyền Thiều Đắng phá hỏng, nhưng tối nay vẫn phải ăn sủi cảo.
Trì Nguyệt khẽ giật mình, mỉm cười vỗ vai Vương Tuyết Nha.

Bình tĩnh lại đi, nếu không người ta sẽ tưởng chúng ta bị bệnh đấy.
Vương Tuyết Nha lau nước mắt gật đầu, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt nghi ngờ của mọi người. Thế nhưng lúc quay lại phòng thí nghiệm ở Thành phố hàng không vũ trụ, cô mới phát hiện mấy ngày không về, nơi bình tĩnh thích hợp để chữa lành vết thương nhất lại xảy ra chuyện lớn.
Đàn anh Tào Nặc trong phòng thí nghiệm bị tổ chuyên án đưa đi, nói anh ta liên quan đến việc thay đổi thiết bị của máy bay trực thăng, làm hại Kiều Đông Dương, Trì Nguyệt và hai phi công suýt nữa chết vì tại nạn máy bay. Nếu Kiều Đông Dương không xử lý kịp thời, đám cưới của anh đã biến thành tang lễ.
Vương Tuyết Nha vừa thả lỏng tinh thần, nay lại căng thẳng.
Cô không cần để ý, cái này cũng không có gì đẹp.
Quyền Thiếu Đằng thờ ơ nhìn lướt qua cô, nói một câu khiến tất cả các cô gái trên thế giới vừa xấu hổ vừa bực bội muốn giết người, không có tí chỉ số EQ nào:
Đối với chúng tôi, đây chỉ là một vụ án... Không khác gì một con lợn bị thương.

Vương Tuyết Nha nhẹ nhàng hít vào, không trả lời. Tuy nhiên trong lòng đã hiểu vì sao đội trưởng Quyền đẹp trai như vậy nhưng vẫn độc thân.

Trên cơ bản tình tiết vụ án đã rõ ràng.
Quyền Thiếu Đằng không biết trong lòng Vương Tuyết Nha đang nghĩ gì, anh ta nhìn cô:
Tình huống còn tốt hơn dự đoán của chúng tôi, cô không bị xâm hại nặng hơn.


Điều này. Nếu một mình em xem, tôi sẽ cảm thấy không thoải mái như bị người ta lột sạch quần áo vậy. Hay là hai ta cùng xem?
Trịnh Tây Nguyên nghiêm túc nhìn cô, mắt ẩn chứa ý cười.
Vương Tuyết Nha lập tức đỏ mặt:
Không được!
Trịnh Tây Nguyên:
Vậy làm sao bây giờ? Em muốn xem tôi, tôi lại không muốn!

Bầu không khí đột nhiên trở nên quái dị.
Thang máy đến nơi.
Hình ảnh hai người vừa lau mắt, vừa ôm vừa dỗ thật sự rất đẹp.
Một nhóm người đang chờ thang máy thấy các cô như vậy đều ngơ ngác.
Lấy lui làm tiến, một cô gái như Vương Tuyết Nha hoàn toàn không thể từ chối điều này.
Anh ta quả khôn khéo.
Quyền Thiếu Đằng là người ngoài cuộc cũng không nhịn được thở dài. Đúng như dự đoán, con thỏ trắng nhỏ vẫn dính bẫy.
Nhưng trong video này... thật sự không... không có gì khác à? Tôi không nhớ được, tôi muốn biết...

Trợ lý Hầu mỉm cười:
Đương nhiên rồi.

Trì Nhạn:
Nhưng em ăn rất nhiều. Ba mẹ anh có ghét em không?

Trợ lý Hầu:
Không đâu. Nhà anh có rất nhiều gạo.


Ừ.
Vương Tuyết Nha ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, không nói câu nào. Trịnh Tây Nguyên nhìn cô, anh ta chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, ngón tay đặt lên thái dương, mí mắt cụp xuống, cũng không nói gì.
Quyền Thiếu Đằng quan sát hai người này, trong lòng đã hiểu rõ.

Đã bắt được hai kẻ kia rồi, cũng đã thu giữ được chiếc điện thoại có chứa video và ảnh chụp. Hiện nay nó vẫn chưa bị lan truyền ra ngoài, hai người không cần căng thẳng. Đương nhiên, vì công việc, tổ chuyên án chúng tôi sẽ xem qua nội dung.


Sao không thể? Chỉ cần em bỏ qua được.
Trịnh Tây Nguyên khuyên bảo:
Em không cần xuất hiện trong vụ án này, để luật sư toàn quyền xử lý là được. Tôi có một người bạn luật sư khá giỏi, là anh em thân thiết, làm việc rất thận trọng, rất kín miệng, đảm bảo không để ai biết.

Vương Tuyết Nha cau mày nhìn anh ta.
Trịnh Tây Nguyên cười:
Đương nhiên, nếu em bằng lòng tin tưởng tôi.

Trên thực tế, bên Cát Khâu không có thói quen ăn sủi cảo, nhưng trong nhà trợ lý Hầu có. Anh ta không chỉ biết ăn mà còn biết làm đến chiều, trợ lý Hầu hướng dẫn Trì Nhạn ngồi làm sủi cảo trên bàn ăn, hai người vừa nói vừa cười, tuy hơi ngây thơ nhưng vẫn rất vui.
Tạm biệt năm cũ đón chào năm mới.
Trợ lý Hầu cũng phải về nhà ăn Tết.
Sắc mặt thầy Nghiệm rất tệ, bầu không khí trong phòng thí nghiệm lạnh lẽo nặng nề, những người khác thấy Vương Tuyết Nha thì đều tỏ vẻ quanh co khó nói...
Cho đến lúc này Vương Tuyết Nha mới biết được, vào ngày Trì Nguyệt kết hôn đã có một trải nghiệm vô cùng nguy hiểm.
Trì Nguyệt không hề nói cho cô biết, mấy ngày qua luôn ở trong bệnh viện với cô, nhìn cô phát bệnh tự hành hạ bản thân.
Trì Nhạn hoảng sợ há to miệng, cô nhìn người này rồi nhìn người kia, cuối cùng nhìn về phía trợ lý Hầu.
Ánh mắt này khiến trợ lý Hầu hơi căng thẳng, cô nàng ham ăn này sẽ không bỏ mặc anh vì đồ ăn ngon chứ?
ực!
Trì Nhạn nuốt nước bọt.

Nguyệt Nguyệt chỉ biết lựa chị. Hầu Tử nấu ăn ngon hơn. Chị muốn theo Hầu Tử về nhà ăn cơm.

Trì Nguyệt:
...
Cả gia đình đều bật cười, trợ lý Hầu vui mừng đến mức khóe môi kéo đến tận mang tai. Chỉ có Trì Nhạn không hiểu ra sao:
Vì sao mọi người lại cười, có phải giấu đồ ăn ngon không?

Không bị xâm hại nặng hơn, dùng từ ngữ thật sự rất uyển chuyển. Nhưng hai má Vương Tuyết Nha vẫn đỏ ửng như cà chua chín:
Video...


Trong video chỉ có hai người.
Quyền Thiếu Đằng đầy ẩn ý nhìn Trịnh Tây Nguyên, nói:
Chúng tôi sẽ gộp vụ án này với vụ án Kiều Đông Dương để điều tra xử lý, cảnh sát sẽ bảo mật những phần liên quan đến quyền riêng tư của hai người. Hai người yên tâm đi.


Chuyện đó.
Vương Tuyết Nha cắn môi dưới, do dự một lát mới nói:
Có thể tiêu hủy video và ảnh chụp giúp chúng tôi không?
Quyền Thiếu Đằng không cần suy nghĩ đã nói:
Không thể. Đây là vật chứng.

Ăn xong bữa cơm tối nay, sáng sớm mai anh ta sẽ rời khỏi trấn Vạn Lý, rời khỏi Cát Khâu.
Trì Nhạn không nỡ, ánh mắt quyến luyến không rời anh ta, vẻ mặt này khiến người ta rất đau lòng.

Hay là... em xem có muốn đến nhà anh... ăn Tết không?
Trợ lý Hầu tự cổ vũ bản thân mấy lần mới có can đảm nói ra câu này, sau đó nhìn chằm chằm Trì Nhạn. Anh ta cũng thấy hơi căng thẳng, rõ ràng lòng dạ trong sáng lại như kẻ trộm.
Trợ lý Hầu:
Có. Em muốn ăn gì cũng có.

Trì Nhận thấy rất vui, thỏa mãn quay sang nhìn Vu Phượng, sau khi suy nghĩ có lẽ phát hiện lời nói của mẹ không có trọng lượng bằng em gái, lại lo lắng nhìn Trì Nguyệt, thậm chí vì tăng sức thuyết phục còn đưa ra ý kiến.

Nguyệt Nguyệt, trong nhà Hầu Tử có rất nhiều đồ ăn ngon. Chị đến đó rồi mang về cho em nhé.

Đúng là ý kiến hay.
Trì Nguyệt cười:
Em chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon để ăn Tết, chị đi rồi, trong nhà sẽ bớt một miệng ăn.

Trịnh Tây Nguyên nói:
Em không tin tôi, chẳng nhẽ không tin đội trưởng Quyền? Đội trưởng Quyền đã nói việc này không nghiêm trọng như em đã nghĩ. Chúng ta chỉ mơ hồ tiếp xúc một chút, bị mấy tên khốn chụp ảnh lại, chỉ có thể thôi.

Anh ta nói rất nhẹ nhàng còn xen lẫn vẻ trêu chọc, dường như đây là việc nhỏ bị con kiến đốt một cái.
Vương Tuyết Nha thấy anh ta như vậy, trái tim căng thẳng chậm rãi thả lỏng.

Ha ha ha ha!

Đội cảnh sát. Vương Tuyết Nha đi vào thấy Trịnh Tây Nguyên đã ở bên trong. Thì ra anh ta cũng đến xem vụ án có tiến triển gì không. Cô siết chặt nắm tay, trong lòng hơi căng thẳng.
Cả hai đương sự đã đến đông đủ, bắt đầu thôi.

Quyền Thiếu Đằng ra hiệu Vương Tuyết Nha ngồi xuống, sau đó ngồi xuống bàn làm việc của mình, lấy ra một phần hồ sơ đặt lên bàn. Vương Tuyết Nha không nhìn Trịnh Tây Nguyên, bước sang bên cạnh ngồi xuống một chiếc ghế cách anh ta khá xa, dựa lưng vào tường, hai tay đặt lên đầu gối, cô cúi đầu, thần kinh căng thẳng. Quyền Thiếu Đằng ngẩn người, mỉm cười:
Sao thế? Đâu phải lỗi của cô, ngẩng đầu lên đi.

Vào ngày nghỉ đầu tiên của năm cũ, Trì Nguyệt mời Vương Tuyết Nha về trận liên hoan. Gần đây Tiểu Ô Nha gặp quá nhiều chuyện, lại sắp sang năm mới, ngày nào ông bà Vương cũng giục hỏi khi nào về nhà ăn Tết, lại bị Tiểu Ô Nha từ chối. Tiểu Ô Nha nói muốn ở lại trấn Vạn Lý ăn Tết với Trì Nguyệt. Ông bà Vương thở ngắn than dài, nói đùa rằng hình như con gái đã gả cho Trì Nguyệt rồi.
Sau mấy tháng phát triển, độ nổi tiếng của trấn Vạn Lý càng ngày càng tăng. Sức quyến rũ đặc biệt của thị trấn nhỏ trong sa mạc đã hấp dẫn rất nhiều du khách đến đây, lại có một loạt hoạt động đặc sắc mừng Tết xuân, trên đường người đến người đi, gánh xiếc, trò chơi giải trí, đồ ăn vặt, vô cùng ồn ào.
Trì Nguyệt dẫn Vương Tuyết Nha đi dạo một vòng, vừa vào nhà đã thấy khách không mời mà đến - Quyền Thiếu Đằng.
Kiều Đông Dương:
...


Dù sao tôi cũng có một cô vợ nhớ thương vợ người khác. Anh thì sao?
Kiều Đông Dương tức giận bật lại, kéo Trì Nguyệt.
Đội trưởng Quyền đi thong thả, không tiễn.


Chậc!
Quyền Thiếu Đằng nhìn anh đầy ẩn ý:
Chúc mừng anh, anh đã hấp dẫn được sự chú ý của tôi. Vì vậy ngày kia nhớ đến đồn cảnh sát.


Vậy được rồi. Tôi nghe anh.


Trịnh Tây Nguyên hài lòng gật đầu, nhìn về phía Quyền Thiếu Đằng:
Đội trưởng Quyền, anh cử giải quyết những chuyện còn lại. Chúng tôi không xem nữa.
Quyền Thiều Đằng sau mày hỏi Vương Tuyết Nha:
Cô chắc chắn chứ?


Khuôn mặt Vương Tuyết Nha vừa đỏ vừa nóng, cô cắn môi dưới:
Ừm.



Vậy được.
Quyền Thiếu Đằng lại thở dài:
Không còn chuyện gì nữa, hai người đi trước đi, sau này có việc gì lại liên lạc.


Trịnh Tây Nguyên:
Được. Làm phiên đội trưởng Quyền rồi.


Quyền Thiếu Đằng không nói gì nữa, Vương Tuyết Nha đứng lên nhưng lại do dự không đi.
Đội trưởng Quyền, những kẻ kia không còn bản sao nào khác chứ?


Quyền Thiếu Đắng cau mày:
Tôi không dám đảm bảo tuyệt đối... Tôi chỉ có thể đảm bảo, nếu sau này lại xuất hiện, chúng tôi sẽ chặn lại đầu tiên, sau đó truy tìm nguồn gốc truyền ra.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.